Chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ lỗi cho ta vì lâu rồi không đăng chương tiếp cho mọi người :'(
Gần đây ta thực sự có hơi bận a~~

__

...Cao Vương Phủ...

Đêm, trăng sáng vằng vặc mang theo bao nỗi niềm trải dài trên ngọc kỉ trong thư phòng mập mờ sáng. Đặt một bản tấu xuống bàn, Ma Kết cơ hồ đã mệt mỏi, hắn điềm nhiên tựa người vào thành ngọc kỉ mà khẽ than nhẹ một tiếng, đúng là càng ở chức vị cao thì trách nhiệm càng lớn, công việc hàng ngày cũng chất chồng gấp bội kẻ khác. Tính ra thì hắn cũng đã đảm nhiệm được chức sắc Tể Tướng này một thời gian rồi, giang sơn bình ổn mà chẳng thể ngơi tay, lúc này đây, hắn tin tưởng mình có thể thấu rõ khổ tâm của huynh trưởng hơn bất kì ai khác.

Đang đắm mình trong dư vị ấm áp của trầm hương, Ma Kết chợt cảm nhận được khí lạnh bên ngoài đột ngột tràn vào trong phòng, tiếp đó là tiếng bước chân nhè nhẹ, chậm rãi càng ngày càng rõ mồn một bên tai hắn, thế nhưng thể trạng mệt mỏi lúc bấy giờ của hắn cùng thói quen thường lệ đã khiến hai bên mi mắt càng thêm trĩu nặng, căn bản một chút ý thức cũng không muốn mở ra. 

Rồi đúng như hắn dự đoán, một đôi tay mềm mại không nhanh không chậm liền đặt nhẹ lên hai bên bả vai hắn mà dịu dàng xoa bóp, tiếp đó lại di chuyển lên phần thái dương tùy ý day nhẹ khiến tinh thần hắn cơ hồ đã thả lỏng hơn, bất giác, hắn mỉm cười.

''Bẩm Vương gia, quà mừng thọ Hoàng Thái Hậu đã được chuyển đến, mời người kiểm tra!''

Từ bên ngoài chợt truyền đến một thanh âm trầm thấp lạnh tựa băng nhưng tất thảy đều dùng kính ngữ. Ma Kết nghe vậy chỉ gật nhẹ đầu, người đó liền nhanh chóng hiểu ý, vội cho thuộc hạ chuyển bảo vật vào trong, đặt chính gữa gian phòng.

Bấy giờ, Ma Kết mới mở mắt rồi đặt tầm mắt thật chăm chú vào vật phía trước. Qủa nhiên khiến hắn hài lòng vô cùng.

Xét ra thì cũng sắp đến Đại thọ của Hoàng Thái Hậu, lại sát tiết Thanh Minh không bao lâu nên hắn căn bản đã dự định dâng lễ vật có giá trị lớn một chút, cũng coi như một cách để thể hiện chữ hiếu. Lại nghe ở phía nam thành Du Minh-nơi nổi tiếng chế tác bảo vật trân quí nhất thiên hạ vừa làm ra được một Quan Âm Bạch Ngọc Tượng hơn thua một xích rất hiếm thấy, vì vậy hắn đã tốn không ít công sức để có bằng được bảo vật, xem ra tính toán của hắn tuyệt chuẩn xác, vật trước mắt sở hữu đường nét thực tinh tế lại tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, thanh mát vô cùng dưới bóng nguyệt. 

*Chú thích: 1 xích=10 thốn=33,33cm (đơn vị đo lường cổ) 

Ma Kết ngoài miệng không nói lời nào nhưng sắc mặt đã biểu thị thấy rõ sự thỏa mãn, hắn phẩy tay cho thuộc hạ mang bảo vật lui về hậu viện mà hầu như chẳng hề bận tâm đến sắc mặt đột ngột biến đổi lạ thường của đối phương.

Đợi cho cánh cửa gỗ đã khép lại, hắn mới chậm rãi xoay người về sau mà rằng.

''Diêu Mẫn, ngươi thấy...''

Chưa kịp dứt lời, hắn đã bị thân ảnh nữ nhân phía sau dọa cho cả kinh. Không sai, nàng ta không phải Diêu Mẫn. Sao có thể? Ma Kết trông người trước mặt mà vẫn chẳng thể định thần, nếu đúng như thường lệ, cứ tầm này Diêu Mẫn sẽ mang tới đây chút hồng trà rồi tiện đó giúp hắn thư giãn một chút nên hắn mới căn bản không chút đề phòng, thật chẳng ngờ...

''Hẳn Vương Gia rất bất ngờ, vậy nô tì sẽ giải thích ngắn gọn thôi. Hôm nay Diêu Mẫn tỉ bận việc gia sự nên đã về Thanh Châu từ sớm rồi, nô tì trong khoảng thời gian này sẽ giúp Diêu Mẫn quán xuyến việc của Vương gia cũng như hậu viện, có gì sai sót mong người thứ cho!''

''Ngư Nhi, ngươi!''

Trông bộ dáng hiền lành không chút tà niệm của Ngư Nhi thực khiến Ma Kết không khỏi lạnh gáy, hắn thực chẳng thể ngờ chỉ trong một ngày mà nàng ta có thể được Diêu Mẫn tin tưởng tạm giao cho chức vị tổng quản gia phủ như vậy, rốt cục là có mưu đồ gì?! Lại đưa mắt xuống Tiện điều can của Diêu Mẫn trên tay Ngư Nhi, hắn không khỏi tức giận đến nộ khí dâng lên ngùn ngụt. Diêu Mẫn này...quả nhiên được hắn coi trọng quá nên ỷ thế tùy tiện thế này đây, thực không coi hắn ra gì mà!

Ngư Nhi trông sắc mặt Ma Kết ngày càng sa sầm lại, trong lòng không khỏi thỏa mãn vô cùng, suy cho cùng thì tên biến thái này cũng đã trải qua cảm giác không được tôn trọng là thế nào. Thế nhưng, nàng trêu đùa vẫn chưa thỏa, kịch hay chỉ mới mở màn thôi.

Nghĩ rồi, nàng liền chậm rãi nhấc tách Hồng trà lên trước mặt đối phương với ánh mắt kiên định bất biến mà rằng.

''Mời Vương gia thưởng trà!''

''Ta không cần! Ra Ngoài!'' 

Thế nhưng đối với những lời nạt nộ của hắn, nàng căn bản không hề nảy sinh chút e sợ, vẫn một mực dâng trà không rời bước.

Ma Kết giằng co với nàng một hồi, biết chẳng thể làm gì được nàng, hắn vạn bất đắc dĩ đành nhấc tách trà lên, một hớp uống cạn. Liền đó đuổi nàng đi không thương tiếc, nhưng lần này Ngư Nhi rất quy phục, nàng bình thản đưa cho hắn một mảnh tiện điều nhỏ rồi nhanh chóng rời đi, phút chốc đã mất dạng sau cánh cửa gỗ.

Thoạt tiên hắn còn có chút ngỡ ngàng, nhưng liền đó nảy sinh cảm giác hồ nghi đến lạ. Giữa đêm tự nhiên đến chỗ hắn, lại còn xuất hiện nhiều động thái kì lạ, từ ánh mắt đến điệu bộ đều toát ra hàn khí thâm sâu kinh người, thực không muốn hoài nghi cũng khó, đến kẻ ngốc cũng sẽ nhận ra có điểm uẩn khúc, định giở trò với hắn?! Lớn mật vậy?

Bất giác, khóe miệng hắn cong lên một đường bán nguyệt đầy khinh khỉnh, hắn dẫu sao cũng rất tự tin về bản lĩnh của mình, đối với một cô nương yếu đối tuyệt không nể sợ là điều tất yếu, hắn là muốn xem xem Ngư Nhi kia rốt cục là bản lĩnh tới cỡ nào. Đoạn, Ma Kết chậm rãi mở mảnh tiện điều ra với điệu bộ có chút lười biếng. Nhưng đồng tử hắn chưa cần mất nhiều thời gian liền giãn ra hết cỡ...

"Vương gia, khi người đọc được những dòng này e rằng nô tì đã không còn trong thư phòng nữa, vì thế đừng tìm nô tì tính xổ! 

Khoan nói về hai lần tương ngộ, ấn tượng về Vương gia của nô tì đã không được tốt nếu không muốn nói là quá tệ! Nô tì thiết nghĩ một nhân vật cao cao tại thượng như Vương gia lại có thể đi ôm ấp một mỹ nam tử thì xem ra khẩu vị cũng rất đặc biệt. Nói trọng điểm, Vương gia đã có khả năng kéo nô tì tới đây thì nô tì cũng tự tin có thể đưa người đến miền cực lạc, cụ thể hơn đó là: trong tách Hồng trà ban nãy nô tì có lỡ tay cho một ít xuân dược,...Tóm lại, để tránh các nữ tử gia phủ gặp phải bất trắc, nô tì đã chốt then cửa ngoài rồi, tuyệt đối an toàn, Vương gia cứ từ từ tận hưởng, tốt nhất đừng la lên, kẻo mọi người biết chuyện lại nảy sinh điều tiếng, không tốt!"

Vừa dừng mắt tại những dòng cuối cùng, thân thể hắn cũng vừa lúc cứng đơ không tài nào nhúc nhích. Ả tiện nhân đó dám làm thế với hắn?! Xuân dược! Mới nghĩ tới đã khiến toàn thân hắn nóng bừng lên, cảm giác chẳng khác gì tự phơi mình giữa trời trưa nắng gắt. Hắn thực không thể ngờ tới một nữ nhân yếu đuối, mềm mỏng vậy lại có thể giở tiểu xảo tinh vi đến vậy, muốn hành hắn tới mức sớm mai chẳng thể lên triều hay sao? Ả ta không muốn sớm xuống địa phủ thưởng trà đàm đạo với Diên Vương đến thế?!

Đoạn, hắn rảo bước về phía cửa rồi dùng sức đập mạnh vài cái nhưng vô vọng, quả thực không sai một li!

''Thả ta ra! Thả ta ra! Người đâu!''

Nộ khí dâng lên ngùn ngụt, từ trước tới giờ hắn ghét nhất chính là mất tự do cũng như quyền làm chủ bản thân, vậy mà ngày hôm nay lại có kẻ dám động đến yếu điểm này của hắn, quả nhiên quá coi thường hắn rồi. Ma Kết tức giận đập cửa rồi thét lớn nhưng bền ngoài cơ hồ không chút động tĩnh, chẳng lẽ lại là do...

Nghĩ vậy, Ma Kết càng không tự chủ được mà đập cửa liên hồi, thế nhưng sức lực vốn dĩ hơn người của hắn dường như đã bị xuân dược bào mòn gần hết. Lúc này đây, hắn chỉ cảm thấy đầu óc ngày càng choáng váng, toàn thân càng được thể phát hỏa, tạo điều kiện thuận lợi cho dục vọng nguyên thủy nảy sinh. 

Biết không thể trụ vững được bao lâu ở đây, hắn vội vàng lao mình về phía thạch sàng. Đặt người xuống, hắn cố gắng điều tiết khí thở sao cho thật ổn định nhưng xem ra liều lượng xuân dược không hề ít nên dễ chịu đâu chẳng thấy, chỉ thấy khó chịu khắp mình mẩy.

Trong tiềm thức, hắn tin tưởng động cơ của Ngư Nhi chính là muốn hắn hạ mình tự xử. Không được! Hắn không thể bán đứng danh dự cùng nhân cách của bản thân, không thể! Đoạn, Ma Kết cắn răng nín nhịn, bàn tay to lớn cũng theo đó mà thô bạo nắm chặt lấy tấm chăn mỏng bên cạnh. 

''Ngư Nhi! Ngươi đúng là không biết trời cao đất dày, không những xúc phạm đến danh dự của ta mà còn hạ chiêu hiểm những hai lần, ngươi...''

Thanh âm của hắn càng lúc càng yếu, nghe ra còn tới bảy phần run rẩy, đôi mắt anh tuấn mỗi lúc càng thêm đục ngầu một màu xám xịt, cả cơ thể hắn không ngừng bả lãnh hãn cùng căng cứng, hô hấp theo đó cũng trở nên dồn dập hơn, chưa kể tới sự nín nhịn của hắn càng khiến bản thân hắn thêm mệt mỏi. Vô thức nhìn về phía trước, nơi mà những thứ trước mắt ngày càng mờ nhạt, hắn chợt bật cười tự giễu rồi nhanh chóng chìm vào cơn mê...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro