Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Chung Nam Sơn...

''Thu Hương, tình hình này có lẽ sớm mai chúng ta mới có thể quay về, tạm lánh ở đây đã!''

Một thanh âm trầm thấp vang lên xé tan màn mưa, dường như người đó đã sức cùng lực kiệt, chỉ còn cách dụng hết sức lực nói lớn, như muốn người bên cạnh có thể nghe thấy giữa đêm đen thiên chấn giăng đầy.

Thu Hương nghe vậy hiểu ý cũng chẳng nói gì nữa, vội vàng chạy lại đỡ lấy thân thể yếu ớt không chút sức sống của Nhân Mã từ tay Kim Ngưu rồi dìu vào trong động.

Sự tình kể ra cũng thực dài dòng lại có phần phức tạp, Kim Ngưu dường như cũng cơ hồ không nhớ rõ nữa, trong tiềm thức của hắn lúc đó chính là vì bảo vệ Nhân Mã mà hắn bất chấp tính mạng xông lên che chắn cho ''vị huynh đệ tốt'', nhưng ngờ đâu khi thanh Loan đao vừa hạ xuống, Nhân Mã lại nhanh chóng ôm chặt lấy hắn xoay ngược lại, biến thế bị động thành chủ động, thành ra người phải lĩnh trọn một đao ngay giữa lưng lại chính là Nhân Mã, cho dù hắn có làm gì chăng nữa thì thiên ý trước sau đều không thể thay đổi.

Chỉ có điều một chưởng cuối cùng của tên thủ lĩnh, hắn đã giúp Nhân Mã lãnh, nếu không thực không biết vị huynh đài kia còn có thể trụ được đến giờ này không. Cũng thực may đã tìm được chốn ẩn náu, nếu không thì đối với vết thương của Nhân Mã thì vạn phần hiểm nguy.

Trên đường tới đây Thu Hương đã nhặt nhạnh không ít cành củi khô, xem ra bây giờ cũng rất hữu dụng. Nàng đi thăm dò quanh động một lượt nhằm kiếm ít hỏa thạch về nhóm lửa. Phải công nhận động này thực không tệ a, đến cả nàng cùng tiểu thư dẫu có thường xuyên tới Chung Nam Sơn cũng không hề biết tới nơi này.

Cái động này xem chừng rất rộng, cũng rất sâu, càng đi vào trong thì càng tối, càng hẹp. Nàng cơ hồ hồ có thể cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo đang không ngừng thổi từ bên trong ra, luồn qua lớp y phục của nàng, lạnh toát. Nơi này còn tương đối ẩm ướt, điều kiện cũng rất thích hợp với nhiều loài dã thú cũng như độc trùng...

Nghĩ tới đây, Thu Hương thực không dám bước tiếp, bên trong sâu như vậy, tối như vậy, nàng quả thực không muốn tiếp tục tưởng tượng về những thứ kì quái sẽ đón chờ nàng phía trước, chỉ riêng việc cách đây vài ba canh mà nàng tận mắt chứng kiến cũng đã đủ dọa cho nàng mất vía rồi, thực chẳng còn đủ bản lĩnh để tiếp tục đối mặt nữa.

Lại nhớ khoảnh khắc mà chủ nhân nàng ngã xuống nền đất lạnh, máu thấm đẫm y phục, loang dần xuống mặt đất, Thu Hương liền cảm thấy đầu óc trống rỗng vô cùng. Tiểu thư vì Ngưu cô nương mà không tiếc thân mình, Ngưu cô nương cũng vì tiểu thư mà chẳng quản tính mạng, mà nàng-người thân tín nhất của tiểu thư lại chỉ biết đứng đó nhìn người rơi vào tình thế nguy cấp mà chẳng thể giúp được gì, việc duy nhất mà nàng làm lúc đó chính là khóc và sợ hãi, thật uổng bao năm chủ nhân coi trọng, nàng thật vô dụng!

Bất giác, trong tâm khảm nàng nhói lên một hồi đau đớn. Phải! Lúc này nàng không được sợ hãi, nếu bây giờ nàng không bước tiếp, nhất định không thể cứu được chủ nhân, ân nghĩa lớn lao ấy, nàng tuyệt không thể quên!

...

Dựa người vào vách đá gần đó, Kim Ngưu cố gắng lấy hết sức bình sinh mà vận công trị thương, đây coi như cũng là một trong những thủ pháp cơ bản mà kẻ học võ phải thành thạo, dẫu không tập trung vào võ học như các hoàng huynh khác nhưng những thứ đơn giản thế này, hắn không muốn cũng phải biết.

Chỉ có điều hắn nghĩ mãi vẫn không thấu, chưởng pháp này không biết tại sao lại có nhiều điểm kì lạ như vậy, nếu như là chưởng pháp thông thường, đối với thân thủ của hắn tuyệt không ảnh hưởng nhiều, thế nhưng lần này chỉ đúng một chưởng đã khiến hắn thở dốc không thôi, khí huyết cũng không được thông suốt, cảm giác nửa tỉnh nửa mê thực khó chịu vô cùng.

Chợt, hắn như vừa nghĩ ra điều gì, chẳng hề quan tâm đến nội thương mà vội vàng tiến về phía Nhân Mã. Không sai, hắn tự nhận mình thực vô tâm, từ lúc vào động đến giờ lại không màng đến an nguy của Nhân Mã, chỉ một mực lo cho bản thân, thực là...

Thế nhưng ngay khi vừa ngồi xuống bên cạnh Nhân Mã, đôi môi vốn hồng hào huyết sắc đột ngột thâm tím lại của đối phương đã không thể nào thoát khỏi tầm mắt hắn. Một chút cứng ngắc đánh xẹt qua thân thể Kim Ngưu, đừng nói là Loan đao kia...có độc?!

Ý nghĩ ấy như một thanh đoản kiếm sắc nhọn găm thẳng vào tâm can hắn, thần sắc hắn cũng theo đó mà tệ đi trông thấy, đôi mày anh tuấn chợt nhíu lại, trầm ngâm. Nếu như thực sự có ý nhằm vào Nhân Mã, nhất định loại độc dược được tẩm vào thanh Loan đao đó tuyệt không tầm thường, kẻ trúng phải nếu không mất mạng thì sớm muộn cũng thành phế vật.

Chết tiệt! Sao hắn không nhận ra sớm hơn chứ, giờ này có khi độc đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng rồi cũng nên.

Trong lòng hắn thực tại đang bất an đến cực hạn, giống như là đang bị hỏa thiêu vậy, hắn thực sự...thực sự không mong muốn vị huynh đệ tốt này vì hắn mà xảy ra chuyện. Không chần chứ thêm một khắc nào nữa, Kim Ngưu mạnh bạo xoay người Nhân Mã lại, một tay hắn giữ chặt đối phương, tay còn lại nhanh chóng cầm lấy phần cổ y phục rồi dùng lực toan xé rách một mảng lớn ở vùng lưng. Thế nhưng...

''Dừng tay!''

Một thanh âm tự sâu trong động vang lên chặn lại hành động của Kim Ngưu, hắn giật bắn mình, theo phản xạ đưa mắt về phía phát ra tiếng động.

Thu Hương sau một hồi vất vả tìm kiếm, cuối cùng cũng đã mang về một ít hỏa thạch, nhưng thực không ngờ nàng vừa mới trở ra đã phải chứng kiến một màn như vậy, muốn dọa chết nàng hay sao, nếu không phải nàng quay lại sớm, không chừng thân phận của tiểu thư đã lộ ra từ lâu rồi.

Kim Ngưu chưa kịp định thần thì Thu Hương đã vội lao tới kéo Nhân Mã về phía mình, biểu cảm rất khó coi, điệu bộ lại càng khẩn trương, rốt cục thì hắn có gì nguy hiểm cơ chứ, cùng là nam nhân với nhau, cần gì phải dè chừng quá mức. Nghĩ tới đây, hắn nhìn Thu Hương bằng ánh mắt hồ nghi pha chút nộ khí mà rằng.

''Công tử nhà ngươi đã trúng độc, nếu không mau chóng hút ra, e rằng bất lợi!''

''Không được đụng vào công tử! Ngưu cô nương nên nhớ, nam nữ thụ thụ bất tương thân!''

Mặc dù trong lòng thập phần lo lắng cho Nhân Mã nhưng vì bảo vệ thân phận của nàng, Thu Hương lập tức mạnh bạo cự tuyệt, cho dù Kim Ngưu có là nữ nhân cũng không thể để một tiểu thư ngạo khí như Nhân Mã mất hết mặt mũi.

Nhận thấy thái độ cố chấp, bướng bỉnh toát ra từ phía Thu Hương, Kim Ngưu dẫu sao cũng đã nảy sinh vài phần dè chừng. Theo lý mà nói thì những lời của Thu Hương hoàn toàn không chút sai sót, hắn hiện giờ đích thực vẫn bị hiểu lầm là nữ nhi, tất nhiên đối với một nam tử hán mới tương phùng được ít lâu như Nhân Mã thì quả thực không được nhã. Nhưng sự việc không thể chậm trễ...

''Không nhanh công tử của ngươi sẽ không qua khỏi đêm nay đâu! Chẳng lẽ ngươi lại vì những đạo lí bất di bất dịch ấy mà mặc kệ việc chủ nhân mình đang đứng giữa ranh giới sinh tử?''

Nghe tới đây, tâm Thu Hương khẽ lay động, chính kiến của nàng đã không còn vững vàng như trước. Cũng đúng, những lễ giáo, gia phong ấy quan trọng hơn tiểu thư nàng sao? Đang luẩn quẩn trong một mớ suy tư hỗn độn, nàng chợt cảm thấy cơ thể mình nhẹ dần, chẳng lẽ...

Đồng tử Thu Hương tức khắc giãn ra hết cỡ, không sai, tiểu thư nàng đang bị vị cô nương không hiểu chuyện kia kéo sang hướng ngược lại. Lý trí nàng lại một lần nữa thức tỉnh, liền đó vội đưa tay kéo Nhân Mã ngược lại phía mình, đoạn lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng đang bao trùm cảnh vật, thanh âm trong đó còn nghe đến bảy phần nộ khí.

''Còn chưa được sự đồng ý của ta, cô nương vội gì chứ? Ta sẽ hút độc!''

''Ngươi biết? Đừng tưởng việc đó đơn giản, nếu không thạo, bản thân ngươi cũng sẽ nhiễm độc, khi đó hại người hại mình lại muốn ta thu dọn tàn cục?!''

Kim Ngưu vừa nghe những lời ngông cuồng của Thu Hương liền khinh bỉ mà nhướn mày vẻ bất phục, tuy nhiên những lời của hắn không phải không có lý. Xét về y thuật, hắn tự tin đủ khả năng để đàm đạo học vấn với đệ nhất danh y trong thiên hạ, xét về độc dược lại càng thông tuệ nên việc đơn giản như vậy hắn tất nhiên đã liệu trước. Chỉ trông bộ dạng của Thu Hương hắn đã nắm chắc bảy, tám phần rằng ''tiểu tử'' này tuyệt chỉ quen thuộc mấy việc trong thực phòng, còn đối với những việc đòi hỏi học vấn cao chắc chắn một chữ cũng không hiểu, vậy làm sao đủ năng lực cứu người?!

Thu Hương cơ hồ cũng đã bị những lời của Kim Ngưu làm thần trí náo loạn, rốt cục cũng không thể cố chấp thêm nữa, đành buông Nhân Mã ra, còn mình thì tận lực tìm đối sách. Dẫu sao thì hai người trọng thương đã đủ vất vả, nếu thêm cả nàng, chẳng phải hại tất cả phải nằm đây làm mồi cho dã thú hay sao?

''Vậy ta sẽ giao công tử cho cô nương, có điều cô nương phải đồng ý với ta việc này!''

Dứt lời, Thu Hương liền nhanh chóng dùng sức xé rách một phần vạt áo trước của mình, tiếp đó khéo léo gấp lại thành dải dài đưa về phía Kim Ngưu, trong ánh mắt nàng tựa hồ đã nảy sinh vài điểm bình thản.

Muốn KimNgưu hắn phải che mắt mà trị thương, sao có thể?! Rốt cục coi hắn là hạng người gì, sắc lang hay sao? Nghĩ tới đây, hắn không khỏi tự mình cười khổ, kì thực từ trước tới giờ chưa bao giờ hắn phải lâm vào tình cảnh có lòng tốt mà vẫn bị hồ nghi thế này. Nhưng dù hắn muốn hay không thì vẫn phải chấp thuận, ''cứu một mạng người hơn xây bảy cấp phù đồ'' mà.

Trong cơn mê, Nhân Mã nghiễm nhiên cảm nhận được một luồng khí nóng âm thầm phả vào da thịt, tiếp đó là cơn đau dữ dội đến thần hồn điên loạn, cơ thể nàng không ngừng bả lãnh hãn, đau đớn vô cùng. Nhưng không hiểu sao vòng tay ấy lại khiến nàng bội phần an tâm, là ai? Thu Hương hay...Ngưu muội?

*Chú thích: Bả lãnh hãn: Toát mồ hôi lạnh.

Nhân Mã cố gắng thở gấp, cho dù tình huống có trầm trọng thêm, nàng quyết vẫn chống cự đến cùng, đấu với Diêm Vương một trận, vì nàng căn bản không phải loại người cam chịu số mệnh, nàng phải sống, phải sống, còn rất nhiều thứ nàng còn chưa trải nghiệm qua, cũng chưa tận hiếu với phụ thân, chưa hoàn thành di nguyện của mẫu thân,... không thể dễ dàng buông bỏ như vậy được, không thể!

Kim Ngưu giờ đây cũng chẳng thể đặc tả cảm xúc của mình lúc này là thế nào, hắn chỉ còn mơ hồ nhớ cảm giác mềm mịn như nhung nơi bàn tay mình khi lần đầu tiếp xúc với thân thể Nhân Mã, cảm giác ấy khiến toàn thân hắn cứng ngắc, biểu cảm vừa hồi hộp lại vừa rạo rực. Một nam nhân, sao có thể mịn màng như vậy, so với nữ nhân thực chẳng có điểm khác biệt, còn chưa kể việc đường đường hai nam tử hán thế này lại đang trong tư thế vô cùng ám muội, có chút giống...đoạn tụ! Nghĩ tới đây, Kim Ngưu liền cả kinh lắc đầu, nhất định là do hắn suy nghĩ lung tung, mặc dù hắn không được như nam nhân bình thường oai phong lẫm liệt nhưng cũng không thể xuất hiện tư tưởng này với một nam nhân khác, thực không biết nên nói sao cho phải...

*Chú thích: Đoạn tụ: ý chỉ mối quan hệ yêu đương nam.x.nam

Nhìn Kim Ngưu đang hết sức tập trung trị thương, không hiểu sao trong tâm khảm Thu Hương lại dấy lên cảm giác tin tưởng lạ thường, nàng bất giác hướng ánh mắt ra ngoài động, nơi màn mưa vẫn dày đặc một màu u ám, lại trông đám lửa bên cạnh bập bùng cháy, nàng chợt thẫn thờ cả người, đêm nay thực khó mà chợp mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro