Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng ngay tức khắc nhận một cái tát trời giáng, đau đến cả người chao đảo.Nhân Mã vội lấy tay che một bên má đã bị cái bạt tai kia làm cho đỏ ửng lên, rồi thoảng thốt ngước lên, ánh mắt rơi trên người phụ thân nàng không dời, đôi môi bậm lại đầy đau đớn.Nàng thực không thể nào tin nổi!Nước mắt không ngừng chảy xuống, giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp.

Tại sao?Tại sao lại đánh nàng? Phụ thân luôn nói yêu thương nàng nhất trên đời, nàng muốn gì ông cũng chiều, cho dù có là vầng trăng cao quý, ngự trị giữa trời đêm đi chăng nữa, ông cũng sẽ đem về cho nàng. Đó, phụ thân nàng đã nói vậy, thậm chí ông còn chưa bao giờ khiến nàng khóc hay làm tổn hại nàng. Vậy mà chỉ vì một nữ nhân, ông lại sẵn sàng làm trái những lời ấy của mình.

''Mau xin lỗi!''

Chỉ vỏn vẹn ba từ, Triệu Nhân Sơn đã đánh động đến lòng tự trọng của Nhân Mã.Nàng đâu có làm gì sai, nàng còn chưa hề động đến một cọng tóc của Khang Tiêu Dung, tại sao phải xin lỗi?

''Phụ thân, là bà ta sai trước, bà ta xúc phạm mẫu thân con!''

Đoạn, nàng bất bình chỉ tay về phía Khang Tiêu Dung, nhưng bà ta lại không hề phản kháng, chỉ nhẹ nhàng lấy vạt áo chấm nước mắt, nghe chừng đáng thương lắm, bỗng chốc, nàng nghiễm nhiên trở thành kẻ gây chuyện.

''Bà...thật giả tạo!Bà đừng tưởng làm vậy là có thể qua mắt mọi người,ai ở đây đều đã chứng kiến thái độ của bà ban nãy rồi, không cần tỏ vẻ!''

''Câm miệng!Mã Nhi, đừng có xảo biện!''

Dứt lời, Nhân Mã liền sợ hãi co rúm người lại, hơn ai hết, vào lúc này nàng cảm thấy buồn tủi vô cùng, phụ thân của nàng, cùng mang trong mình dòng máu ấy, lại không hề để tâm đến những lời biện bạch của nàng, còn gì để đau đớn hơn.

''Xảo biện? Những gì nhi nữ nói ra đều sự thật!Chẳng lẽ người lại đi tin loại người dưng không ra gì kia, bỏ ngoài tai lời sỉ vả của bà ta với mẫu thân hay sao?Người thật vô tâm!''

''Hỗn xược!''

Dứt lời, Triệu Nhân Sơn lại một lần nữa vung tay lên, ông thực sự không nghĩ tới rằng đứa con mà ông nuôi nấng bao lâu nay lại có thể thốt ra những lời láo xược, ngang ngạnh như vậy.

Hành động của ông thực sự đã khiến cõi lòng của một người con tan nát, tổn thương khôn cùng.

Chẳng còn gì để giải thích, cũng không muốn nghe thêm điều gì nữa, Nhân Mã nhanh chóng né sang một bên rồi cắm đầu cắm cổ chạy, nàng muốn rời xa nơi này, thật xa....

Triệu Nhân Sơn thấy thái độ của nàng liền tức giận, định gọi với lại thì bị Khang Tiêu Dung ngăn lại, bà ta lắc đầu cười, nụ cười đằm thắm dịu dàng vô cùng, đoạn dựa đầu vào vai trượng phu.

''Cứ để cho nó đi, đến khi hiểu rồi, sẽ tự khắc quay về!''

Miệng thì thốt ra những lời lẽ tốt đẹp như vậy, nhưng trong lòng bà ta lại chẳng khác gì con rắn độc, chỉ cầu mong tốt nhất là nàng đừng bao giờ trở lại, bà ta sẽ có thể trút được mối bận tâm này suốt bao năm nay.Mới nghĩ tới đây thôi mà bà ta đã sung sướng ra mặt, khoé môi nhấc lên một đường bán nguyệt, đầy ẩn ý mà cũng rất đắc ý.

...

''Mẫu thân, người đừng ngủ, Mã Nhi sợ lắm!''

Một tiểu a đầu vận y phục vàng nhạt rất xinh xắn đang cúi mình bên giường, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy một bàn tay khác lớn hơn,nhưng lại gầy gò, xanh xao, cảm tưởng như chỉ còn da bọc xương,... tiểu a đầu đó đã khóc rất nhiều, sợ mất đi mẫu thân của mình, sợ bản thân sẽ cô đơn, không còn ai bên cạnh chăm sóc, tiểu a đầu thực sự rất sợ....

''Được, mẫu thân không ngủ, không ngủ!Mã Nhi, sau này....nếu mẫu thân không còn ở đây nữa, thì Mã Nhi vẫn phải thật mạnh mẽ đối mặt với mọi chuyện, không được lùi bước dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, nghe không?''

Vị nữ nhân nằm trên giường thều thào, ánh mắt yếu ớt không rời ái nữ của mình,bệnh tật đã làm bà tiểu tụy hẳn đi,... là một mẫu thân, bà thực lo lắng, khi mình ra đi rồi, liệu người thiếp kia có tận tâm đối với con bà không? Liệu con bà có phải chịu khổ không? Nó còn quá nhỏ!Còn quá nhỏ để nhận thức mọi chuyện cũng như tất cả những sự thật mà cho dù bà có nói ra, nó cũng chưa chắc hiểu...

''Mẫu thân!!!!Người....người đã hứa với Mã Nhi là sẽ không ngủ mà, người mau tỉnh lại đi, đừng bỏ con!Mẫu thân, người mau tỉnh lại đi....''

...

Ngồi thu mình bên cạnh một gốc cây lớn trong vườn, Nhân Mã sợ hãi run rẩy, mỗi khi nhớ lại những chuyện đó,nàng liền đau lòng không thôi....

Hôm đó, trời mưa tầm tã, xám xịt một màu, chỉ mình nàng và mẫu thân...trong căn phòng tối tăm ấy, người đã ra đi vĩnh viễn.Hôm đó, phụ thân nàng không tới, không hề thấy tới, phải chăng là đang ở bên kẻ khác....

Ngẫm lại tuổi thơ cay đắng của mình, nàng thực muốn khóc nhưng khoé mắt lại ráo hoảnh, quá quen rồi, nàng đã thích ứng được việc này từ rất lâu rồi, đến nỗi không còn rơi nổi một giọt nước mắt, nhưng xem ra dư âm của nó vẫn còn...

Nhân Mã chán nản tựa cả thân hình nhỏ nhắn vào thân cây,thiếp đi lúc nào không biết, trong cơn mơ màng, nàng nghe mấy a hoàn trong phủ bàn tán xì xào chuyện gì đó, cái gì mà Trung Vương gì đó sắp tới gia phủ...

Gió nhè nhẹ thổi, mang theo mùi vị ngọt ngào, phảng phất của mẫu đơn, len lỏi qua từng ngóc nghách, vương trên mái tóc mềm mượt của mỹ nhân,....Nếu có thể, ta muốn chìm thật sâu vào trong giấc mộng này, cho dù có là ác mộng cũng chẳng thể đánh thức ta!Đơn giản, ta chỉ muốn thoải mái ở một mình, vậy thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro