Chương 7 : Thập Tam Muội Liều Mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính từ hôm ngã xuống nước, đã năm ngày trôi đi, nhưng bất kể Xử Nữ nhún nhường khép nép, nhỏ nhẹ đáng thương hay giả ngây giả dại, Song Ngư vẫn không nói chuyện với cô. Bọn a hoàn làm việc gì cũng cứ im lìm vào rồi lẳng lặng ra, ai nấy đều coi Xử Nữ như người vô hình.

Cô gái nghĩ bụng, tự nguyện giam chân trong nhà đã chẳng được tha thứ, thôi thì cứ ra ngoài cho xong.

Xử Nữ lểnh mểnh đi, cảm thấy thái giám, nhỏ a hoàn gặp phải trên đường đều nhìn mình với ánh mắt rất lạ, có phần kính nể và e dè hơn ngày thường nhiều, nhưng cô cũng chẳng để tâm, lơ đãng lượn lờ chỗ nọ chỗ kia trong vườn. Chợt trông thấy bóng dáng Thập a ca - Thiên Bình và Thập Tứ a ca - Song Tử đằng xa, Xử Nữ vội vã chạy đến.

Hai người ngoảnh lại, nhận ra Xử Nữ thì cùng nghệt mặt, cứ chòng chọc nhìn. Xử Nữ nghiêng đầu nghịch ngợm nhìn trả. Cuối cùng, Song Tử a ca bật cười :

- " Bộ dạng gì vậy? "

Xử Nữ nhe răng :

- " Bộ dạng cố cùng liều thân! "

Thiên Bình a ca nhăn nhở bảo :

- " Ta tưởng cô đối xử với ta là hung tợn lắm rồi, bây giờ nhìn lại vẫn còn tử tế chán! "

Song Tử lắc đầu than :

- " Mới gặp cứ tưởng giai nhân nhu mì... "

- " Giờ sao? " - Xử Nữ hỏi.

Song Tử a ca bặm môi cười, hỏi ngược :

- " Có biết vì vụ hôm nọ mà giờ cô nổi danh lắm không? "

Xử Nữ thầm nghĩ, bữa ấy đám con nhà quyền quý nhất thành Bắc Kinh đều đến dự tiệc, thể nào cũng có kẻ về rêu rao sự tích của mình. Cô mím môi, đáp :

- " Đại để cũng đoán được. "

Song Tử phì cười :

- " Mấy hôm nay công tử tiểu thư trong Tử Cấm thành chỉ bàn tán mỗi chuyện Thập Tam muội liều mạng. "

Xử Nữ - " A " - một tiếng.

Song Tử tiếp :

- " Ngay cả Hoàng a mã cũng đùa hỏi Thập Tam ca ' con nhận em gái bao giờ thế?' "

Xử Nữ che miệng, không dám tin, cứ tròn mắt nhìn Song Tử, bụng bảo dạ : Trời ơi, cả Khang Hy cũng biết đến mình.

Trước phản ứng của Xử Nữ, Song Tử càng cười lăn lộn.

Bấy giờ một tiểu thái giám hớt hải chạy tới, quệt mồ hôi trên trán rồi tiến lại thỉnh an hai a ca, sau khom mình trước Xử Nữ :

- " Rảo quanh mấy vòng mà không tìm được tiểu thư. Bối lạc gia nói muốn gặp tiểu thư, người hiện đang đợi trong thư phòng! "

Cuối cùng cũng đến lúc tuyên án, trong lòng Xử Nữ không khỏi run sợ, không phải sợ Bát a ca - Kim Ngưu sẽ xử phạt, mà sợ liên lụy đến Song Ngư.

Nhận ra nét mặt âu lo của Xử Nữ, Thiên Bình a ca nói toáng lên :

- " Giờ biết sợ rồi hả? "

Song Tử a ca thì không cười nữa, ôn tồn bảo :

- " Đừng sợ! Ta sẽ xin giúp cô. "

Xử Nữ ngạc nhiên nhìn cậu. Song Tử mỉm cười, Xử Nữ khẽ đáp :

- " Thế thì cảm ơn! "

Khi cả bọn đi vào, Kim Ngưu a ca đang ngồi viết chữ bên bàn. Chàng không hề nhìn ngó đến Xử Nữ, chỉ gật gật đầu với Thiên Bình a ca và Song Tử a ca, rồi cúi xuống tiếp tục viết.

Hai a ca lại ghế ngồi, Xử Nữ đứng bất động giữa nhà, mặt cúi gằm, thầm nhủ, lại thêm một người nữa coi ta là kẻ vô hình!

Một lúc sau, hai a ca đã uống xong một tuần trà, Kim Ngưu mới buông bút, cuốn giấy lại, dặn thái giám đứng cạnh :

- " Đưa tấu chương này đến thẳng bộ Lại. "

Thái giám thu cất cuộn giấy rồi rời đi. Kim Ngưu nhấp một ngụm trà, hỏi Thiên Bình và Song Tử :

- " Sáng nay đàn hặc Thường Thụ về hành động thu phục A Bảo Vị và nhóm hải tặc Quảng Đông, các em nhìn nhận thế nào? "

Tôi chủ trương không bị chú trong bản dịch, nhưng câu này có vẻ hơi thiếu mạch lạc, nên đành giải thích sơ lược như sau : theo Thanh sử thì tháng chín năm Quý Mão, thị lang là Thường Thụ đã chiêu an cướp biển A Bảo Vị và 236 tên đồng bọn ở Quảng Đông, cho nhập vào quân ngũ. Đàn hặc nghĩa là chất vấn điều trần, tiếng Việt đấy.

Thiên Bình a ca đáp ngay :

- " Còn thế nào? Sao lại nương tay với lũ giặc cướp hoành hành trên biển! Không giết chết làm gương, bọn còn lại càng thêm ngông cuồng. "

Kim Ngưu a ca không buồn trả lời, chỉ nhìn Song Tử. Song Tử nghĩ ngợi một hồi rồi đáp :

- " Tuy Hoàng a mã không tỏ rõ thái độ, nhưng em đoán trong lòng người đã có sẵn chủ ý, chắc là khen ngợi Thường thị lang về hành động ấy thôi. Hai trăm ba mươi bảy tên hải tặc kia kiêu dũng thiện chiến, lại cực kỳ thông thuộc vùng biển xung quanh, kẻ nào kẻ nấy đều là hảo hán. Chiêu nạp họ làm lính vừa tăng cường lực lực hải quân khiến bọn cướp biển khác phải e dè ngần ngại, vừa nêu cao được tôn chỉ của Đại Thanh ta, để muôn dân biết hễ là người có bản lĩnh, chịu ra giúp nước thì Hoàng a mã nhất định sẽ cho họ cơ hội. "

Kim Ngưu nghe hết, gật gù. Tiếp theo mấy anh em lại bàn những việc mà Xử Nữ không sao lọt tai, bụng bảo dạ, lại chính trị, lại quyền mưu. Thế là cô cứ đứng đó chờ, đứng đó chờ, đứng đó...

Trời đã tối mịt, một thái giám đi vào hỏi đã cần dọn cơm chưa, Kim Ngưu a ca cười bảo :

- " Mãi chuyện trò, quên bẵng cả thời gian. Muộn thế này rồi, các em về cũng nhỡ nhàng, nếu không vội vàng gì thì ở lại đây dùng bữa. "

Hai a ca đều nhận lời, thái giám lĩnh mệnh đi ra.

Kim Ngưu nhìn sang Xử Nữ, ngón tay gõ khẽ vào bàn, khuôn mặt vẫn đọng nét cười. Trong nhà yên tĩnh, tiếng gõ nho nhỏ vang lên rất rõ. Xử Nữ cúi đầu đứng im, may nhờ năm xưa từng tập quân sự đâu ra đấy, nên nay mới đứng được suốt hơn hai canh giờ thế này.

Kim Ngưu ngoảnh lại bảo hai em :

- " Hai đứa sang trước đi, ta theo ngay đây! "

Hai a ca đứng dậy, Song Tử thẳng bước ra ngoài, Thiên Bình thì còn lưỡng lự :

- " Hay đợi rồi tất cả đi cùng luôn. "

Kim Ngưu a ca mỉm cười nhìn xoáy vào cậu :

- " Đi đi! "

Thiên Bình a ca liếc Xử Nữ, rồi đành bỏ đi.

Kim Ngưu a ca cho cả thái giám đang thị hầu lui ra, đoạn bước lại trước mặt Xử Nữ.

Một áp lực vô hình ập tới, khiến Xử Nữ gần như loạng choạng, cô cúi gằm mặt nhìn đôi hài của Kim Ngưu, tim đập thình thình, lòng bấn loạn trăm tơ nghìn mối mà chẳng biết mình đang nghĩ gì. Cứ thế hồi lâu, Kim Ngưu a ca mới nhẹ giọng:

- " Ngẩng đầu lên! "

Xử Nữ không muốn chút nào, nhưng không dám cưỡng lại, đành ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, thật chậm. Lướt từ cổ, cằm, miệng, mũi, cuối cùng là tới đôi mắt Kim Ngưu a ca. Mắt như hồ sâu, trong veo mà không sao soi thấy đáy, Xử Nữ chỉ muốn hướng sang chỗ khác, nhưng không hiểu sao không quay đi được, đành cứ trân trân nhìn chàng.

Sắc diện chàng trầm tĩnh, lại có chút dò xét, tựa hồ muốn tìm biết điều gì từ nét mặt Xử Nữ. Không biết lâu hay nhanh, có lẽ một giây, mà cũng có lẽ phải một canh giờ, khóe miệng chàng từ từ nở nụ cười, nụ cười dần dần chảy lan khắp mặt, cuối cùng ngập đầy cả đôi mắt.

Xử Nữ cảm thấy sắp ngã thật rồi, bất giác ôm ngực giật lui mấy bước. Kim Ngưu phá lên cười. Xử Nữ thầm nghĩ, thì ra tiếng cười của chàng rung cảm thế này đây! Hệt như dòng điện liu riu chạy qua buồng tim, khiến tim người ta tê tê, dại dại.

Kim Ngưu a ca cười hỏi :

- " Bộ điệu đanh đá tối nọ đâu mất rồi? "

Xử Nữ thấy đầu ong ong, từ ngữ bay tứ tán, đành chỉ đứng ngẩn ra. Kim Ngưu lại cười, đoạn nhấc chân bước ra ngoài, tới ngưỡng cửa, chàng ngoái lại hỏi :

- " Em vẫn còn muốn đứng nữa sao? "

Xử Nữ nghe vậy, vội hấp tấp theo ra. Kim Ngưu dặn thái giám đưa tiểu thư về chỗ trắc phúc tấn, rồi xoay mình bỏ đi.

Đứng lâu quá, chân tê cứng cả, Xử Nữ phải lết từng bước, thái giám xách đèn đi trước dẫn đường. Xử Nữ vừa di chuyển vừa ngẫm nghĩ, Kim Ngưu a ca có ý gì nhỉ, chuyện thế là coi như xong rồi phải không? Thái giám đang đi bỗng dừng phắt lại, khom người mình thỉnh an :

- " Thập a ca cát tường! Thập Tứ a ca cát tường! "

Hóa ra hai a ca đang đứng bên lề đường.

Thập a ca - Thiên Bình ngó Xử Nữ, thấy mặt cô buồn buồn, vội hỏi :

- " Sao thế? "

Xử Nữ cắn môi, chực nói lại thôi, chực nói lại thôi, mấy lần liền, cuối cùng cúi đầu chẳng nói chẳng rằng. Thiên Bình túm tay cô, cuống quýt giục :

- " Đi, chúng ta đi gặp Bát ca! "

Xử Nữ giật tay ra, u uẩn nhìn cậu, rồi mông lung nhìn thẳng ra đằng trước, nét mặt thảm thiết vô hạn, chậm rãi lắc đầu.

- " Ha ha ha... " - Thập Tứ a ca - Song Tử gập người ôm bụng cười bò, rên rẩm - " Trời ơi! "

Bối rối vì tràng cười bất chợt của cậu em, Thiên Bình bực bội nhìn hắn. Xử Nữ cũng cười ngất. Thiên Bình ngó cô gái, lại ngó cậu em trai, đột nhiên phẩy tay áo xoay mình bước đi, giận dỗi bảo :

- " Ta thật lo bò trắng răng! "

Xử Nữ và Song Tử a ca vội chạy theo ngăn cậu lại. Xử Nữ nín cười, nhẹ nhàng nói :

- " Lần sau không dám thế nữa, anh thứ lỗi cho lần này nha. "

Song Tử a ca cũng chắp tay xá lia lịa, bấy giờ Thiên Bình a ca mới dịu nét mặt.

Xử Nữ ngoảnh sang nhìn Song Tử hỏi :

- " Ai bảo đến xin hộ tôi ấy nhỉ? "

Song Tử cười nói :

- " Bát ca nổi tiếng là quân tử khoan hòa, xưa nay đối nhân xử thế rất mực nhã nhặn lịch thiệp, điềm đạm ôn nhu. Nếu lúc cô vào mà anh ấy tử tế nồng hậu, thì ta mới phải vắt óc nghĩ xem nên xin xỏ hộ thế nào " - ngừng một lát, cậu tiếp - " Nhưng thấy cô đứng mãi, ta tự nhủ thế là được, không phải năn nỉ nữa! "

Xử Nữ nghe rồi, không hỏi han thêm, nhưng Thiên Bình lại lục vấn :

- " Thế sao em không nhắc anh? "

Song Tử cười đáp :

- " Để xem diễn trò mới vui! "

Thiên Bình a ca nổi cáu :

- " Giỏi lắm, em... "

Song Tử cắt ngang :

- " Tận mắt thấy người rồi, dạ cũng yên rồi, giờ vào ăn cơm chứ? "

Xử Nữ đi được mấy bước, nghĩ sao lại gọi hai anh em :

- " Bên phủ phò mã Quách Lạc La có tỏ thái độ gì không? "

Thiên Bình a ca máy môi, nhưng Song Tử đã cướp lời :

- " Đằng nào việc tới đây cũng coi như xong, cô khỏi bận tâm nghĩ ngợi lôi thôi, mau về bảo a hoàn đấm chân cho đi. "

Xử Nữ về tới nhà, Song Ngư trông thấy, không gọi hỏi gì, chỉ sai a hoàn đứng bên :

- " Bảo nhà bếp hâm nóng thức ăn rồi đưa lên đây. "

A hoàn vâng mệnh đi ra, một lát sau lại vào, cười thưa :

- " Em vừa ra khỏi cửa thì gặp Tiểu Tứ Tử xách một hộp cơm. Hắn nói là mang cho tiểu thư, bởi vậy em quay về hỏi xem nhà bếp có cần hâm nóng thức ăn nữa không? "

Đằng sau quả có tiểu thái giám xách cơm thật, Song Ngư nhìn nó bảo :

- " Có sẵn rồi thì thôi, khỏi hâm thức ăn nữa. "

A hoàn quay lại đón giỏ cơm, bảo thái giám về, rồi hầu Xử Nữ dùng bữa. Đứng hơn hai canh giờ, bụng đã đói meo, Xử Nữ liền ăn ngấu nghiến. Song Ngư ngồi trên, đăm đăm nhìn em, khuôn mặt thoáng suy tư. Thấy Xử Nữ ăn xong, nàng lạnh nhạt bảo :

- " Tắm rửa rồi nghỉ sớm đi! "

Xử Nữ thở dài, biết chị vẫn chưa nguôi giận, nhưng chẳng còn cách nào cả, đành về phòng nghỉ ngơi.

To be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro