Chương 8 : Yến Tiệc Trung Thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày lại ngày trôi đi, Xử Nữ cảm thấy cuộc sống buồn chán quá đỗi, quanh đi quẩn lại chỉ ngần ấy việc làm. Song Ngư thì vẫn nhạt nhẽo lãnh đạm. Mọi chỗ có thể đi được trong Bối lạc phủ, Xử Nữ đều đã dạo qua không biết bao lần. Cô bắt đầu nhớ tiếc những lúc bù khú nhậu nhẹt, chén chú chén anh, sa đọa trác táng ở bar. Về đây thì chỉ có đàn ông mới được hưởng thụ thôi.

Xử Nữ ngồi trên tảng đá, mặt quay ra hồ :

- " Ài... "

- " Ài... "

- " Ài... "

Chợt nghe tiếng Thập Tứ a ca vang lên đằng sau : - " Em thắng rồi! "

Xử Nữ ngoái lại thì thấy Cửu a ca - Ma Kết, Thập a ca - Thiên Bình và Thập Tứ a ca - Song Tử đang đứng sau lưng, liền lập cập nhỏm dậy thỉnh an.

Thiên Bình kêu lên :

- " Sao cô cứ thở dài không ngớt thế? Vì mấy tiếng thở dài của cô mà ta mất hai mươi lượng bạc đây này. "

Ma Kết thêm :

- " Ta cũng mất hai mươi lượng nữa. "

Song Tử a ca thì cười sằng sặc, Xử Nữ thắc mắc ngó cậu. Cậu giải thích :

- " Mấy anh em cá nhau, xem rốt cục cô thở dài bao lần. Cửu ca cá không quá hai mươi lần, Thập ca bảo không quá bốn mươi lần, ta khẳng định phải hơn bốn mươi lần. "

Xử Nữ ngẫm nghĩ, rồi hỏi :

- " Tôi thở dài nhiều thế cơ à? "

- " Lại còn không? " - ba người đồng thanh.

Xử Nữ chu chu môi, không nói năng gì. Thiên Bình lại hỏi :

- " Sao mà thở dài? "

Xử Nữ định đáp, Song Tử đã át đi :

- " Đừng nói vội, để chúng ta đoán nữa xem, tiền cược vẫn là hai mươi lượng. "

Xử Nữ bật cười :

- " Máu me cờ bạc quá đấy! "

Song Tử giục :

- " Cửu ca đoán trước đi! "

Ma Kết a ca xua tay :

- " Không đoán được, hai em chơi thôi. "

Thiên Bình a ca chăm chú nhìn Xử Nữ, đoán :

- " Tại buồn chán. "

Song Tử a ca cười bảo :

- " Xem ra hôm nay chỉ kiếm được bốn mươi lượng này. Em cũng đoán là do buồn chán. "

Xử Nữ vênh mặt lắc lắc đầu :

- " Không phải đâu. "

Hai người cùng ngẩn ra, nghi hoặc nhìn cô gái, Thiên Bình hỏi :

- " Thế là tại làm sao? "

- " Là tại cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ buồn chán. " –
- Xử Nữ nghiêm nghị đáp.

Bốn người cùng phá lên cười.

Song Tử an ủi :

- " Đừng chán nữa. Sắp Trung Thu rồi, trong cung sẽ có đại yến tiệc. "

Xử Nữ tính ngày, nói :

- " Thế là sắp Trung thu! " - đoạn hỏi - " Các anh đến gặp Bối lạc gia à? "

- " Ừ " - Thiên Bình đáp - " Nhưng Diêu thị lang cũng đang ở thư phòng. Ta không muốn gặp lão già lắm mồm ấy, nên đi lòng vòng trong vườn đợi. "

Xử Nữ nghĩ một lát, lại hỏi :

- " Chốc nữa tôi theo các anh vào thỉnh an Bối lạc gia, được không? "

Song Tử nhướng mày :

- " Tự nhiên tử tế, chẳng đểu cũng gian! "

Xử Nữ trừng mắt lườm gã, nhưng không phân trần gì.

~OoO~

Cả bọn vào tới thư phòng. Thấy Xử Nữ đi cùng ba a ca, Bát a ca - Kim Ngưu cũng không tỏ thái độ khác lạ, chỉ mỉm cười ban ngồi. Xử Nữ tươi tỉnh thưa :

- " Em nói nhanh thôi, nói xong đi liền, đứng là được rồi. "

Kim Ngưu tựa mình ra lưng ghế, tay vẩn vơ nghịch chiếc đê ngọc, khóe miệng nhích một nụ cười :

- " Việc của em ta không giúp được đâu. Ai buộc người ấy phải cởi chứ. "

Xử Nữ sững người, đoạn ảo não vái một vái :

- " Vậy Xử Nữ xin cáo lui. "

Kim Ngưu tủm tỉm :

- " Ừ, đi đi! "

Xử Nữ quay mình ra khỏi thư phòng, vừa đi vừa nghĩ, không gọi được viện binh, xem ra phải tự lực cánh sinh vậy.

Lúc cô về tới nhà, Song Ngư vẫn đang tụng kinh trong phòng tu, Xử Nữ rảo tới rảo lui, cân nhắc xem nên ăn nói sao đây?

Cô đang mãi nghĩ thì Song Ngư đi sang, trông thấy em gái quanh quẩn bước dồn cũng không màng hỏi han, tiến thẳng lại sập nghiêng người xuống nghỉ.

Xử Nữ vội chạy theo, ngồi xuống cạnh, một lúc lâu sau mới buồn rầu nói :

- " Em ra đời không được thấy mặt ngạch nương. Từ nhỏ tới lớn toàn nghe a mã chê em là đụng đâu hỏng đấy, di nương thì ghét em ngỗ ngược, các anh chị em khác tuy cũng có người ân cần, nhưng suy đi tính lại vẫn không cùng mẹ sinh. Chỉ có chị là liền khúc ruột với em, xưa nay lại thương chiều em vô ngần. Em có điều lầm lỗi, chị đánh cũng được, mắng cũng xong, em xin vâng hết. Nhưng chị cứ phớt lờ em đi, thì em… "

Nói đến đây, nhớ ra là chẳng bao giờ còn gặp được cha mẹ, lại buồn thối ruột vì nỗi lạnh nhạt của Song Ngư mấy ngày nay, Xử Nữ trào nước mắt, khóc nghẹn cả lời.

Song Ngư nghe vậy, lệ cũng tuôn ròng ròng, ngồi thẳng dậy ôm chầm lấy em, hai người áp vào nhau mà khóc, Cự Giải, Cự Tước khuyên giải mãi họ mới nguôi ngoai.

Song Ngư vừa đưa khăn chấm nước mắt, vừa răn :

- " Sau này em phải sửa cái tính hung tợn ấy đi, nếu không mất mạng lúc nào cũng chẳng biết được đâu " - ngừng một lát, nàng lại bảo - " Em tưởng đánh Nhân Mã cách cách nhà Quách Lạc La là chuyện nhỏ hả? Vừa rồi nếu không có Bối lạc gia đứng ra nhận trách nhiệm thay cho em, thì cả đích phúc tấn lẫn phò mã phủ đều không chịu bỏ qua đâu. "

Xử Nữ nghe xong, thấy Song Ngư buồn quá đỗi, chỉ biết gật đầu vâng dạ.

Sau lần hai chị em ôm nhau khóc lóc giãi bày, Song Ngư mới coi như hết giận, lại đối xử với Xử Nữ chu đáo dịu dàng.

Sắp tới tết Trung Thu, đích phúc tấn đang lúc bận mình, việc soạn sửa cỗ bàn đều do một tay Song Ngư thu vén, thành thử ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, Xử Nữ không còn vướng mắc trong lòng, tâm trạng nhẹ nhõm đi nhiều, tiếp tục làm một người nhàn tản trong cảnh phú quý.

Việc khiến Xử Nữ vui vẻ nhất là từ bữa nghe cô than buồn chán, Thập a ca - Thiên Bình và Thập Tứ a ca - Song Tử thường xuyên sai người đưa đồ chơi mới lạ sang, giúp cô giải khuây, và cũng khiến cô bận trí với việc phỏng đoán về đồ chơi lần tới, khiến bọn a hoàn sôi nổi theo, trong nhà tiếng cười đùa tối ngày không dứt.

~OoO~

Chớp mắt đã sắp tới Trung Thu, không khí trong phủ rộn ràng nô nức. Bởi phải vào cung dự yến, chỉ sợ cô em quen thói hành xử quá trớn ngày thường nên hôm nào Song Ngư cũng đem phép tắc ra giảng đi giảng lại, hết chỗ thay áo, chỗ an tọa, chỗ nhận lễ, chỗ dự tiệc đến chỗ nghỉ ngơi, bắt Xử Nữ phải học cho thuộc.


Chiều ngày Rằm tháng Tám, Bối lạc gia và Song Ngư đều ăn bận chỉnh tề, Xử Nữ cũng chuẩn bị xong xuôi, mỗi người lên một kiệu riêng để vào Tử Cấm thành.

Hồi đại học năm nhất, Xử Nữ đã từng đến Cố cung, nhưng một là vì Cố cung quá rộng, hai là vì cô đến chỉ để xem các triển lãm hay mở ở đây coi như ngoại khóa cho môn tự chọn Lịch Sử thư họa, nên chủ yếu là đến loanh quanh khu trưng bày tranh chứ chưa bao giờ tham quan cho hết.

Hôm nay sắp được xem khung cảnh đương hồi thịnh vượng của cung điện, bảo không phấn khích là nói dối.

Hết cửa nọ đến cửa kia, hết bàn lễ này đến bàn lễ khác, hết cấm vệ ngoài vào cấm vệ trong, Xử Nữ hoa cả mắt, tâm trạng bắt đầu căng thẳng, chỉ tập trung cư xử sao cho khỏi sơ sót nên cũng chẳng lòng dạ nào mà ngắm nghía xung quanh.

Bấy giờ mới thấy mừng vì Song Ngư dạy dỗ thật chu đáo. Vất vả mãi, đến lúc được ngồi thì hai chân đã bủn rủn, tới khi trấn tĩnh mới bắt đầu quan sát tứ bề.

Đèn giăng muôn ngọn, sáng tựa ban ngày, bạc tuôn ngàn ánh, châu báu lung lay, đỉnh trầm đàn hương tỏa sực, độc bình vạn tuế khoe tươi. Xử Nữ không khỏi cảm thán, đúng là khí phái hoàng gia, phim truyền hình hiện đại không tài nào chuyền tải nổi lấy một phần.

Các phi tần, a ca, phúc tấn, cách cách lục tục tới đủ, ai nấy về chỗ ngồi. Lát sau, một tốp thái giám rảo bước vào, đứng quay mặt về một hướng, đằng xa vọng lại tiếng hô :

- " Hoàng Thượng giá lâm! "

Mọi người đứng cả dậy, vài tích tắc trôi qua, rồi một người đàn ông tầm thước độ tuổi trung niên, mình bận hoàng bào đầu đội mũ ngọc, tướng mạo bình dị, miệng mỉm cười ung dung đi vào. Ai nấy rạp mình xuống sát đất, Xử Nữ thầm nghĩ, đây là đế vương thiên cổ, Khang Hy gia!

Ngần ấy người quỳ lạy mà không một tiếng thở mạnh. Đợi Khang Hy an tọa rồi, thái giám bên cạnh cao giọng hô :

- " Bình thân! "- bấy giờ ai nấy mới răm rắp đứng dậy.

Khang Hy tủm tỉm nhìn xuống một vòng, phán : - " Ngồi cả đi! Chẳng mấy khi họp mặt, nên thoải mái tự nhiên! "

Mọi người đồng thanh : - " Vâng! " - rồi theo thứ tự ngồi xuống. Vâng là vâng thế thôi, chứ phép tắc ra sao người ta vẫn tuân thủ đầy đủ, không sai sót một li. Xử Nữ nhìn thấy mà không nén được than thầm, đúng là uy nghiêm của bậc đế vương nhất thống thiên hạ.

Sau ba tuần rượu, không khí bữa tiệc mới sôi nổi hơn lên. Mấy tiểu a ca bắt đầu tào lao chi khươn, hùa nhau nâng chén, tiếng hò la của Thập a ca - Thiên Bình là ầm ĩ nhất. Thái Tử gia - Thiên Long, Tứ a ca - Thiên Yết và Bát a ca - Kim Ngưu cũng chuyện trò uống rượu.

Xử Nữ đưa mắt nhìn quanh, vô tình chạm phải ánh mắt Nhân Mã cách cách, Nhân Mã liền hằn học nhìn trả. Xử Nữ lập tức nhoẻn cười tươi tắn, thầm rủa cho cô tức chết đi!

Nhân Mã trừng mắt, càng thêm hậm hực, rồi đột nhiên như nghĩ ra điều gì, khóe miệng cô ta tươi lên, mỉm một nụ cười rất chi quyến rũ, quay mặt đi.

Xử Nữ bỗng thấy toàn thân ớn lạnh, không khỏi rùng mình, bụng bảo dạ, quả nhiên cái kiểu ngoài mặt thơn thớt nói cười, mà trong lòng nham hiểm giết người không dao mới là đáng sợ nhất.

Ăn rồi uống, uống rồi nghỉ, cười cười nhìn quanh, tuy không được ai để ý đến, Xử Nữ cũng vẫn tự tìm lấy niềm vui. Chả mấy khi gặp buổi yến ẩm linh đình, cớ gì không mặc tình hưởng thụ? Cô đang cúi đầu nhâm nhi, tự nhiên thấy xung quanh im bặt, liền ngẩng đầu lên xem thì nhận ra mọi người đang đổ dồn mắt vào mình, thái giám nhắc :

- " Vũ Nhi Xử Nữ, tiến lên yết kiến! "

Xử Nữ giật thót, nhất thời không nói năng được gì, rồi thình lình sực tỉnh, vội vã đứng lên, rời bàn tiệc, tiến ra quỳ xuống, cúi đầu rành rọt thưa :

- " Hoàng Thượng cát tường! "

Khang Hy truyền :

- " Đứng dậy nói! "

Xử Nữ vừa đứng dậy vừa nghĩ, chuyện gì nhỉ? Khang Hy cười hỏi :

- " Thập Tam muội liều mạng đây phải không? "

Một phi tử bên cạnh ngọt nhạt :

- " Thật không ngờ lại là một cô bé xinh xắn! "

Mọi người chăm chú theo dõi, Xử Nữ căng thẳng tột độ. Khang Hy nhìn cô, cười hỏi :

- " Gặp trẫm hồi hộp lắm à? "

Xử Nữ cảm thấy tiếp tục im lặng thì không ổn, đành đáp :

- " Vâng! "

Khang Hy có vẻ thú vị, lại hỏi :

- " Vì sao? "

Xử Nữ ngẫm nghĩ, rồi thưa :

- " Lần đầu diện kiến thiên nhan, cảm thấy uy nghi vô vàn, bởi vậy hồi hộp. "

Khang Hy - " ừm " - một tiếng, hỏi tiếp :

- " Ngươi cảm thấy trẫm rất uy nghi à? "

Trời ơi, Xử Nữ nghĩ bụng, còn chưa xong ư? Rồi vắt óc xem nên trả lời ra sao, đối đáp không thỏa đáng thì chỉ e lại dằng dai thêm.

Thấy Xử Nữ không lên tiếng ngay, Khang Hy lại cười :

- " Ngươi sợ trẫm chăng? "

Xử Nữ tự nhủ, chỉ có bạo chúa mới thích người ta sợ mình, tự cổ chí kim, minh quân luôn muốn thiên hạ tâm phục. Nghĩ vậy, cô không dám chần chừ nữa, vội vàng đáp :

- " Không ạ, hoàng thượng là thánh quân một thời, làm sao nô tỳ lại sợ? Chỉ là nô tỳ lần đầu vào cung, cảm thấy không khí nhà trời tôn nghiêm nên tâm trạng hơi căng thẳng. "

Khang Hy hỏi :

- " Thánh quân một thời? Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng trẫm là thánh quân một thời? "

Khổ ghê! Vì sao đây? Lịch sử có đánh giá, nhưng Xử Nữ không dám lặp lại những tích tám tuổi đăng cơ, bắt Ngao Bái, bình phiên vương, thu Đài Loan, dẹp loạn Cát Nhĩ Đan…, bởi vì đấy là những chiến công Khang Hy tự luận về mình vào lúc cuối đời, Xử Nữ không dám tranh lấy lời lẽ của ông ta.

Cô suy nghĩ rất lung, điểm nhanh vài đáp án, chợt nhớ đến bài từ Tuyết theo điệu Thấm viên xuân trong sách giáo khoa hồi trung học, cảm thấy rất hợp tình hợp cảnh, bèn không lưỡng lự nữa, cứu mạng là quan trọng, nên cất giọng mạch lạc :

Tiếc Tần Hoàng Hán Võ

Vẫn thua tư thái,

Đường Tông Tống Tổ

Còn kém phong oai,

Khét tiếng một thời

Thành Cát Tư Hãn,

Chỉ biết giương cung bắn đại điêu.

Qua hết cả,

Những phong lưu nhân vật,

Lại ngắm ban mai.

Nghe đoạn, Khang Hy gật gù cười :

- " Quen tai toàn Nghiêu Thuấn Vũ Thang, hôm nay được lời này, quả thật mới mẻ! "

Xử Nữ thầm tiếc, sao lại quên béng Nghiêu Thuấn Vũ Thang nhỉ? Có điều nhìn lại hiệu quả cũng không tệ, bợ đỡ rất khéo! Khang Hy nói :

- " Xem ra ngươi không chỉ biết có liều đâu! " - rồi bảo thái giám bên cạnh - " Thưởng! "

Xử Nữ vội quỳ xuống, nhận thưởng xong thì lui về. Ngồi vào chỗ rồi mới phát hiện ra hai lòng bàn tay đã ướt đẫm. Khi ngẩng lên, cô bắt gặp Thái Tử gia - Thiên Long và Tứ a ca - Thiên Yết đang chăm chú quan sát mình, lại vội vàng cúi mặt xuống.

Nghe từ xong, Khang Hy có vẻ rất vui, các vị phi tần ngồi quanh lại được thể cười nói bàn tán, các a ca theo nhau lên kính rượu Khang Hy, dâng lời đẹp ý lành. Ma Kết a ca chúc xong về chỗ, đến lượt Thiên Bình a ca tiến ra, nâng rượu thưa :

- " Hoàng a mã, lời hay ý đẹp thì các ca ca đã dùng hết cả rồi, con không còn gì thú vị để nói nữa, chỉ mong Hoàng a mã khỏe mạnh thôi. " – nói xong, cậu ngửa cổ lên uống hết chén rượu.

Khang Hy lắc lắc đầu :

- " Quên hết câu cú văn vẻ, chỉ biết nói những lời thô lậu. "

Một phi tử dung mạo kiều diễm ngồi cạnh cười thưa :

- " Tuy thô lậu, nhưng đều là chân tình! "

Khang Hy gật đầu, trầm ngâm nhìn Thiên Bình, bảo :

- " Mười bảy rồi đấy! "

Phi tử nọ lại cười mơn :

- " Bằng tuổi này Cửu a ca đã lập phúc tấn, cũng nên lập phúc tấn cho Thập a ca thôi! "

To be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro