Chương 6: Cỏ non thích trâu già gặm ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

4 giờ chiều ...

Trường giờ đã khá vắng , chỉ có lác đác vài người ở trong phòng Hội học sinh , nhưng không lâu nữa đâu , vì ai cũng sắp chuẩn bị ra về . Hai người ra cuối là Ma Kết và Nhân Mã , họ đi xuống cổng sau . Đáng lẽ Nhân mã phải tự rướt thân mà đi về , đúng lúc đó thì bị Ma kết kéo lại , cậu bảo đi chung xe . Nhân mã cứ khăng khăng từ chối , mãi cho đến khi Ma kết dọa dẫm mấy câu là cô không còn đường nào để từ chối . Đoạn đường về nhà Nhân mã khá xa , đã vậy , hai đường hẻm của hai con người đang ngồi trên chiếc xe đạp đây cũng chẳng liên quan đến nhau mấy . Thế nên đến đoạn lên dốc , Nhân mã bảo cậu dừng lại và đi tiếp , không quên đáp lễ . Còn Ma kết , cậu chạy thẳng ra ngã ba để về nhà . Chừng ba bốn phút sau đó , bỗng nhiên trời đổ mưa,  Nhân mã đành phải tìm nơi ẩn trú . Đặt chân đến cửa hàng gần đó , lấy khăn lau khô quần áo trước là điều hiển nhiên , song cô ngồi chờ ở một góc an toàn để tránh bị ướt nước mưa , cứ thế mà lẳng lặng mong mỏi đến lúc mưa tạnh dần . Tiếng mưa lộp bộp trên mái , từng giọt mưa lăn tăn khẽ rời mái hiên mà tiếp tục rung chuyển theo lực hút rồi diễn một cú tiếp đất hoàn hảo , sau đó vỡ và tan đi trên bề mặt đất ẩm ướt . Nhân mã chán chường , thở dài theo bản năng , ngán ngầm mộng tưởng lung tung . Từ trước đến nay cô chưa bao giờ thích mưa , ẩm ướt và cô đơn , đó là tất cả những gì cô nghĩ về mưa . Cô muốn nắng , cảm nhận nắng và yêu nắng , có lẽ cô thích hưởng thụ một ngày mới tràn đầy sức sống hơn là sự nhạt nhẽo , mù mịt . Nhưng nói về thời tiết , thì chả có ai thích thú với việc bầu trời chuyển sang cái nóng nực , khô cạn cả . Có vẻ như , mưa cũng không tồi ...

_Ủa Nhân mã, sau cậu lại ở đây ? Chưa về nữa à?

Bỗng nhiên , giọng nói quen thuộc của một cậu con trai đưa Nhân mã trở về thực tại, thoát khỏi ý nghĩ mơ hồ vừa rồi . Cô ngẩng mặt lên , nhìn chăm chú vào cậu , như đã nhận ra người thân quen , cô đáp lại :

_  Ra là cậu , Bạch dương ? Mà cậu không thấy trời đang mưa sao? Sao mà tôi về được .

Thật là một câu trả lời không thể tỉnh hơn của Nhân mã . Bạch dương ho vài cái , vờ đánh trống lãng . Song , cậu lấy ra một cây dù nhỏ ở trong túi xách , chỉ vào nó :

_ Đi cùng không ?

Vớt được vị cứu tinh quả thật may mắn cho Nhân mã . Nhưng cô chỉ ậm ừ cho qua . 

Chiếc dù mỏng manh , nhỏ bé ấy , thực sự thì che được cho mỗi một người thôi . Nếu người đi qua đường để ý kỹ , sẽ thấy hai phần ba chiếc dù là đều nhường cho Nhân mã . Về phần Bạch dương , chắc nửa người anh giờ cũng ướt nhẹp vì nguyên nhân nói trên . 

Đôi lúc , Nhân mã có phần hơi vô tâm a ...

Cuối cùng đã đến nhà cô , Bạch dương để cho cô bước vào nhà hẳn hoi , rồi mới yên tâm mà ra về được . Trên đường về nhà , bỗng nhiên có ý nghĩ tăm tối hiện lên trong đầu Bạch dương , cái lúc Nhân mã quay lưng vào nhà , đập vào mắt cậu là phần áo ướt bị thấm mưa , đã thế còn là áo trắng mới đau . Bất thình lình sau đó , gương mặt cậu xuất hiện hai vệt đỏ hồng bên hai đôi má , thực sự, trong đầu lúc đó cậu nghĩ bậy bạ gì thì chỉ có cậu mới biết ...

Nhân mã  chạy lên phòng , quăng cặp sách xuống giường . Thoáng nghĩ phải tắm tráng qua nước ấm trước , bởi giọt mưa mà đọng lâu trên cơ thể thì sẽ dễ bị cảm lạnh , đối với những người mỏng manh như cô .

Mười lăm phút sau , cô ra ngoài cùng với bộ quần áo vải dày để giữ ấm , thong thả ngả nghiêng mình trên chiếc giường êm ái , nhanh chóng chộp lấy chiếc điện thoại . Chưa gì đã có hai tin nhắn gửi đến , cô khẽ nhấn vào " hộp thư " , xem tin nhắn đầu . Vừa mới nhận ra người gửi là Ma kết  , trong lòng vui sướng đến khó tả , mặc dù trong tin chỉ có ba từ duy nhất .

" Về nhà chưa ? "

Cô nhanh nhảu trả lời lại , kèm theo icon cười tươi rõ thấy .

" Về rồi , nãy mình đi nhờ ô của người lạ , về xong là tắm ngay , không bị cảm lạnh . Hihi :) "

Tài chém gió của cô quả thật đáng khâm phục , sao cô có thể phũ phàng bảo là " người lạ " được nhỉ ? Trong khi " người lạ " mà cô bảo đang học ngay cùng lớp với cô kia mà . Không lẽ nào , cô sợ Ma kết " ghen " ? Mà nói ra thì cô cũng hơi tự tin thái quá rồi ...

Song, cô xem tin nhắn thứ hai , chợt chân mày cong lên bất thường , hẳn người gửi là Bạch dương . Kéo xuống xem dòng tin nhắn , đột nhiên toát mồ hôi hột .

" Sao rồi? Đã tắm chưa ? Có ấm không ? Hay lạnh ? Đừng mặc đồ mỏng manh quá đấy , biết chưa? Dễ bị cảm lắm !  Ngày mai mà không đi học được thì đừng có trách ! "

Thật ra đó chỉ là dòng đầu , còn hai ba dòng sau nữa cơ . Do bản tính lười biếng khó dời , nên cô làm lơ Bạch dương , đắp chăn nghỉ ngơi rồi hẵng tính sau .

Tối hôm đó , cứ liên tục ba bốn tin nhắn được gửi đến , hầu hết là của Bạch dương . Nhưng do một số nguyên nhân khó nói , cô chỉ hồi âm tin của Ma kết ...

_oOo_

Tại nhà Bảo bình .

Bốn người trong một căn nhà nhỏ sau khi dùng bữa tối xong , là mỗi người đóng cọc một nơi , làm một công việc . Người thì ra phòng khách xem ti vi , người thì vào phòng lục đục gì đó không ai biết , người thì cúi đầu vào laptop , người thì dọn dẹp việc nhà . Ai cũng có việc làm riêng , cứ thế mà ngôi nhà này trở nên sôi động từ lúc nào . 

Rửa bát , quét nhà , lau bàn lau ghế xong xuôi , Thiên bình một mạch nhanh chóng lấy trà cho cả ba người còn lại , rồi ra phòng khách ngồi lên chiếc so pha , kế Bảo bình . Sau đó Thiên yết từ phòng đi ra, than thở vài câu , song cũng lại gần chiếc ghế , ngồi cạnh Thiên bình . Xử nữ bên phía đối diện nhận ra mình đang bị đơn độc  , trong lòng không khỏi khó chịu , nhưng cậu chả để tâm làm gì . Cái mà khiến cậu cảm thấy bực bội nhất , là nhỏ Thiên bình cứ mãi ôm ông anh Bảo bình không dứt , hết tỏ vẻ nhõng nhẽo lại nũng nịu để Bảo bình ôm gọn vòng bàn tay , thật là chướng mắt cậu quá đi ...

  Đột nhiên , Thiên bình bỗng dưng thốt lên một câu làm mọi người sững sốt :

_ Ước gì mình là cô Thiên yết .

Từng câu chữ có vẻ khá nhỏ, nhưng cũng chẳng cần vặn loa lên , vì ai cũng nghe thấy hết rồi . Nói xong , nó bỏ tay khỏi Bảo bình, đẩy người anh ra và cuối cùng là phóng thẳng lên lầu . Bảo bình , Xử nữ , Thiên yết ngơ ngác nhìn nhau , nhất là Thiên yết , thực sự cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra . Xử nữ nếu không cẩn thận là rơi nguyên cái laptop trên tay , may thay nó vẫn an toàn . Đã nghi ngờ giờ lại càng nghi ngờ hơn , nét mặt của Thiên bình hôm trước cộng với cả hành động vừa nãy , Xử nữ bỗng nhiên suy luận ra được một điều gì đó ...

" Chẳng lẽ ... "

...

10 giờ đêm ...

Thiên yết và Xử nữ ngủ chung một phòng . Trước khi cảm thấy bắt đầu lim dim , thừa cơ hội lúc bà chị mình vẫn chưa ngủ , Xử nữ cấp tốc nhờ Thiên yết giải mã câu hỏi khó hiểu trong đầu :

_ Chị , có trường hợp nào mà ... cỏ non thích trâu già gặm không ?

Cậu biết mình đang dùng tục ngữ sai bét , nhưng như thế mới đúng nghĩa mà cậu đang thắc mắc .

_ Ý em là sao ? - Thiên yết vừa chau chuốt mái tóc , vừa hỏi lại .

_ Ý em là ... tình yêu ấy - Xử nữ bộc lộ vẻ mặt nghiêm túc .

_ ...

Đợi Thiên yết ngẫm nghĩ chắc cậu điên tiết mất .

_ À ! Cái đó nhiều quá nên xem ra là chuyện thường rồi . Tình yêu mà , đâu quan trọng tuổi tác . Có ngăn cấm cũng chả được . 

Rốt cục câu trả lời không như cậu mong muốn , ước gì cái xã hội này có ban hành luật cho tình yêu lứa đôi thì đâu đến nỗi . Chắc cũng phải có trường hợp còn hơn thế nữa . Phải chăng là ... loạn luân?!

Xử nữ tung chăn đá gối , nằm phịch xuống giường không nghĩ ngợi , quay lưng về phía góc tủ , nhắm chặt đôi mắt . 

Sau khi được chiêm ngưỡng cận cảnh hành động tung hoành của Xử nữ vừa rồi , cô chả ngạc nhiên mấy , vì tính cậu lớn già đầu mà vẫn như con nít , còn lý do khiến cậu trở nên như vầy thì cô bó tay bó chân . Cô xả hơi thở nặng nhọc , đứng dậy tắt đèn , căn phòng dần chìm trong bóng tối .

Cơn mưa bắt đầu rơi .

Lộp độp ... Lộp độp ...

- End Chương 6 -

P/s: Hình như hơi bị ngắn a ;-; 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro