Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nào nào, cậu không biết nhường phụ nữ sao?" - Giọng nói đầy khiêu khích của Xử Nữ vang lên dội vào tai người đối diện. Song Tử nhướng mày, dùng sức bật mạnh người nhảy ra xa, né khỏi một con dao sắc bén vừa được cô ném đến.

"Xin lỗi, tôi không có khái niệm 'nhường' khi đang chiến đấu. Vả lại, cậu cũng được xem là phụ nữ sao?"

Xử Nữ nhăn mặt khi nghe những lời cà khịa đó, phất nhẹ tay hóa ra một cây đàn tranh. Những ngón tay thanh mảnh lướt qua dây đàn, tạo ra những âm thanh nhẹ nhàng, trong vắt. Điệu nhạc tưởng như tiếng suối róc rách êm dịu, qua tai Song Tử lại là những âm thanh vô cùng ghê rợn và khiến đầu anh nhức nhối vô cùng.

Cố chống lại thứ âm thanh kia, anh vừa kết hợp lối di chuyển nhẹ nhàng thoắt ẩn thoắt hiện, vừa ném ra vô số con dao sắc bén hướng về phía đối thủ của mình. Xử Nữ nhanh nhẹn đổi sang cách gảy đàn khác, nhoáng cái đã đổi thành giai điệu phòng thủ. Những mũi dao chạm vào lớp tường âm thanh vô hình được cô dựng nên liền rơi loảng xoảng xuống nền đất, không thể chạm tới cô.

Song Tử gật gù tán thưởng, quả nhiên dị năng của cô đã tốt lên rất nhiều. Những ngày đầu luyện tập cùng nhau dị năng của Xử Nữ vẫn còn rất yếu, Song Tử có thể dễ dàng xuyên qua lớp tường âm thanh cô dựng nên cũng như không hề hấn gì với sát thương từ đòn đánh bằng dị năng của cô. Vậy mà giờ đây, Xử Nữ đã có thể dễ dàng chặn đứng đòn đánh của anh, còn khiến cho anh nhức đầu và thấy nặng nề khi nghe đến thứ âm thanh kia.

Xử Nữ mỉm cười nhìn Song Tử đang luồn lách, cố tìm cách chạm được vào người cô. Cô lại gảy nhẹ ngón tay, chuyển sang thế tấn công. Khi luyện tập được vài ngày, cô đã nhận thấy Song Tử chẳng bao giờ dùng dị năng của mình để tấn công cô. Cô hỏi thì anh chỉ nói là "đánh với cậu thì chả cần dùng dị năng chi cho tốn sức." Lúc đó cả hai cũng được xem là khá thân thiết rồi, vì vậy nên câu nói đó của Song Tử như đang khiêu khích cô, khiến Xử Nữ điên tiết lên, bao nhiêu ngần ngại e dè trước đó bay biến hết.

Tranh thủ lúc Xử Nữ đã chuyển sang thế tấn công, dù đầu đang đau nhức do ảnh hưởng từ dị năng của cô nhưng Song Tử vẫn di chuyển bằng tốc độ còn nhanh hơn trước đó, phóng ra một loạt dao thẳng về phía cô. Xử Nữ ngay lập tức phản ứng, cây đàn tranh biến mất đột ngột còn cô thì bật người nhảy ra xa, tránh những con dao mà Song Tử đang ném về phía mình.

Sau khi thành công né được con dao cuối cùng trong gang tấc, cô hơi gập người thở dốc, nhíu mày nói:

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi."

Song Tử ngạc nhiên nhìn cô, thu thế tấn công lại:

"Sao thế? Thường ngày cậu toàn đòi tập thêm không mà, có khi lố giờ kết thúc đã chốt đến cả tiếng đồng hồ."

Xử Nữ bĩu môi:

"Do hôm nay tôi có hẹn với Song Ngư để đấu thử với cậu ấy xem sao. Lâu rồi bọn tôi không có dịp tỉ thí so tài với nhau, hôm nay coi như để xem coi cậu ấy mạnh lên đến mức nào rồi."

Song Tử nghe thế thì liền cảm thấy tò mò, anh cũng muốn xem cách chiến đấu của Song Ngư và muốn biết trong hai người ai mạnh hơn ai. Hơn nữa, quan sát "học trò" của mình chiến đấu với người khác cũng vô cùng thú vị, có thể biết thêm về những điểm mạnh và điểm yếu mà cô thường không lộ ra khi chiến đấu với anh. Vì vậy, anh liền ngỏ lời:

"Cho tôi theo xem với được không?"

Xử Nữ liền ngừng việc thu gom đồ đạc nhét vội vào cái túi xách khổng lồ đã cũ xì của mình, ngước lên nhìn Song Tử, trong ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ.

"Cậu đang nghiêm túc đấy à? Không phải đi dạo phố chơi bời đâu, cậu đòi theo làm gì?"

"Tôi chỉ muốn xem bình thường thôi mà, không có ý gì xấu đâu, tin tôi."

Xử Nữ nheo mắt nhìn anh, nhưng cuối cùng không tìm ra được lí do để phản bác, vậy nên cô đành đồng ý.

"Được thôi, với điều kiện cậu ngồi im cho tôi, cấm lên tiếng hay làm ồn gì đấy."

Song Tử nghiêm mặt gật đầu, tỏ ra mình đang hoàn toàn nghiêm túc và vô cùng chắc chắn.

...

"Gì đây Xử Nữ? Có cả cậu ta luôn à?"

Song Ngư trợn tròn mắt nhìn kẻ đang cười ngại ngùng đứng cạnh Xử Nữ, hỏi với giọng không-thể-nào-tin-được. Xử Nữ thản nhiên nói, giọng nói khó mà phân biệt được là miễn cưỡng hay đang che giấu niềm vui.

"Là do cậu ta đòi theo thôi, tớ không biết. Nhưng mà cậu ta cũng đã hứa chỉ ngồi xem thôi, không làm phiền chúng ta đâu."

Song Tử gật đầu đầy quả quyết:

"Đảm bảo."

Song Ngư liếc anh một cái rồi đuổi anh ra chỗ khác tự kiếm chỗ ngồi, còn cô và Xử Nữ bắt đầu vào thế. Xử Nữ cười tủm tỉm:

"Hôm nay tớ sẽ khiến cậu phải thừa nhận là tớ mạnh hơn cậu, Song Ngư à."

Song Ngư nhướn mày, khiêu khích:

"Gì đây gì đây? Cậu đây là đang muốn tranh giành cái chức vị Thập nhất tỷ đó của tớ sao?"

Xử Nữ nhướng mày, nói thẳng không chút chần chừ:

"Cậu nói đúng rồi đó, tớ đang vô cùng thèm khác cái vị trí đó. Vậy giờ, chúng ta cùng nhau tỉ thí một trận đi chứ hả?"

"Được thôi. Nào, nhào vô đi, tớ sẽ cho cậu nếm mùi."

...

"Này, Boss tổng cho mời tụi mình đến gặp ngài ấy đấy, hình như có nhiệm vụ mới." - Ma Kết nói, đưa mắt nhìn sang cô nàng tóc xanh dương đậm đang ngồi đánh bóng đoản dao cạnh mình. Cô ngừng tay, quay sang nhìn anh, có vẻ khá ngạc nhiên:

"Boss tổng ư? Gặp trực tiếp chỉ để giao nhiệm vụ sao? Việc này chỉ cần gặp Anna để nghe thông báo là được thôi mà nhỉ?"

"Tôi cũng không rõ nữa, có lẽ đây là một nhiệm vụ quan trọng chăng? Vì vậy mà ngài ấy muốn đích thân giao cho chúng ta."

Thiên Yết nhún vai, rồi chậm rãi đứng lên, nhét đoản dao của mình vào trong chiếc bao giắt ngang hông.

"Vậy, mình đi thôi nhỉ?"

Ma Kết đoán bừa thế mà lại trúng, quả thật nhiệm vụ lần này là một nhiệm vụ khó, nếu không nhầm thì chính là liên quan đến Tam đại Sứ giả của Quỷ Vương.

"Theo điều tra thì gần đây có những vụ mất tích trẻ em ở độ tuổi từ ba đến sáu ở một ngôi làng dưới chân núi Tiêu Nhiên. Có vài báo cáo của người dân về một người phụ nữ thường xuất hiện ở xa xa, dáng vẻ mờ mờ ảo ảo, thoắt ẩn thoắt hiện. Cô ta luôn được nhìn thấy vận một bộ kimono trắng chấm đỏ cùng giọng ca thánh thót nhẹ nhàng hát về những bài ru trẻ em."

Mỗi lần như thế thì y như rằng đêm hôm đó, sẽ có một đứa trẻ mất tích. Dân làng đâm ra nghi ngờ và vô cùng hoảng sợ, quyết tâm phải tìm bắt được người phụ nữ đó. Nhưng lần nào cũng thất bại, thậm chí đều là người đi không trở về.

Họ liên tục gửi tín hiệu cầu cứu đến Dinh thành diệt quỷ, và đã có vài dị nhân được phái đi, và cũng không thấy trở về. Đau đầu vì vấn đề này, Boss tổng đã quyết định gửi hai dị nhân của cấp S đến đó làm nhiệm vụ khi đã chắc chắn rằng đó là một trong Tam đại Sứ giả của Quỷ Vương.

"Đó hẳn là Rishima, kẻ yếu nhất trong Tam đại Sứ giả. Đáng tiếc là đến giờ vẫn chưa thu thập được thêm thông tin đáng kể nào về sức mạnh của ả ta. Trong quá khứ, ả ít khi để lộ ra quỷ thuật, nhưng theo những gì được ghi chép thì có vẻ quỷ thuật của ả ta liên quan đến mặt trăng. Các vị nhớ cẩn thận đấy."

"Vâng, bọn tôi đã hiểu rồi, cảm ơn ngài đã tin tưởng giao nhiệm vụ cho bọn tôi." - Thiên Yết cúi đầu nói. Ma Kết tiếp lời:

"Vậy bây giờ bọn tôi sẽ thực hiện nhiệm vụ ngay, xin ngài hãy yên tâm. Bọn tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ."

Boss tổng gật đầu, cười nhẹ rồi ra hiệu bọn họ đã có thể rời đi. 

...

"Lục ca à, lần này hợp tác vui vẻ với nhau nhé?" - Thiên Yết vừa đi vừa nói, tỏ vẻ cợt nhả thấy rõ. Ma Kết nhếch miệng cười:

"Chúng ta cũng đâu phải xa lạ gì, sao phải khách sáo thế hả, CỬU tỷ?"

Thiên Yết khựng lại lườm anh:

"Hừm, chẳng phải cậu cũng vậy sao. Đừng tưởng ở vị trí cao hơn tôi là có thể lên mặt như thế."

Nhìn điệu bộ tức tối của cô, Ma Kết liền phì cười:

"Thôi nào, tôi làm sao mà dám lên mặt với cậu kia chứ. Tuy thứ hạng cao hơn nhưng tôi vẫn còn nhiều thứ phải học hỏi nơi cậu lắm."

Thiên Yết bĩu môi bước đi tiếp, nhưng trong lòng vẫn thấy tức tối. Thế là cô liền lên giọng:

"Này, đánh nhau không?"

"Từ khi nào cậu học cái thói hở chút là đòi đánh nhau của chị Sư Tử vậy?"

"Từ khi cậu cả ngày cứ mở miệng ra là trêu tôi."

"Ai da, cậu tốt nhất đừng có học theo cái tính hổ báo của Nhị tỷ đấy, tôi không rộng lượng và kiên nhẫn như Nhất ca đâu."

"Từ bao giờ mà cậu nói chuyện bắt đầu dùng kính ngữ đấy? Mà nói nhiều làm gì, nhào vô đi, làm một trận thử xem. Cậu dám không?"

Ma Kết đưa tay bóp trán, tỏ vẻ nhức đầu vô cùng:

"Thôi cho tôi xin, đợi nào làm nhiệm vụ xong thì cậu muốn gì cũng được, giờ thì tha tôi với. Lo mà chuẩn bị đồ đi, nửa tiếng nữa gặp cậu ở sảnh."

Nói rồi anh nhanh chóng xoay người bước đi, tránh để bị Thiên Yết gạ đánh nhau tiếp. Thiên Yết thấy vậy thì liền xì một tiếng rõ to, rồi cũng bước về phòng.

Đúng nửa giờ sao, Thiên Yết xuất hiện ngay tại sảnh chính của khu S, không chậm trễ dù chỉ một phút. Ma Kết đang ngồi trên một dãy ghế, thấy cô đến thì liền đứng dậy, cười khẽ.

"Nay đúng giờ gớm nhỉ?"

Thiên Yết đảo mắt nhìn anh:

"Đã làm nhiệm vụ thì bao giờ tôi chả nghiêm túc đúng giờ. Còn cậu tốt nhất nên ngừng xỉa xói tôi lại đi, kẻo tôi điên lên lại đấm cho đấy."

Ma Kết nhăn mặt, theo phản xạ đưa tay lên che hờ mũi. Anh quay đi, bỏ ra ngoài sân. Thiên Yết lẽo đẽo theo sau, đến khi thấy chiếc xe của Ma Kết nằm chễm chệ ở đó thì liền bất ngờ kêu lên:

"Gì đây? Cậu...cậu lái xe à?"

Ma Kết gật đầu, tươi cười nói:

"Ừ đúng rồi, cậu đang vui lắm đúng không?"

Thiên Yết đen mặt, lầm bầm vẻ khó ở:

"Tôi không muốn chúng ta mất mạng trước khi gặp được con quỷ đó đâu."

Đến Ma Kết đen mặt, anh rít lên:

"Này, câu đây là đang nghi ngờ khả năng lái xe tuyệt đỉnh của tôi đấy hả? Cậu nên cảm thấy may mắn vì người chở cậu đi là tôi mới đúng."

Thiên Yết cười khẩy, mở cửa xe leo lên, buông lại một câu nói:

"Tôi thấy cậu tự luyến quá rồi đấy, có leo lên nhanh không thì bảo?"

Ma Kết trừng mắt nhìn vào cánh cửa xe đã bị đóng sầm lại nơi Thiên Yết ngồi trong, rồi cũng bước lên khởi động xe. Trước khi xe di chuyển, Thiên Yết còn nói thêm một câu khiến Ma Kết không khỏi lên cơn điên.

"Nhớ lái xe cẩn thận nha, 'bác tài' Lạc. Phải đảm bảo an toàn của hành khách đấy, lơ là một cái là không được đâu."

Ma Kết lẩm bẩm:

"Biết rồi, nói quài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro