Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Tiêu Lương Cung...

Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu rọi vào trong đình giữa Hậu viện Tiêu Lương Cung, làm bộ y phục đỏ rực càng thêm rực rỡ, mĩ lệ. Làn gió nhè nhẹ thổi bay mái tóc dài mượt của người nữ nhân đẹp tựa tiên sa, tà áo mềm mại cũng theo đó mà vươn theo làn gió. Người nữ nhân vẫn ngồi yên cạnh cổ cầm mà ngẫu hứng tấu lên một khúc thê lương đến não nhân, đôi mắt nàng vốn sắc sảo, tinh anh nhưng đêm nay sao lại đượm buồn đến thế. Những ngón tay thon dài liên tục lướt nhẹ trên dây cầm, nàng ngâm nga trong nỗi buồn khó diễn tả.

"Thiếp đã từng nói sẽ mãi chờ đợi chàng, chàng cũng không rời bỏ,

Nhưng phận đế vương vốn an bài duyên phận đôi ta không được viên mãn.

Thiếp chợt nhận ra, tình ái không phải tất cả, 

Thiếp chợt nhận ra, muốn có được chàng phải đánh đổi rất nhiều!

Tiếp tục vươn lên giành lấy nhưng đổi lại được gì?

Lệ rơi, chàng vẫn không đoái hoài...

Phải chi mối duyên này vốn dĩ chỉ mình thiếp ôm mộng trông ngóng?...."

Nàng không còn nhớ mình đã chờ đợi thứ gì, song thân đã từng nhắc nhở, là nữ nhân bên cạnh thiên tử, nhất định phải chấp nhận chuyện san sẻ phu quân với những nữ nhân khác, nhưng...nàng không thể làm được! Nàng không còn nhớ mình đã đánh đổi bao nhiêu thứ cũng như số kiếp của bao giai nhân để giành lấy ân sủng của hắn, nhưng không hiểu sao quyền lực đầy mình, cũng đã độc sủng một thời gian, vậy mà đêm nào vắng bóng quân nàng cũng bận lòng đến thế.

"Lưu Qúi Phi, đêm nay người được chọn thị tẩm là Hà Mỹ Nhân của Khuê Nguyệt Cung" 

Thanh âm thanh mảnh của nữ tì kề cận lại một lần nữa vang vọng trong tâm trí nàng, lặp đi lặp lại đến nhói lòng. Lưu Qúi Phi cơ hồ đã không thể hạ được nỗi ganh ghét trong lòng, những ngón tay của nàng càng lúc càng nhanh lên, khúc nhạc dường như đã tấu lên dồn dập tới nghẹt thở.

Bựt!

Vì tốc độ của nàng quá nhanh nên một dây cổ cầm đã không thể trụ được mà đứt phựt một tiếng đầy đanh thép, sượt qua ngón tay mỹ nhân không chút nể tình. Từng giọt, từng giọt huyết sắc rơi xuống, đau đớn vô cùng! Nhưng sao có thể đau bằng vết thương tận tâm can, thấu qua cốt tủy.

Bất giác, nàng cười lớn tự giễu, thanh âm sao nghe mà ảo não, có trách thì phải trách tâm địa chiếm hữu của nàng quá lớn, nàng quá ích kỉ, nàng luôn tâm niệm: nam nhân của mình, nữ nhân khác tuyệt không thể động vào. Vậy mà...Chợt, Lưu Qúi Phi vội vã lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ ngớ ngẩn trong đầu.

''Không đúng! Ta không làm sai gì cả, kẻ sai chính là ả hồ ly đó!''

...

Tiếng cổ cầm nghiễm nhiên bất động, từ đó chẳng còn nghe thấy thanh âm nào nữa, nơi đình ấy đã không còn thấy bóng dáng người nữ nhân, những thứ sót lại cũng chỉ là cây cổ cầm đứt một dây cùng chiếc bàn ngọc vương vấn huyết sắc...

Thương thay phận nữ nhân, nhất lại là nữ nhân trong thâm cung, thiên sinh đã đẹp mĩ miều nhưng lại chẳng có bất cứ quyền gì, thứ họ có duy nhất chính là tình yêu, thứ trân quý nhất trong lòng họ, họ trân trọng, họ nâng niu, nhưng thế thái bất công, liệu có ai thấu được tâm tư giản đơn ấy. Người họ dành trọn một kiếp để gửi gắm lại chẳng thể hiểu được, vô thức đã đẩy những nữ nhân ấy vào bờ vực thẳm, đấu đá lẫn nhau, ngươi sống ta chết. Nhưng cái đáng thương ấy lại chính là, họ ganh đua nhau từng chút một chỉ vì muốn có được một vị trí trong tâm thiên tử, dù chỉ là một góc nhỏ, họ hãnh diện vì điều đó, thực đáng thương!

...Ở một nơi khác...

Người nữ nhân ngước lên trời cao với bộ dáng cô đơn đến lạnh lẽo, đôi mắt nàng ngấn lệ...

''Tiết thanh minh sắp tới rồi, Đại thọ Hoàng Thái Hậu cũng sắp tới, ta sẽ đánh cược một lần! Có lẽ sẽ đắc tội với một số người, nhưng...ta cũng có khổ tâm...''

...Cao Vương Phủ...

Ánh nắng buổi sớm ấm áp trải dài xuống mặt đất phủ sương, thầm lặng đem đi cái lạnh của đêm qua.

Trước Cao Vương Phủ, kẻ ra người vào, tương đối náo nhiệt, chưa kể gia nhân trong phủ đều tập trung tại đây mà đến mấy vị thái giám, cung nữ trong cũng cũng tề tựu từ sớm, lí do cũng rất dễ hiểu, chính là Bạch Long Đế đại giá quang lâm, đích thân di giá đến gia phủ, ngoài ra còn có cả sự hiện diện của tất cả các vị Vương gia trong Hoàng thất, một màn đại cảnh như vậy, không tới ngó ngang một chút thì thực uổng một đời.

Thiên Yết vừa đến cửa Phủ liền không màng lễ tiết, nhanh chóng cùng mấy vị huynh đệ rảo bước vào bên trong xem xét tình hình. Qủa thực thì trong tiềm thức của hắn, Ma Kết chính là kiểu người dẫu bệnh cũng không bỏ việc triều sớm, vậy mà sớm nay lại cáo bệnh không tới, bảo thân là huynh trưởng như hắn không lo lắng sao được. Vậy nên vừa lúc bãi triều, hắn đã cùng mấy vị đệ đệ ghé Cao Vương Phủ một chuyến.

''Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!...Tham kiến các vị Vương gia!''

Tất cả gia nhân trong phủ ngay khi trông thấy cả một nhóm người từ ngoài đi vào, ai cũng anh tuấn phi phàm, hào quang át cảnh vật, lại thấy một đoàn nhân mã bên ngoài thực không dám nghĩ ngợi nhiều, tức khắc cúi mình hành lễ.

Vừa dừng bước trước thư phòng, Bạch Dương đã đánh mắt sang phía tổng quản vương phủ, vồn vã mà rằng.

''Cao Vương sao rồi?''

Mà tổng quản vương phủ hiện giờ không ai khác chính là ''nữ hán tử'' Ngư Nhi, nàng ngay từ thoạt đầu đã bị khí thế cùng sự hoa mĩ phía trước làm mù nhãn tự, nay lại đối mặt với sự gấp gáp của Lộ Vương nên không tránh khỏi khẩn trương, ngẩn người một hồi, song cũng là đang cố gắng phân tích câu hỏi.

Nàng thực không ngờ tới tên biến thái kia chỉ cáo bệnh một hôm mà huynh đệ nhà hắn đã lo lắng tới mức kéo cả đống người đến Vương Phủ, xem ra lần nàng đích thị là chuốc vạ vào thân rồi. Hạ xuân dược hành hạ hắn một đêm mà đổi lại chính là một kiếp tươi sáng chưa trải tận của nàng, có đáng không?! Nghĩ tới đây, Ngư Nhi không khỏi tặc lưỡi, hóa ra cường thế chính là đây! Đúng là thân trần tục không nên liều lĩnh mà đả động đến tôn tử của Hoàng thất.

''Bẩm, Hàn đại phu đang xem bệnh cho Vương gia bên trong!''

Dứt lời, cả năm huynh đệ đều không nề hà mà tiến thẳng vào trong, trong lòng ai nấy đều không tránh khỏi khẩn trương. Thế nhưng cửa vừa mở, đã lại thấy cảnh tượng ''ngàn năm có một'' của Tể tướng Bạch quốc cao cao tại thượng. Đồng tử giãn ra hết cỡ, bàng hoàng tức khắc đánh qua từng người có mặt trong thư phòng.

Không sai, một màn mà mọi người lỡ chứng kiến chính là: Hàn đại phu bị Ma Kết ấn xuống thạch sàng đang không ngừng giãy giụa trong tuyệt vọng, có lẽ y cũng chẳng ngờ rằng Tể tướng đại nhân có thể làm ra hành động này, đối với y không khác gì với...một nữ tử!

''Tể tướng đại nhân, xin hãy buông hạ thần ra, buông..ưm...!''

Ngư Nhi đứng từ ngoài nhưng cơ hồ có thể thấy tất cả, nàng cả kinh vội lấy tay che lại khuôn miệng nhỏ nhắn đang không thể tự chủ mà mở lớn. Không đùa chứ, xuân dược tích tụ sau một đêm lại có thể phát tác mạnh vậy sao, đến Hàn đại nhân mà hắn còn không nhìn ra, bất chấp đẩy xuống thạch sàng, hơn thế nữa còn...cưỡng hôn!!! Nàng bất giác lắc đầu, Vương gia à, người có biến thái cũng đừng có đem thanh xuân rực rỡ của mỹ nam tử nhà người ta ra mà vò nát chứ! Còn may Hoàng thượng cùng các vị Vương gia vào kịp, nếu không thì hắn có lỡ làm ra việc gì dại dột âu cũng là thường tình. Tội lỗi, tội lỗi!

So với các vị huynh đệ khác, Kim Ngưu đích thị là tỉnh táo hơn hẳn, hắn bất lực nhìn mọi người đang trong trạng thái chết trân tại chỗ rồi nhanh chóng lại can ngăn nhị ca, nhưng...

Thần trí Ma Kết vốn đã không còn minh mẫn, hắn chỉ còn mơ hồ mường tượng ra đêm qua mình đã thiếp đi vì mệt mỏi, vừa thức giấc lại thấy có người bên cạnh, hắn cảm thấy hơi ấm ấy đang từ từ truyền từ cổ tay lên tận tâm can, cốt tủy. Cảm giác nóng nực như hỏa thiêu bất giác lại phát tác, khiến dục vọng nguyên thủy nhất của một nam nhân mạnh mẽ lấn át lý trí. Vậy nên đã bất chấp mọi can ngăn của tâm tưởng, toàn bộ cơ thể dường như đã chẳng phải là của hắn, cứ vô thức mà làm ra việc đáng xấu hổ.

Chợt, hắn lại cảm nhận được một thân ảnh nữa bên cạnh mình, hắn không rõ là ai, chỉ nhạy cảm thấu được mùi hương tươi mát, thanh thuần đầy mê hoặc toát ra từ thân thể đối phương. Giương đôi mắt vốn đã sớm bị dục vọng làm cho đặc một màu xám xịt lên, khuôn mặt ấy, từng đường nét ấy, sao mà tinh tế, mĩ lệ lạ kì, hắn chợt khao khát...Đoạn, không tự chủ mà vươn tay kéo thân ảnh đó về phía mình.

Bị kéo giật lại một cách bất ngờ, Kim Ngưu cả kinh thét lớn một tiếng, hắn chưa bao giờ từng hận vẻ đẹp ''hút hồn'' của mình đến cực điểm như lúc này đây, khuôn mặt thanh tú để làm gì chứ, đôi mắt mê hoặc tựa thiên tiên lại càng vô dụng, tất cả chỉ hại hắn từ khi hiểu biết đến giờ luôn phải chịu khổ sở, có thoải mái khi nào đâu, lần này thì tiêu rồi! Mẫu hậu à, tại sao người hạ sinh năm huynh đệ thì tất thảy đều tuấn tú trác tuyệt, chỉ duy mình hài nhi chịu thiệt thòi?! Nghĩ rồi, hắn sợ hãi nhắm chặt nhãn tự, nhưng...có chút hụt hẫng! Không có cưỡng hôn, cũng chẳng bị đè dưới thân như ai kia, hắn hoàn toàn bình an! 

Hiếu kì, hai hàng mi cong vút khẽ động đậy, hiển hiện trước tầm mắt hắn lúc này lại chính là cảnh tượng một mỹ nam tử đang nằm đó, đôi mắt đáng sợ ban nãy nghiễm nhiên biến mất, hắn bất động, từ từ chìm vào mĩ mộng!

Tận mắt chứng kiến tiểu đệ yêu quí đột ngột rơi vào thế bất lợi rồi lại thoát ra, không chút ''xây xước'', Song Tử suýt nữa thì ngất lịm đi, muốn dọa chết hắn sao?! Choáng váng một hồi, hắn mới kịp định thần, vội vàng chạy lại kéo Kim Ngưu ra khu vựa an toàn tuyệt đối. Đoạn, xoay người cảm tạ Hàn đại phu hết lời, nếu không nhờ Hàn đại phu ra tay đánh trúng huyệt của Ma Kết, kịp thời giải vây cho Kim Ngưu thì chắc giờ khắc này, tiểu đệ của hắn đã kiên quyết đập đầu tại đây rồi!

...

Sau một hồi bắt mạch, kê đơn, lại đánh ánh mắt vạn phần hờn trách về phía Tể tướng đại nhân đang thu mình một góc mà trốn tránh sự thật cay đắng, Hàn đại phu mới lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề trong thư phòng.

''Bẩm, theo như mạch tượng cho thấy, Tể tướng đại nhân nhất định đã dùng phải một lượng không ít xuân dược, nếu như bình thường với thể chất của ngài ấy, tuyệt không việc gì, nhưng đây là dùng lúc thân thể đang mệt mỏi, lại một mực nín nhịn không chịu thả lỏng, vậy nên mới dẫn đến cơ sự này!''

Thiên yết nghe vậy tâm tình ít nhiều cũng có biến động nhưng lại không biểu lộ, hắn than nhẹ một tiếng rồi phẩy tay cho lui, theo đó cũng không quên nhắc nhở Trần Công Công hạ lệnh giữ kín chuyện ban nãy, kẻ để lộ, dẫu vô tình hay hữu ý, đều trảm không tha!!!!

''Ma Kết, huynh giải thích đi, chuyện này là cớ làm sao? Chẳng lẽ có kẻ giở trò?''

Sư Tử cố gắng trấn tĩnh nhấp một ngụm trà, mi tâm co lại một hồi, ánh mắt hắn càng lúc càng mờ ám đến khó hiểu, ngay tới cách gặng hỏi cũng y như đang tra khảo phạm nhân, thanh âm không trầm, không bổng, cũng chẳng nhanh, chẳng chậm, thực khiến người khác không tránh khỏi sợ hãi mà bả lãnh hãn.

Ma Kết nghe vậy liền nảy sinh cảm giác đề phòng vô cùng cao, điệu bộ này của tam đệ khi giở ra, chắc chắn kẻ đắc tội sẽ không tài nào lãnh nổi kết cục nào viên mãn hơn, hắn hiểu việc này đối với triều đình nhất định không ảnh hưởng nhiều, nhưng đối với sự tôn nghiêm của hoàng thất cùng danh dự của bản thân thì lại là chuyện khác. Hơn nữa, hôm nay biết việc này không chỉ tam đệ mà còn có các huynh đệ khác, đặc biệt là huynh trưởng, nếu hắn vì trò trả thù vặt vãnh của Ngư Nhi mà khai ra, nhất định...

''Là vì ta trống trải quá nên...định dùng một ít, nhưng không ngờ tác dụng của nó lại...mạnh vậy!''

Một lí do không thể đơn giản hơn, ai nấy nghe xong đều không khỏi thất vọng than mấy tiếng. Riêng Thiên Yết rõ ràng đã thấu, đệ đệ này của hắn ấy à, đúng là thanh liêm lâu quá nên đến khả năng nói dối một chút cũng không có, chắc chắn là cố tình che dấu cho kẻ đứng đằng sau vụ này, tuy nhiên nếu Ma Kết có thể sẵn sàng đứng ra bảo vệ, xem ra người này tuyệt không tầm thường. Mặc dù đã thấu tường tận nhưng Thiên Yết lại làm như không hiểu, còn bày ra bộ dạng ngốc nghếch đến lạ, cũng chẳng quên vài câu trêu đùa.

''Ai da, không ngờ khẩu vị của đệ lại đặc biệt như vậy, nam nữ bất quản, nếu thấy trống trải thì phải nói với trẫm một tiếng chứ, đảm bảo mỹ nữ trong thiên hạ triệu không thiếu, đâu cần phải tự làm khổ mình như vậy! Mà nhắc mới nhớ, chỉ khoảng tuần nữa là đến đại thọ Hoàng tổ mẫu rồi, đệ có cần ta tìm giúp vị cô nương nào không?''

Ma Kết biết ý nhưng không lấy làm thẹn, hắn thoạt tiên còn định bụng dạ ran một tiếng, chỉ cần huynh trưởng ra tay, yêu cầu lần này của Hoàng tổ mẫu, hắn nhất định qua, nhưng chợt một ý nghĩ không biết từ đâu bỗng lóe lên trong tâm trí hắn. Khuôn miệng vô thức cong lên một đường bán nguyệt đầy ẩn ý, phải rồi, cô nương xấu số trong đại thọ lần này xem ra chỉ có một người xứng đáng mà thôi. Đoạn, hắn liền mở miệng từ chối thịnh tình của Thiên Yết, theo đó cũng không quên đề cập qua về đối tượng mình đã xác định. Có sự đồng thuận của Hoàng đế, ''ả nha đầu'' phen này khó mà thoát!

Bạch Dương thấy bầu không khí dần trở nên nhẹ nhàng hơn liền cố ý chêm thêm vài câu đầy ý châm biếm, đâu mấy khi thấy huynh trưởng cao hứng, hắn vô tư một chút cũng chẳng sao!

''Vậy thì đệ cũng phải nhờ vả huynh rồi, truyền ngôn nữ nhân Hậu đình đẹp tựa thiên tiên, thanh lệ thoát tục, lại ôn nhu mẫn tiệp, không biết ý huynh ra sao?''

''Không sao, chỉ cần là người chưa nhận ân sủng, tất cả đều có thể, nhưng nhận sự giúp đỡ của người ta rồi thì phải cố gắng bù đắp sao cho phải đạo!''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro