Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rầm!

Cánh cửa gỗ chợt bị một lực rất mạnh đánh bay ra, liền đó Sư Tử vội vàng rảo bước dò xét gian trong, gian ngoài phòng những tất thảy đều không chút động tĩnh.

''Xử Nữ!''

Trong tâm khảm hắn bỗng chốc dâng lên một cảm giác nặng nề đến đáng sợ, hắn bất an? Sao có thể!...Nhưng xét lại thì quả nhiên có điểm kì quái, hắn từ nãy tời giờ đều ở trước cửa phòng Xử Nữ, nếu nàng có ý ra ngoài nhất định sẽ trông thấy, nếu không làm sao có thể đang yên đang lành bỗng nhiên biến mất không dấu vết.

Trầm ngâm một hồi, chợt hắn như đã thấu điều gì, ánh mắt sắc bén tức khắc đánh về phía cửa sổ, phán đoán của hắn không bao giờ mảy may sai sót, phải chăng đây cũng là lí do hắn có thể ngồi vững ở vị trí thủ lĩnh Đại Lí Tự cho tới hôm nay.

Không để mất nhiều thời gian, Sư Tử liền nhanh chóng đi về phía cửa sổ và nhìn xuống bên dưới. Không sai, cửa sổ lúc này mở toang, điều đó cho thấy nhất định có điểm bất thường, còn bên ngoài thì chỉ đặc một màn mưa xám xịt hòa quyện cùng không khí lạnh lẽo và không gian đen ngòm tạo nên cảm giác ghê rợn thẩm thấu vào da thịt hắn. Dưới mặt đất sớm đã mềm nhũn dưới làn mưa dày đặc hiển hiện những dấu chân thon nhỏ, điều này nghiễm nhiên càng khẳng định suy luận của hắn chắc chắn đúng.

...

Trên con đường vắng tanh không một bóng người, gió thổi ngày càng mạnh, cứ thế rít lên từng hồi, mưa dường như cũng chẳng có dấu hiệu ngưng lại mà càng ngày càng lớn, xối xả trên mặt đất, trên các mái hiên của những tiệm buôn hai bên đường sớm đã không còn ánh đèn...

Thế nhưng, trong màn mưa lạnh lẽo đến thấu cốt ấy lại xuất hiện bóng dáng của một nữ nhân trông ốm yếu vô cùng. Nàng cứ thế vô thức lết từng bước trên mặt đất, y phục nàng cùng với toàn bộ cơ thể đã bị cơn mưa dày vò đến ướt sũng. Khuôn mặt nàng trắng bệch vì lạnh, đôi môi hồng hào cũng nghiễm nhiên hóa thành tím ngắt, nhưng nàng đến một chút run rẩy cũng không có, cứ bình thản, chậm rãi mà tiến về phía trước với ánh mắt thất thần.

Bỗng nhiên không biết từ đâu xuất hiện một lực rất mạnh truyền tới làm cổ tay nàng đau đến tê liệt, vạn bất đắc dĩ đành quay đầu lại. Bao trọn tầm mắt nàng hiện giờ chính là thân ảnh tuấn mĩ của một nam nhân với bộ dáng cao lớn, hắn tập trung nhìn nàng bằng ánh mắt chứa đầy nộ khí như muốn thiêu chết đối phương vậy.

''Xử Nữ, sao lại tự ý xuất phủ? Có biết mình đang bệnh không hả? Lập tức quay về!''

Dứt lời, Sư Tử vội vàng dùng lực kéo nàng về phía mình. Sở dĩ hắn phải làm vậy là bởi khi nhìn thấy Xử Nữ một mình vô thức dưới màn mưa, hắn có lẽ đã hốt hoảng tới mức làm rơi vũ tán từ khi nào cũng chẳng hay.

*Chú thích: Vũ Tán: ô, dù

Nhưng ngay khi hắn vừa chạm vào nàng liền cảm nhận được sự cự tuyệt mạnh mẽ của đối phương, liền đó hắn giật mình nhìn sâu vào đôi mắt nàng. Đôi mắt ấy đỏ rực một màu huyết dụ đậm đặc đến kinh người, vừa cô độc lại phảng phất mùi vị tanh tưởi của huyết sắc, tựa như loài đại lang khát máu vậy. Đoạn, Sư Tử lập tức cảm nhận được cổ của mình đang bị đôi bàn tay nhỏ bé dùng lực, ra sức siết chặt, hắn tựa hồ có linh cảm rằng Xử Nữ nhất định không có ý đồ gì tốt đẹp với mình.

Bỗng chốc hắn cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, hắn bàng hoàng đến cả người cứng đơ, đồng tử giãn ra hết cỡ mà nhìn nàng đầy kinh hãi. Trong tiềm thức của mình, hắn luôn cho rằng nàng vô cùng yếu đuối, đến một chút sát khí trong đôi mắt nàng cũng chẳng hiển hiện một tia, vậy làm sao hôm nay có thể liều lĩnh đối với hắn như vậy.

''Đại Hưng! Tại sao chàng lại đối với ta như vậy? Nam nhân các người đều là một lũ sâu bọ, một lũ dơ bẩn, đáng chết! Chết đi! Chết hết đi!''

Bấy giờ Xử Nữ mới chịu lên tiếng sau cả loạt động thái kì lạ của mình, nhưng lời đầu tiên nàng cất lên lại là những âm sắc mạnh bạo, lạnh lùng đầy hận ý, dường như nỗi hận này đã gặm nhấm cõi lòng nàng đến xơ xác không còn một mảnh, vì vậy chẳng thể tự chủ mà gào lên đầy đau đớn, nàng thét lớn đến nỗi khiến đối phương cả kinh, nàng muốn đối phương nghe rõ, nuốt trọn từng câu, từng chữ, hiểu rõ cảm giác của mình. Trước mắt nàng là một màu xám xịt không ánh sáng, người trước mắt cũng mờ ảo không rõ hình. Nàng chỉ biết thần trí mình nhất định bất định, chỉ có thể theo bản năng mà ra sức hành hạ đối phương.

Từ giây phút Xử Nữ thét lớn hai tiếng ''Đại Hưng'', Sư Tử cơ hồ đã sững sờ đến run rẩy toàn thân, hắn bất an đến nỗi ngay cả việc hô hấp ngày một khó khăn cũng chẳng màng nghĩ tới, nàng rốt cục là bị làm sao vậy? Đang yên đang lành tự nhiên một mình lao ra ngoài giữa lúc đêm khuya chấn vũ đầy trời, chưa kể còn làm ra những việc kì lạ, cả thần sắc tới cách nói chuyện cũng theo đó đột ngột biến đổi, Đại Hưng suy cho cùng là nhân vật nào?

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên nhận ra rằng tâm lí nàng tuyệt không bình thường, còn nhớ về ngày đầu tiên tương ngộ, nàng đã không nể nang nghiến mạnh vào cánh tay hắn, tiếp sau đó là những ngày tháng khó khăn liên miên, nàng không ngừng la hét, sợ sệt, cũng chẳng xuất khẩu, thần trí bất định, nếu kẻ không biết trông vào ắt cho rằng nàng vì thất điên bát đảo mà làm điều dại dột!

Nghe đâu có trường hợp xuất hiện những dấu hiệu lạ như nàng, cuối cùng là phát điên mà chết, những năm tháng còn tại thế cũng chẳng yên ổn được khi nào. Trong lòng hắn không biết từ đâu bỗng nổi lên một cảm giác sợ hãi cùng cực, mà bản thân hắn cũng không thể hiểu nổi.

''Sao hả? Không dám trả lời? Còn tưởng ngày thường chàng linh hoạt khéo léo lắm cơ mà, chỉ mới mở miệng liền đem về ả tiện nhân lăng loàn, ghê tởm! Sao giờ này lại không nói gì! Nói đi!!''

Dứt lời, còn chưa để Sư Tử kịp phản ứng, Xử Nữ liền dùng lực miết chặt cổ hắn hơn bội lần, đến nỗi bàn tay trắng mịn của nàng cũng đã nổi gân xanh, nàng ra sức lắc mạnh đối phương, thanh âm trong trẻo ngày nào cũng đã hóa chốc thành khản đặc.

Nhận thấy động thái ẩn chứa sát khí trầm trọng của nàng, Sư Tử cũng không muốn trầm ngâm khắc nào nữa, tức thì hắn nắm chặt lấy hai bàn tay nàng mà giật ra, biến thế bị động thành chủ động, liền đó bám chặt vào đôi vai gầy của nàng mà hét lớn, đôi mắt hắn theo đó cũng trở nên tăm tối đến kinh người.

''Xử Nữ, muội mau tỉnh lại! Ta là Nhật Vương, không đúng, là Vương Sư Tử, có nghe không? Mau bình tĩnh lại!''

Qủa thực hắn ngày thường cũng chỉ xưng hô bằng cô nương hết sức khách sáo với nàng, nhưng lúc này đây nếu vẫn giữ khoảng cách như vậy nhất định sẽ không thể thức tỉnh nàng. Suy đi tính lại vẫn là gọi bừa thì hơn.

Những lời này càng khiến Xử Nữ điên cuồng hơn, nàng gào lên đau đớn rồi lại ra sức vùng vẫy hòng thoát khỏi hắn. Nhưng nàng càng vùng vẫy, hắn lại càng kiên quyết giữ chặt, hai bên xảy ra giằng co quyết liệt....

Chợt, Xử Nữ thét lên một tiếng đầy đau đớn rồi ngã vào lòng hắn. Sư Tử suy đi tính lại cũng không lường được tình huống này lại phát sinh, hắn bất giác thả lỏng người, trạng thái mạnh mẽ khi cố gắng khống chế nàng nghiễm nhiên biến mất, ngay cả ý thức phòng vệ một chút cũng chẳng hề tồn tại. Cánh tay phải của hắn theo phản xạ vòng qua eo nàng, bàn tay trái cũng theo đó vỗ nhẹ lên một bên má của Xử Nữ.

''Muội ổn chứ? Này!''

Tuy nhiên, chính khoảnh khắc ấy, khảnh khắc mà hắn thực sự buông lỏng lại đích thị là nỗi hối hận không thể nguôi đối với một cao thủ đại nội như hắn. Xử Nữ đột nhiên mở choàng hai mắt, ánh mắt nàng so với khi trước càng bội phần sắc lạnh cùng khát máu, nàng không nói không rằng, chỉ hét lên một tiếng rồi dùng sức đẩy Sư Tử về trước.

Sư Tử chỉ nghe bên tai vọng đến tiếng hét chói tai rồi mới chớp mắt hắn đã nằm dài trên mặt đất nhơ nhớp bùn, hắn định thần lại hướng mắt về phía trước. Thân hình thanh mảnh ấy đã sớm nằm đè lên người làm hô hấp của hắn có chút khó khăn. Giờ, khuôn mặt thanh tú của nàng chỉ còn cách tầm mắt hắn rất gần, rất gần.

Xử Nữ tức khắc rút ngắn khoảng cách với đối phương, ánh mắt nàng lạnh lùng xoáy sâu vào đôi mắt hắn, đôi môi kiều mị cũng theo đó mà mấp máy.

''Đêm nay, ta nhất định không để chàng đi tìm ả tiện nhân đó! Nói cho chàng biết, ta vẫn còn là một nương tử tư dung mĩ miều!''

Dứt lời, nàng không nhanh không chậm tiến sát lại gần khuôn mặt anh tuấn phía trước, cánh môi anh đào khẽ mở, nhẹ nhàng tựa xuân phong chạm vào đôi môi mỏng quyến rũ của hắn, hai bàn tay nhỏ nhắn cũng theo đó di chuyển mân mê khuôn ngực vạm vỡ của Sư Tử, cứ thế triền miên không dứt.

Mưa tiếp tục rơi, từng hạt, từng hạt rơi xuống khuôn mặt đẹp tựa tạc của Sư Tử. Cảm xúc của hắn lúc này rất khó diễn tả, trong bầu không khí lạnh lẽo như vậy, nhưng đôi môi nàng vẫn thật ấm áp, cứ thế triền miên quấn lấy hắn. Cả thân thể hắn chợt khẽ run rẩy, hắn thực sự bị nàng trêu đùa đến thần trí thập phần điên đảo rồi. Đôi mắt vốn trừng lớn nay cũng không thể kiềm chế mà mơ hồ nhắm lại tận hưởng, hắn dù sao cũng chẳng phải tiên nhân gì mà chỉ đơn thuần là một nam tử bình thường, thế nên trước một nữ nhân dung mạo như hoa, lại mị hoặc đến điên người, hắn chẳng khác gì một con mồi đã bị trúng nanh độc của Mãng xà, chỉ còn biết nằm im chịu trận, mặc cho thân thể dần bị hút cạn kiệt tinh lực.

Thế nhưng, ngay khi hắn cảm nhận được bàn tay mềm mại như dòng tiểu khê đã thuận thế luồn vào bên trong lớp cẩm y trân quý của mình, cảm nhận được sự tiếp xúc trực tiếp của da thịt, cảm nhận được hơi thở nóng hổi đã dần truyền đến một bên cổ, hắn mới chợt bừng tỉnh. Đoạn, hắn không thương tiếc đẩy nàng ra khỏi thân thể mình, mi tâm hắn theo đó cũng co lại mà rằng.

*Chú thích: Tiểu khê: dòng nước nhỏ (khe nước nhỏ).

''Muội căn bản vốn không phải loại người này, rốt cục có dụng ý gì?''

Xữ Nữ không hề đáp lại một tiếng, nàng chỉ ngồi trên nền đất lạnh, giương ánh mắt cùng điệu bộ đầy thương tâm mà nhìn hắn. Đoạn, nàng vô thức thu người lại, đưa hai tay ôm lấy đầu, thần trí theo đó cũng biến đổi rất phức tạp. Thực loạn! Loạn cả rồi! Nàng tức khắc hét lên một tiếng rồi bỗng nhiên rơi lệ, thanh âm ấy bi ai đến lạ kì, nàng khóc đến sức cùng lực kiệt, cuối cùng vô lực mà ngã xuống.

Chứng kiến một màn trước mắt, cả người Sư Tử lặng đi, thoạt tiên là ngỡ ngàng cùng cảnh giác cao độ, cuối cùng là sự bất an cực hạn. Hắn vội lao về phía nàng, ôm nàng vào lòng và không ngừng lay gọi.

Không một thanh âm đáp trả, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một linh cảm chẳng lành...Không sai! Hắn dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Xử Nữ vô cùng yếu ớt, cứ thế một hồi rồi tắt hẳn. Sư Tử cả kinh, không cần suy nghĩ gì nữa, hắn vội vàng bế nàng lên rồi chạy một mạch không nghỉ sức về gia phủ.

''Vương gia!''

''Mau truyền gấp Khang Đại Phu! Nhanh lên!!!''

Một thanh âm trầm thấp, mạnh mẽ thét lên trong đêm tối khiến gia nhân trong ngoài phủ hốt hoảng không thôi...

Mưa vẫn mãi không ngưng, như muốn bộc lộ tâm tư vạn phần rối loạn của người nam nhân, phải chăng khi giọt mưa cuối cùng vừa giaohòa với mặt đất, nàng cũng sẽ theo hắc bạchvô thường du ngoạn một chuyến?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro