Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Phủ Nhật Vương...

Phía sau những khóm lưu ly xanh xinh đẹp trong hậu viên, một nữ nhân dáng người cao gầy vận y phục màu xanh lá mạ, mái tóc đen nhánh, mềm mượt được vấn nhẹ một ít lên, có điểm xuyết thêm một chiếc trâm cài bằng ngọc xanh tươi mát, còn lại thì thả xuống tự nhiên, trông nàng chẳng khác gì tiên nữ đem sắc xuân tới cho cảnh vật.

Ánh mắt sâu thẳm của nàng hướng về đằng xa, nơi ấy có một nam nhân mặt mày anh tuấn, khí chất hơn người đang chăm chú xem lại ghi chép về một số vụ án ở thời điểm hiện tại, dáng vẻ suy tư, tập trung của hắn thực quyến rũ chết người, nhìn vào bất kể nam nữ, già trẻ cũng đều phải đỏ mặt.

Nha hoàn bên cạnh thấy khuôn mặt của nữ nhân kia không chút biểu cảm, vô cùng băng lãnh liền rụt rè, mở miệng đầy khách sáo.

''Xử Nữ cô nương có cần sai bảo gì không ạ?''

''Không cần!Các ngươi lui xuống hết đi!''

Xử Nữ không chút giật mình, cũng chẳng thèm quay lại lịch sự nói một câu, chỉ đứng bất động rồi lên tiếng.

Nha hoàn kia tất nhiên hiểu chuyện, mặc dù có chút không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn lui xuống, để nàng lại một mình.

Xử Nữ bất giác thở dài.Từ ngày nàng tới nơi đây, trong đầu vốn đã trống rỗng nay lại càng thêm hỗn loạn, nàng căn bản còn không nhớ rõ nổi mình tên là gì, nhà ở đâu nữa!Vì vậy, Nhật Vương mới thương tình để nàng ở lại vương phủ, đợi khi đã khôi phục được trí nhớ, sẽ đưa nàng trở về gia quyến.

Thế nhưng, đã lâu vậy rồi mà nàng mới chỉ nhớ lại được danh xưng của mình, là Xử Nữ!Đúng, nàng không có họ, hoặc phải chăng là đã quên, bản thân nàng cũng không rõ.Nàng chỉ biết, những thứ mà hiện nay nàng được tiếp xúc thực khác xa và lạ lẫm so với những gì nàng đã trải qua trước đây, vì vậy, nàng kiệm lời, cũng không biết cách ăn nói để làm đẹp lòng người khác, hầu hết đều là những lời lẽ ngắn gọn, cụt lủn và không chút tình cảm. Có lẽ chính vì thế, mọi người ngại tiếp xúc với nàng.

Nàng đã nhiều lần tự hỏi, rốt cục ngươi nam nhân đã cứu nàng về đây là người thế nào, hoá ra...là kẻ đó, thực ra nàng không có ấn tượng tốt về hắn cho lắm, sự kiêu ngạo và bá khí luôn bao quanh hắn, tầng tầng lớp lớp, rất khó lại gần, hơn nữa hôm đó, hắn suýt thì vặn gãy tay nàng...Thật đáng sợ, đó là suy nghĩ của Xử Nữ nàng về ân nhân của mình.

Như thường lệ, hôm nay nàng lại đem hồng trà tới, đối với nàng, cũng coi như là một cách để báo ơn...

Cũng nhờ một thời gian học hỏi những người trong vương phủ, nàng tạm thời có thể nắm bắt sơ qua vài thói quen của hắn, như là ngoài hồng trà ra, thứ trà khác hắn sẽ không bao giờ đụng tới; hay là vào ban ngày, hắn dành ra hầu hết thời gian cho các công việc ở Đại Lý Tự, khi ở vương phủ, hắn thường làm việc tại đình lớn giữa hậu viện; hay là hắn không ưa đồ cay;hay là... nhiều thứ nữa.Cuộc sống như thế...thực nhạt nhẽo, nàng cho rằng là vậy.

Vừa nghĩ ngợi vẩn vơ, Xử Nữ vừa nhẹ nhàng đi tới gần Sư Tử -ân nhân của nàng, nàng rón rén như vậy, ai nhìn không biết lại tưởng có ý đồ gì đen tối.

Nhưng ngay khi nàng ở sát sau Sư Tử, chuẩn bị tiến lên đặt trà xuống bàn thì...

''Kẻ nào?!!!!''

''A!''

Tiếp theo đó là tiếng đổ vỡ, đúng vậy, chén hồng trà đã lỡ bị trượt và rơi xuống, đánh choang một cái, nước trà lênh láng trên mặt đất.

Xử Nữ còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì hơn nửa người đã nằm ngửa trên mặt bàn đá bằng cẩm thạch trân quý, hai bên cổ tay đều bị một lực mạnh ấn hẳn xuống, căn bản không thể nhúc nhích, đau đớn đến ứa nước mắt . Nàng sợ hãi đưa mắt nhìn ''thủ phạm'', kẻ gây sự trước tiên, toàn thân run rẩy, nàng không hiểu gì cả.

''Vương Gia!''

Bốn mắt giao nhau, không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, có phần ám muội.

Sư Tử bấy giờ mới ngộ ra, hai tay buông lỏng, nét mặt chợt trở nên bối rối, quả thực hắn vẫn là không quen ở gần nữ nhân.

Là một nhân tố trong Đại Lý Tự, hắn đương nhiên luôn có sự cảnh giác rất cao, vả lại ban nãy, Xử Nữ quá im lặng và cẩn thận, làm hắn còn tưởng là có kẻ nào muốn thích sát mình, hắn chỉ là theo phản xạ mà thôi.

''Cô nương không sao chứ?''

Sư Tử nhìn nàng với khuôn mặt lạnh băng, không chút biểu cảm, nhưng trong giọng nói trầm thấp lại toát lên sự ấm áp, đầy vẻ quan tâm.Xử Nữ nhất thời không biết nên nói gì, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, rồi cẩn thận nắn nắn cổ tay, đôi mày lá liễu khẽ nhíu lại.

Thực là đau a, nam nhân nhân này xem chừng rất thích cầm cổ tay người khác, hơn nữa còn rất chặt.

Đoạn, nàng ngồi thụp xuống, cố gắng nhặt nhạnh những mảnh vỡ của chén trà mặc cho cơn đau đang nhói lên.

Thấy vậy, Sư Tử liền lại phụ nàng một tay, trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi.Thực tình, đối với nữ nhân, hắn chẳng bao giờ nề hà mà nhẹ tay, nhưng không hiểu sao cô nương này từ ngay lần đầu gặp mặt đã gây cho hắn sự thương cảm đặc biệt, Xử Nữ có thân thể yếu đuối, sức khoẻ cũng không được tốt, lại tỏ ra lạnh lùng, trầm mặc và ít nói, theo một khía cạnh nào đấy, nàng là con người bí ẩn. Hắn cảm thấy nàng chẳng khác biệt mấy một chiếc lá bé nhỏ và yếu đuối, chỉ cần thổi một cái liền rụng xuống, thật khiến người khác không nỡ lòng nào mà đối xử mạnh bạo với cô nương này.

Chợt, hắn để ý ở bàn tay trái trắng muốt của Xử Nữ xuất hiện một vết xước lớn, rơm rớm máu, xem ra là hình thành trong cuộc xây xát vừa rồi.

Một chút thoảng thốt trên khuôn mặt cương nghị, hắn vội cầm lấy tay nàng, thận trọng xem xét thật kĩ, thật may chỉ là vết xước ngoài da, như trút bỏ được cả một tảng đá lớn trên người, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng dường như bàn tay to lớn có phần thô ráp của hắn đã làm Xử Nữ khó chịu.Nàng giật mình rụt tay lại trước con mắt ngạc nhiên của đối phương.

''À, vết thương cũng không lớn lắm, chữa trị một chút là lành thôi, không cần phiền đến vương gia!....Còn hồng trà, dân nữ sẽ chuẩn bị lại!''

Nàng đứng bật dậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trở lại lạnh lùng như trước, chỉ để lại mấy câu ngắn gọn rồi không nhanh không chậm mà quay lưng đi.

Sư Tử thấy đối phương có ý cự tuyệt thì cũng không để tâm nữa, lại ngồi xuống, xử lý nốt số công việc còn lại.

Hừm, thật cứng đầu, còn dám bảo vết thương không lớn, để xem cô nương xoay sở thế nào?

Hắn bất giác bật cười vu vơ, nhận định về cô nương này, hắn cho rằng nàng không chỉ trầm tính mà còn....rất ngốc nữa!

''Vết thương lớn thế này, do mình mạnh tay quá ư?''

Xử Nữ vừa đi vừa lắc đầu quầy quậy, rốt cục câu nói này là từ đâu tới mà cứ quanh quẩn mãi trong đầu nàng, theo như trí nhớ của mình, nàng dám chắc Nhật Vương kia không hề đề cập tới những lời đại loại như vậy, nhưng khi nàng hắn vừa chạm vào tay nàng, câu nói xa xăm này lại đột nhiên ập tới khiến nàng sợ hãi, vội vàng thu tay.

Vậy là sao...nàng thực sự không rõ nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro