Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một nơi khác, người nữ nhân thổn thức mãi không an giấc, nàng thực sự háo hức muốn biết biểu hiện của đối phương ra làm sao, tức giận hay đang tự mình hưởng lạc thú rồi?! Nghĩ tới đây, nàng vô thức bật cười, điệu bộ ngờ nghệch đến lạ...

...Cam Lộ Điện...

Trần Công Công đứng bên ngoài điện, thấy sắc trời đã thập phần u ám liền đưa mắt về phía Hoàng thượng, vẻ mặt biểu thị niềm lo lắng khôn nguôi. Đã nhiều đêm Hoàng thượng không được nghỉ ngơi, chuyện chính sự thì lo thâu đêm suốt sáng, mà ông là lại là người thân cận bấy lâu, bảo không bận tâm sao được. Cũng có vài lần ông đề cập đến chuyện nữ sắc nhưng Người lập tức gạt phăng, thái độ không mấy dễ chịu nên từ đó đến giờ cũng chẳng liều lĩnh lần nào. Thế nhưng....

Đắn đo một hồi, cuối cùng Trần Công Công cũng đưa ra được quyết định, ông xoay người nhận lấy khay ngọc chứa đầy trát hiệu của phi tần Hậu Cung rồi nhanh chóng đem vào dâng.

*Chú thích: Trát hiệu: hiểu nôm na là thẻ ghi tên của một phi tần nào đó, làm bằng tre hoặc gỗ, dùng để Hoàng đế tùy ý lựa chọn giai nhân thị tẩm.

''Bệ hạ, đêm đã khuya, người cũng nên nghỉ ngơi rồi!''

Đang tập trung vào đống tấu sớ trước mặt, Thiên Yết chợt nhận thấy động thái kì lạ của Trần Công Công, đôi mày kiếm gọn sắc nhíu lại, hắn ngước lên. Lại là chuyện này, chẳng phải hắn đã nhắc nhở bao lần không được làm phiền hắn vì những chuyện nhi nữ nhỏ nhặt này hay sao? Hắn vốn dĩ định khước từ thẳng thừng nhưng lời hứa với nhị đệ không biết từ đâu bỗng hiện lên trong tâm trí hắn. Đúng, một lời đã nói ra, sao có thể rút lại, huống hồ hắn còn là bậc đế vương nói một là một, bảo đi hướng đông tuyệt nhiên không ai dám ngó hướng tây.

Lưỡng lự một hồi, cuối cùng hắn cũng chịu thỏa hiệp mà đưa mắt một lượt trên khay ngọc, lại đánh mắt thấy trát hiệu điền ''Hà Mỹ Nhân-Hà Ngọc Phu'', bất giác hắn bật cười. Cái tên rất đẹp, xem ra ''tiểu mỹ nhân'' này cũng không tồi. Đoạn, hắn nhấc trát hiệu của Hà Ngọc Phu lên, còn bày ra điệu bộ bảy phần lười biếng, thực quyến rũ vô cùng.

Trần Công Công thấy thái độ của hắn thay đổi nhanh đến chóng mặt liền không tránh khỏi vui mừng mà đứng trân ra một hồi. Tiếp đó, ông vội vàng cúi mình lui ra chỉ thị mấy vị thái giám đảm đương chức trách, còn nhắc nhở nhanh chóng truyền chỉ về Khuê Nguyệt Cung.

Xét ra thì ông cũng là được Thái Hậu giao phó chuyện long mạch hoàng thất, nay Tiêu Thục Phi đã mang long thai nhưng chẳng lường trước được việc gì, Hoàng Thượng còn ở thời sung mãn, không thể để thời cơ trôi tuột mất được. 

...Khuê Nguyệt Cung...

''Các tỉ xem, dạo gần đây gia phụ có gửi muội vài bộ y phục đẹp lắm, nghe đâu là lụa Hồ Châu, chất liệu cũng không tệ!''

Một thanh âm thanh mảnh vang lên ngắt ngang cuộc đối ẩm tao nhã của hai nữ nhân tại gian phòng trong. Một nữ nhân sở hữu dung mạo mỹ lệ chậm rãi đi tới, trên tay còn đỡ vài bộ y phục màu sắc trang nhã.

''Lệnh tôn thực có lòng! Ngọc Phu, dáng muội mặc đẹp đó!''

Ngọc Phu nghe vậy nhưng không lấy làm vui, nàng hướng về phía nữ nhân vận y phục lục ngọc thanh mát, tu sức nhẹ nhàng mà rằng.

''Ý muội đâu phải vậy! Muội đem ra cốt tặng dữ các tỉ cho tròn nghĩa tỉ muội! Muội cũng xét kĩ rồi, Cự Giải tỉ nhất định hợp bộ tử y này, vừa nho nhã lại đoan trang, còn Thiên Bình tỉ dạo này hay buồn phiền, vận hoàng y điểm xuyết hoa tuyết tuyệt không sai, vừa mỹ lệ lại vừa mang lại cảm giác nhẹ nhàng, tươi mới'' 

*Chú thích: Tu Sức: trang điểm, làm đẹp, ăn vận_Tặng dữ: tặng cho, tặng quà

Thiên Bình cùng Cự Giải nghe vậy thì bất giác bật cười, thực không ngờ vị tiểu muội này lại có thể tinh ý đến vậy, lại rất biết quan tâm người khác.

''Lòng tốt của muội tỉ xin nhận, nhưng ta hiếm khi xuất đầu lộ diện, vận mấy thứ này cũng chẳng để làm gì, thôi thì muội cứ giữ lại dùng vẫn hơn!''

Thiên Bình ngước nhìn Ngọc Phu rồi nhẹ nhàng khước từ, nàng với Cự Giải, Ngọc Phu dẫu sao cũng coi như đã là tỉ muội thân thiết, nên những việc thế này nàng tuyệt không câu nệ, y phục vẫn đủ dùng, lại nói đây là của lệnh tôn Ngọc Phu gửi, đâu thể nào nhận. 

Ngọc Phu nghe những lời khách sáo thì biểu cảm cũng không được thoải mái, nàng cứ lần lữa mãi, hai người lời qua tiếng lại một hồi, Thiên Bình cũng đành chịu thỏa hiệp, Cự Giải không biểu thị gì nhiều, chỉ cười nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng khơi gợi vài chuyện, bầu không khí theo đó cũng ngày càng trở nên vui vẻ.

''Hà Mỹ Nhân, Lâm Công Công có chuyện bẩm báo, đang đợi ở chính đường!''

Thanh âm ngọt nhẹ của một nữ tì từ ngoài vọng vào đã vô thức ngắt ngang cuộc vui của ba tỉ muội. Ngọc Phu vừa nghe đến ''Lâm Công Công'' liền giật nảy mình, không biết có việc gì mà giữa đêm hôm Cung của nàng lại xuất hiện một nhân vật có thế đến vậy. Nhận thấy thái độ hồ nghi lại có vài phần lo lắng của nàng, Cự Giải liền thúc nàng ra chính đường tiếp chỉ, dù gì thì người ta cũng là nhân vật lớn, đâu thể để chờ lâu được.

...

''Nô tài tham kiến Hà Mỹ Nhân!''

Lâm Công Công vừa thấy thân ảnh cung chủ hiển hiện sau tấm bình phong liền vội vã cúi mình hành lễ. Qủa thực thì ông cũng rất bất ngờ vì đêm nay người được chọn thị tẩm lại chính là Hà Mỹ Nhân, người không có chút thế lực nào trong hậu cung, vậy mà trước nay lại chẳng hoài bận tâm làm quen, thực quá sơ suất.

Hà Ngọc Phu nhìn vậy thấy làm lạ bèn vội vàng hoàn thành nốt những lễ nghi cơ bản, trực tiếp đi vào vấn đề chính, nàng cố gắng mở lời gặn hỏi cặn kẽ nhưng thái độ hồ hởi của Lâm Công Công thực quá mờ ám, không biết nên đối sao cho phải.

''Chúc mừng Hà Mỹ Nhân đêm nay nhận được ân sủng của Hoàng thượng, nô tài đã sai Trương ma ma cùng vài nữ tì tới để hầu hạ người chuẩn bị, không còn việc gì nô tài xin cáo lui!''

Từng câu từng chữ đều như thiên chấn đánh dọc người Ngọc Phu, nàng mới vào cung không bao lâu đã may mắn đến vậy, thử hỏi bao nhiêu vui mừng cho cam. Thị tẩm rồi hạ sinh long thai cho Hoàng đế chính là giấc mộng bất biến của bất cứ nữ nhân nào trong Hậu cung này, vì thế mà mới dẫn tới nghi kị và hãm hại lẫn nhau để đoạt sủng, vậy mà chẳng biết từ đâu cơ may đó lại rơi trúng người nàng. Từ tận tâm khảm nàng bỗng chốc nổi lên một cảm giác hạnh phúc đến khó diễn tả, đan xen vào đó còn là vài phần bất an cùng bất ngờ, bất giác khuôn mặt trái xoan ấy ửng hồng đầy e thẹn, nàng thực khống dám tưởng tượng những gì mình sẽ phải trải qua trong đêm xuân đầu tiên của người trinh nữ.

Đợi bóng Lâm Công Công đã khuất sau cánh cửa gỗ, Trương ma ma liền nở nụ cười hiền dịu, liền đó sai người đi chuẩn bị nước nóng cùng y phục mới, rồi nhanh chóng đến bên nàng nhắc nhở vài câu để trấn an tinh thần cung chủ.

Cự Giải dẫu không phải là Ngọc Phu nhưng nàng cơ hồ có thể thấu được tâm tình của tiểu muội lúc này, không hiểu sao nàng cũng rất vui. Đáng lẽ cùng là phi tần trong hậu cung, suốt ngày một tiếng tỉ tỉ, hai tiếng muội muội, nhưng khi chứng kiến người khác nhận ân sủng ngay trước mặt thì tình nghĩa gì cũng tan biến hết, nhưng nàng lại khác, nàng vốn không ưa gì chốn thi phi tranh đoạt, lại chẳng có tư tình gì với Hoàng đế, đơn thuần chỉ vì một số lí do mà phải tiến cung, vì thế nên ngày lại qua ngày liên tục giả bệnh, hòng tránh vướng vào những chuyện bản thân không mong muốn, nàng chính là mong lang quân của mình phải là một chính nhân quân tử, hơn nữa chỉ một lòng với nàng, còn kiểu như bậc đế vương, nàng căn bản không chút hứng thú. Nay tiểu muội đã may mắn nhận ân sủng, tương lai nghiễm nhiên tốt đẹp hơn, làm tỉ tỉ tất nhiên nàng nên vui mừng. 

Thiên Bình thì lại khác, nàng dẫu có vui mừng cho muội muội đến đâu thì trong lòng cũng bộn bề thất vọng, muội muội tốt cuối cùng cũng không tránh khỏi số kiếp dây dưa với tên hôn quân mà nàng vốn ghét cay ghét đắng. Nàng không nói gì thêm nữa, chỉ dặn dò Ngọc Phu vài lời rồi cùng Cự Giải chậm rãi rời khỏi.

...Hậu điện-Cam Lộ Điện...

Nhàn nhã đóng chặt cửa, Thiên Yết lười biếng tiến sâu vào trong, hắn từ trước tới giờ đều rất chán ghét nữ sắc, liệu có phải vì hương vị nữ nhân nào cũng đều là như thế nên hắn căn bản chẳng hề có chút cảm giác nào. Đêm nay thiết nghĩ cũng là vì lời hứa với Ma Kết, hắn thả lỏng một chút cũng không sao.

Gần đến Long sàng, hắn mới cơ hồ nhận ra người nữ nhân dung mạo mĩ miều qua tấm mành được dệt bằng chỉ vàng mỏng. Không chút chần chừ, hắn nhấc mành lên rồi dùng ánh mắt bình tĩnh đến lạnh cốt mà xem xét người nữ nhân trước mắt.

Nàng ta quả thực đẹp mê người, chưa kể làn da trắng mịn như tuyết, thân thể tuyệt mĩ nhẹ nhàng tỏa ra hương thơm dịu nhẹ say đắm lòng người cùng khuôn mặt thanh tú khó cưỡng, còn vận y phục sắc đỏ mỏng tanh, vừa ngây thơ lại mang vẻ phong tình lạ thường. Xét ra thì bất kể phi tần nào, chỉ cần là lần đầu thị tẩm đều phải tu sức như vậy, nhưng Hà Ngọc Phu này lại sở hữu điểm gì đó rất riêng, rất khác biệt, hắn có chút hứng thú mà rằng.

''Nàng biết đêm nay nhiệm vụ của mình là gì rồi chứ?''

''Thần thiếp...''

Ngọc Phu bấy giờ vẫn đang bị dung mạo anh tuấn phía trước làm lu mờ nhãn tự, trong thâm tâm nàng thực không dám nghĩ rằng một đấng thiên tử lại có thể bất phàm như vậy, chẳng những tài giỏi hơn người lại thiên sinh thân ảnh hoàn mĩ, mặc dù khuôn mặt đẹp tựa tạc ấy vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng cùng âm khí đến rợn người, nhưng lại toát lên khí chất rất mê hoặc, một nữ tử trần tục như nàng, tất nhiên không dám mơ tưởng điều gì cao sang hơn nữa.

Nàng cũng từ đó mà hiểu được vì sao tất thảy nữ nhân trong Hậu cung đều không từ mọi thủ đoạn để tranh sủng, còn nghe đâu chỉ vì một Bạch Long đế mà không biết đến bao nữ nhân đã trở thành oan hồn quanh quẩn chốn thâm cung đầy u ám, kéo theo đó còn có cả những hài tử chưa kịp trông ánh mặt trời, chính là mê luyến không tài nào rời bỏ được...

''Giúp trẫm cởi Long bào!''

Chỉ vài từ thôi cũng đã đủ khiến Ngọc Phu chết trân tại chỗ, còn chưa trấn an tinh thần cho nàng đã trực tiếp như vậy?! Sau khi định thần, nàng mới chậm rãi đưa những ngón tay thon dài còn đang trong trạng thái run rẩy không thôi, chạm lên khuôn ngực vạm vỡ của Thiên Yết, thực không ngờ cách mấy lớp bào như vậy mà cũng có thể cảm nhận được, thực không dám tưởng tượng đến thân hình của hắn nữa.

''Thực ngốc! Trẫm, không thích người nhút nhát!''

Dứt lời, khuôn miệng hắn nghiễm nhiên cong lên một đường bán nguyệt đầy hàm ý. Đoạn, hắn đẩy nhẹ một cái, cả thân thể Ngọc Phu đã nằm dài trên long sàng. Nếu đối phương không chủ động, hắn cũng chẳng thể ngồi đó làm mất thời gian.

Ngọc Phu còn chưa kịp phản ứng thì bộ y phục mềm mỏng đã trượt xuống khỏi thân thể. Khoảnh khắc này, nàng đã biết mình không thể quay đầu được nữa, chính là du nhập vào đê mê, không có khúc dạo đầu, cũng chẳng có nụ hôn ấm áp, tất cả cứ thế vụt nhanh đến lạ, nhưng nàng vẫn không thể hiểu nổi tại sao trong thâm tâm mình lúc này lại dâng lên cảm giác muốn chiếm hữu đầy mãnh liệt.

Đêm càng khuya, trăng càng sáng, ánh sáng ấy vừa mang nét thơ lại tà mị, lạnh lẽo vô cùng, một làn gió thổi vụt qua, ngọn lửa nhỏ cuối cùng của lạp chúc trong đêm cũng tắt phụt, trong không gian cô quạnh ấy chỉ còn văng vẳng tiếng ngâm thanh thoát, kiều mị của người nữ nhân, lúc xa lúc gần...

*Chú thích: Lạp Chúc: nến, đèn cầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro