Chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ''Em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện cổ tích về phù thủy. Đã bao giờ anh tự hỏi phù thủy luôn luôn đại diện cho cái ác chứ? Đơn giản họ đã chịu quá nhiều đau thương trong quá khứ. Chứng kiến quá nhiều sự giả dối trong thực tại. Họ không muốn những người khác phải chịu đau thương nên mới hy sinh chính bản thân để mọi người đứng về công chúa! Và cũng thật tệ nếu như không có phù thủy thì chắc chắn không bao giờ công chúa được đến với hoàng tử nhỉ?!''

-----

  Bảo Bình xoa xoa mái tóc xanh biển của mình, bàn tay nhỏ nhắn mò mò trên bàn để đèn tìm chiếc điện thoại đang reo inh ỏi. Thật mệt mỏi! Suốt đêm qua cô phải hát trước một đám đông, những ánh mắt cứ nhìn cô chằm chằm thật khó chịu. Sau đó thì là ảnh của mình bị bán đi nhưng lại thu về một khoảng tiền khá lớn. Về KTX định ngủ thì đột nhiên tin nhắn của Kim Yến lại gửi đến trong máy. Cô vừa mở lên thì một hình ảnh không mấy vui vẻ đập thẳng vào mắt. Cô chỉ hận mỗi tội không thể đâm mắt mình hay đập cái điện thoại được.

 Tên Nhân Mã chết tiệt kia thay đồ mà không biết đóng cửa phòng thật kĩ, để đồng nghiệp của Kim Yến chụp ảnh được rồi qua tay Kim Yến rồi tới tay cô. Giết cô đi là vừa! Hình ảnh vừa hại não lại vừa hại mắt như thế cô thật không dám để trong não. Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì trông anh cũng rất được nha! Cơ bắp thì cũng có, khá là tuyệt. Khuôn mặt ngây ngốc quay lại và phát hiện mình bị chụp lén rất thật mà lại dễ thương nữa. Ngũ quan của anh như muốn cuốn cô vào cái mê cung tình ái àm anh bày ra vậy! Bảo Bình vừa nghĩ bậy bạ liền tiện tay vớ được điện thoại, hướng cửa mà chọi thẳng, người bật dậy quát:

- Mẹ nó! – Nhân Mã vừa đứng bên ngoại định mở cửa nhắc nhở về tiếng ồn điện thoại của cô thì ... Bốp – Chiếc điện thoại hướng thẳng anh mà lao tới. Nhân Mã cúi người nhặt điện thoại lên rồi tiến tới giường cô. Nhìn vẻ mặt ngây ngô mới vừa ngủ dậy của cô mà anh không khỏi cáu giận. Anh chọi thẳng điện thoại xuống giường rồi nghiến răng nói:

- Chào hay lắm! – Bảo Bình thở dài xoa xoa mái tóc rồi xù của mình rồi đáp lại ngay:

- Ai kêu anh vô chi! – Nhân Mã bực bội năm chặt lấy vai cô rồi chợt giật mình. Mái tóc xanh biển rối xù của cô chưa được chảy chuốt. Đôi mắt mắt màng có chút khó chịu nhìn anh. Bờ môi anh đào căng mọng thật khiến người ta muốn chiếm lấy. Làn da mềm mại co chút hồng hào rất êm tay. Cái áo thun trắng khá dài che qua ngang đùi để lộ cặp chân trắng nõn dễ hiểu lầm rằng cô chẳng mặc quần. Nhân Mã ngượng tới đỏ mặt khi nhìn xuống dưới, Bảo Bình lập tức hiêu anh đang nghĩ cái gì liền đá anh xuống giường. Vội vàng chạy vào toilet, cô ra lệnh:

- Đi ra ngoài ngay! – Nhân Mã cũng không muốn dính vào rắc rối nên liền bước ra ngoài. Hứ! Có chết anh cũng không thèm cô nha! Nga! Dù sao anh cũng chỉ là con trai thôi mà! Mà không được nghĩ bậy nữa. Có chết người anh muốn và người khơi dậy cũng chẳng phải cô. Nhân Mã quay lưng bước xuống lầu rồi ngồi phịch xuống ghế sofa. Ma Kết đứng phía sau nhẹ cúi người thì thầm vào tai anh:

- Đang nghĩ gì vậy? – Nhân Mã đang chú tâm suy nghĩ thì tự dưng cô thì thầm thật khiến anh giật mình. Anh hét lên một tiếng. Ma Kết cũng vì tiếng hét của anh làm giật mình, lùi vài bước về sau. Cô cũng chỉ định hỏi thôi mà có cần phản ứng thái quá tới thế không chứ! Anh vội vàng định thần lại rồi lắc đầu đi điên, chỉ mỗi tội không bị trặc cổ mà chết thôi. Cô thở hắt một hơi rồi vuốt ngực vài cái, định nói gì đó nhưng thôi. Cô biết chắc chắn rằng đã có chuyện gì đó khiến anh giật mình như vậy nhưng chăng liên quan thì cứ mặc kệ đi. Ma Kết bước vào bếp nhìn quanh tìm Thiên Bình nhưng phát hiện cô ấy chẳng có ở đây liền lắc đầu.

 Song Ngư ngồi trên ghế nhìn cái điện thoại mà mỉm cười tủm tỉm trông rất vui. Xử Nữ ngồi đối diện tỉ mỉ quan sát anh, cô đặt cốc nước xuống bàn khiến nó vang khá lớn rồi nhẹ giọng nói:

- Lén lút! – Nụ cười trên môi anh bỗng dưng cứng đờ lại. Đôi mắt nhẹ liếc lên nhìn cô, không mong muốn những thứ mình nghĩ trong đầu thành hiện thực. Xử Nữ bỗng nhiên nở một nụ cười thật gian xảo, cô giơ ngón trỏ lên trước miệng nói:

- Suỵt! Đừng nghĩ xấu tớ vậy chứ! – Cô nói rồi liền thu lại nụ cười, nói tiếp – Đóa hoa đó đẹp lắm! – Song Ngư cũng thu lại vẻ mặt ngạc nhiên của mình. Anh chống tay lên bàn, ánh mắt hướng về một nơi vô tận, nói:

- Tớ không biết nên làm gì cho cô ta nên ... Có lẽ là hôm qua tớ không thể làm gì được. Hối lỗi! – Xử Nữ nghịch cốc nước đá trong tay. Ánh mắt đảo một vòng có vẻ suy nghĩ rất kĩ một chuyện gì đó. Tuy rằng cô biết rất rõ tính tình Thiên Bình ra sao nhưng càng biết rõ thì cô càng muốn làm. Xử Nữ liến nhìn Song Ngư rồi nói:

- Tuy là phản nhau nhưng ... - Cô dừng lại một chút, có vẻ băn khoăn nhưng vẫn nói ra – Tôi sẽ giúp cậu! – Song Ngư nhướn mày khó hiểu nhìn cô. Xử Nữ liền cau mày nói:

- Không phải cậu muốn biết về Thiên Bình sao? – Anh liền gật đầu, cô nói – Vậy thì từ giờ tôi sẽ giúp cậu biết. Nhưng hậu quả thì cậu phai chấp nhận, đánh đổi, bao gồm cả việc mất đi một vài thứ. Cậu dám chứ? – Cô xòe tay ra trước mặt anh. Song Ngư nhíu mày suy nghĩ. Đánh đổi? Đánh đổi cái gì cơ? Mất? Mất cái gì? Thật sự là khiến anh khó hiểu quá đi! Nhưng dù sao cái cách cô nói chuyện vẫn khiến anh cảm thấy giống mình bắt đầu bước chân vào một cuộc phiêu lưu mạo hiểm vậy. Càng ngày càng thấy Xử Nữ giống như kẻ điều khiển trò chơi, muốn hay không là phụ thuộc vào anh, dù muốn hay không hậu quả vẫn ập lên đầu anh. Nhưng vẫn khiến anh tò mò nha! Rãnh rỗi sinh nông nỗi. Người xưa nói quả thật không sai nha! Song Ngư đập một cái vào tay cô xem như lời đồng ý. Xử Nữ giơ ngón út về phía anh, nói:

- Nghéo đi! Cậu mà không chịu trách nhiệm cho những viêc xảy ra thì chết với tớ! – Cô đe dọa. Tuy rằng đây có thể chỉ là một lời dọa nạt nhưng đối với cô bây giờ thì một chút dọa nạt cũng không có mà là cảnh báo. Song Ngư đành phải ép buột nghéo tay với cô. Cự Giải từ ngoài bước vào ttrong vừa vặn nhìn thấy cảnh đó thì liền nói:

- Hai người còn làm kiểu trẻ con đó tới bao giờ? – Xử Nữ quay ra nhìn Cự Giải rồi bĩu môi một cái. Bên ngoài, tiếng cãi nhau của Bạch Dương và Sư Tử cứ vang ầm lên đủ để mọi người biết là ai. Trong một cái trường mà chỉ có hai người này mới cãi nhau, choảng nhau ầm cả lên như vậy. Kim Ngưu thở dài đi ra mở cửa cho hai người đó, tránh cảnh hai người đạp cửa mà đi.

 Bạch Dương thở hắt một hơi rồi cởi chiếc áo sơ mi bên ngoài ra rồi vứt một bên, anh ngồi phịch xuống ghế sofa rồi ngả đầu ra sau. Thiên Bình vừa vặn trở về đúng lúc nhìn thấy bộ dạng Sư Tử bực bội thì liền hỏi:

- Sao à? – Sư Tử liền lắc đầu. Thiên Bình liền bước lên lầu thay đồ đi học. Xử Nữ nhìn thấy Thiên Bình đã đi lên lầu thì liền chìa điện thoại sang cho Song Ngư. Anh nhận lấy điện thoại, trong điện thoại là hình của mộ cô bé với mái tóc trắng tím được tết hai bên đang ngồi đọc sách, xung quanh là những người bạn cùng lớp đang trêu ghẹo cô. Đôi mắt màu tím huyền bí có chút bực bội, căm phẫn và buồn bã nhưng gương mặt cô hoàn hảo tới nỗi không ai phát hiện ra điều đó. Thiên Bình – Một người anh vẫn luôn cho rằng rất bình thường hóa ra cũng giống anh tới vậy. Một người rất ghét mọi thứ quanh mình nhưng vẫn phải mang lên lớp mặt nạ dày, thật mệt mỏi! Có thể nói cô là một nạn nhân trong việc bạo hành học đường dẫn đến con đường phải ngụy trang một lớp mặt nạ thật dày. Đáng thương! Song Ngư thầm đánh giá bức ảnh. Xử Nữ chống tay lên bàn anh, nhìn anh cười một cách vui thú, giễu cợt, đôi mắt nhẹ cụp xuống, từ từ thu lại nụ cười. Thiên Yết nhìn thấy cô như vậy chẳng hiểu sao lại cảm thấy kì quái.

 Buổi học liền bắt đầu bằng ba tiếng trống tử thần quen thuộc. Một ngày mới hoàn toàn vui vẻ đến với các sao rất bình thường. Nghỉ trưa, Thiên Bình nằm ườn trên bàn thì Song Tử liền chạy tới lôi kéo cô đi chơi. Đương nhiên kết quả vẫn là không được! Song Tử liền lôi kéo các sao nữ khác mặc kệ hai con sâu lười vẫn ở lại trong lớp làm việc riêng. Xử Nữ ôm một chồng giấy đặt lên bàn rồi kéo ghế ngồi đối diện Thiên Bình, cô chăm chú đọc rồi viết gì đó, miệng hỏi:

- Sao? – Thiên Bình ngẩng mặt lên nhìn bộ dáng chăm chỉ của Xử Nữ rồi thở dài. Cô đương nhiên biết rằng Xử Nữ đang hỏi tới vấn đề nào. Cô gục xuống bàn rồi trả lời:

- Tớ thấy một đóa hoa trắng đặt trước đó! – Thiên Bình dừng lại suy nghĩ một lúc. Tự dưng Xử Nữ hỏi vậy thì chắc chắn rằng có dụng ý gì đó nên mới hỏi. Bạn bè với nhau, thân như chị em thì làm sao cô không hiểu. Xử Nữ nhẹ liếc mắt xuống, hai ánh mắt va chạm nhau. Xử Nữ liền quay lại với đống giấy tờ, cô sợ rằng ý nghĩ của bản thân sẽ bị Thiên Bình nhìn thấu hết. Tuy rằng biết là Thiên Bình đã biết một nửa rồi nhưng một nửa còn lại mới là vấn đề trọng yếu. Thiên Bình thấy cô như vậy liền bật dậy hỏi:

- Cậu ... - Xử Nữ không dời mắt ra khỏi giấy tờ, nói:

- Cậu nhìn ra rồi đó! Nhưng tớ quyết không nói cho cậu biết vụ gì đâu! – Nói rồi Xử Nữ liền lè lưỡi trêu tức Thiên Bình. Cơn mệt mỏi trong người liền bị dập tắt bởi hành động trêu ngươi của cô nàng không biết sợ kia. Xử Nữ vội vàng vứt cây bút rồi nhanh chân chạy đi tìm chỗ trốn, tránh cơn bộc phát có sức công phá lớn của Thiên Bình. Thật may mắn cho cô thể lực của Thiên Bình không tốt nên cô mới có thể thoát khỏi. Nếu không thì e rằng nhan sắc của cô cũng bị tơi tả dưới tay cô ấy.

 Song Ngư từ dưới căn – tin đi lên thì bắt gặp cảnh hai người đang đuổi bắt nhau vô cùng vui vẻ thì thở dài. Ai nói rằng hai người này vô cùng thục nữ, nết na chứ? Dù giết anh thì anh cũng chẳng bao giờ thừa nhận cái việc này đâu. Xử Nữ liếc mắt sang nhìn anh một cái, ánh mắt bất ngờ của anh chạm phải ánh mắt vô cùng sắc bén của cô. Xử Nữ liền chạy ra phía sau lưng Song Ngư rồi đẩy anh tới chỗ Thiên Bình đứng. Vì bất ngờ nên anh cũng mất đà mà nhào, đè trên người cô. Xử Nữ đương nhiên biết hậu quả phải nhận lấy nhưng vì bảo vệ tính mạng nên liền co chân chạy đi.

 Thiên Bình uốn éo người hy vọng cái người phía trên có thể bước ra khỏi người cô ngay lập tức. Song Ngư liền đứng dậy, giơ tay về phía cô rồi kéo cô dậy. Thiên Bình phủi hết đất cát trên người rồi quay sang nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu. Song Ngư nhìn vết xước do khi ngã cô chống tay xuống đang rỉ máu liền tìm khăn tay rồi nắm lấy tay cô đặt khăn lên cầm máu. Thiên Bình nhìn vẻ mặt của anh có chút chăm chú rồi suy nghĩ một lúc. Đôi mắt tím nhẹ khép hờ, suy nghĩ cứ kéo nhau mà phủ kín trong đầu. Song Ngư vội vàng lôi cô tới phòng y tế xử lí vết thương trên tay.

 Trong phòng y tế. Mùi thuốc khử trùng cứ xông thẳng vào mũi cô thật khó chịu. Không gian im lặng tới đáng sợ có thể cho cô nghe rõ nhịp tim của mình từng chút. Hơi thở của cô có chút thay đổi, nhanh và dồn dập hơn. Thiên Bình cúi đầu, tránh ánh mắt của Song Ngư phía sau, cố gắng ổn định lại nhịp tim. Sau khi được xứ lí tránh nhiễm trùng thì giáo viên y tế cũng ra ngoài. Cô một tay chống lên bàn rồi dựa cằm vào, một tay che đi đôi mắt của mình. Song Ngư thở dài kéo ghế ra ngồi cạnh cô, Thiên Bình ngay lập tức trèo lên giường nằm ườn ra. Anh hướng mắt về cô chăm chú nhìn mà không nói gì. Sau một lúc, Thiên Bình nhẹ mở mắt, nhìn anh rồi hỏi:

- Có phải ... đóa hoa đó ... - Cô hơi ngập ngừng định nói rồi lại thôi. Song Ngư biết cô đang nói về cái gì nhưng cũng giả vờ tỏ ra không biết. Đây vốn là sở trường của anh rồi, nói dối không chớp mắt, anh nói:

- Đóa hoa? – Anh hơi nghiêng đầu – Tôi không biết! – Thiên Bình nhìn chằm chằm vào anh. Đôi mắt tím mang đậm tính cách của cô nhẹ nhàng nhắm lại, cô nói thật nhỏ:

- Cảm ơn! – Song Ngư cũng chẳng muốn bỏ lớp mặt nạ xuống hay nói ra sự thật, phá hỏng lời nói dối ban đầu của mình nên tỏ ra không nghe gì hết. Xào xác – Một cơn gió nhẹ buổi trưa thổi đi những chiếc lá già đã vàng. Anh ngồi trên ghế, ánh mắt liếc xuống chiếc khăn tay được thêu khá đơn giản nhưng tinh tế đã bị phá hỏng bởi vết máu của Thiên Bình. Anh cầm lên rồi nắm chặt lại. Nhiên Nhi ... lại là cô ấy! Song Ngư ôm chặt chiếc khăn. Không khí bây giờ trong phòng y tế thật căng thẳng, bao nhiêu niềm đau đều ùa về. Hai con người phải trải qua biết bao nhiêu là đau khổ rồi tự gắng gượng vực dậy, mang trên người một lớp mặt nạ thật dày để che đi những giọt nước mắt phía sau. Nhưng vết thương sâu thẳm từ con tim cứ lần lượt dày vò, hành hạ.

''Chúng ta thật giống nhau! Hai tên hề khóc. Nhưng ... cậu đã biết tại sao tôi không khóc chứ? Đơn giản chỉ vì tôi đã mất đi quyền được khóc từ lâu rồi!''

----

 Bảo Bình ngồi trong phòng thí nghiệm hóa học, cô chán chường mà nằm dài ra bàn. Mỗi lần nghỉ trưa là hầu hết cô không bao giờ đặt chân về KTX. Có le đây cũng là thói quen của các sao khác. Nơi đó cũng có thể tạm xem như là nhà! Mọi người nghĩ nhà là nơi chứa biết bao nhiêu tình yêu thương giữa các thành viên, nơi tiếng cười phát ra hằng ngày, nơi bừa ăn ấm cúng cùng gia đình diễn ra. Còn cô ... nhà chỉ là nơi quay về ngủ một đêm rồi sáng mai lại đi tiếp, cứ thế mà lập đi lập lại.

 Mọi người thường bảo rằng cô rất là lập dị, lạnh lùng còn có người lại nói cô có vấn đề về thần kinh. Nhưng không có ai hiểu được rằng cô chỉ là một người thiếu đi tình yêu thương từ gia đình, đã từng gặp nhiều biến cố trong cuộc sống nên mới sinh ra cái tính cách này. Có lẽ mơ ước lớn nhất đối với cô là được hưởng sự yêu thương từ gia đình, dù chỉ là ngày thôi cũng quá đủ rồi! Cô muốn được cảm nhận thấy sự ấm áp từ tình yêu thương từ cha mẹ, những lời mắng, răn dạy như bao đứa trẻ khác, lời động viên lúc cô gục ngã. Nhưng đó chắc chắn cũng là một thứ quá xa vời đối với cô. Liệu ... Bảo Bình cô sinh ra có đúng như mong muốn của gia đình hay không? Hay ... ngay từ đầu cô vốn là một thứ không đươc mong đợi rồi?

 Bảo Bình cười một cái. Nụ cười của cô thật khiến người ta không thể hiểu rõ dụng ý. Cười như không cười! Nhân Mã vừa vặn bước vào, không chào hỏi mà kéo ghế sát bên cạnh cô rồi ngồi xuống. Tuy rằng anh và cô đều không ưa gì nhau nhưng vào những lúc như thế này thì anh lại cảm thấy thương hại cô hơn bao giờ hết. Anh nhẹ nói trong vô thức:

- Cô ... thật đáng thương! – Anh nói hết những gì mình cảm nhận được sau suy nghĩ của mình ra. Bảo Bình bật dậy định phản đối thì cảm thấy bản hân như bị phơi bày ra hết nên thôi. Mắt cô nhẹ cúp xuống, cô nói:

- Giống nhau thôi! Chỉ là khác nguyên nhân vì sao lại trở thành thế này mà thôi! – Nhân Mã cũng chẳng hứng thú mà lên tiếng phản đối. Dù sao cũng vậy cả thôi! Chối chi cho mệt!

 Hai con người vẫn ngồi ở đó, không ai nói với ai lời nào. Tuy rằng ngồi chung một chỗ nhưng tâm hồn cả hai đều ở một nơi khác. Chẳng có bất kì một lí do nào để hai người ở bên cạnh nhau một giây nhưng tại sao vẫn ngồi cạnh nhau chứ? Khó hiểu!

----

 Chẳng hiểu hôm nay là cái ngày xui xẻo gì mà Sư Tử cứ như một đứa hầu gái, chạy đi chạy về mua đồ hoài. Bạch Dương đương nhiên không ngoại lệ, chụ chung số phận ''hầu gái'' với Sư Tử. Bạch Dương cầm một đống đồ mới mua về từ siêu thị, vẻ mặt bức xúc tới nỗi bốc khói. Sư Tử đi phía trước, biết rằng anh đang bực nhưng cứ mắc kệ đi! Cô liền chạy vào một cửa hàng bánh ngọt, anh liền phải đi theo sau cô. Mắc công anh về trước thì Momoi – sensei hỏi cô đâu mà nếu anh trả lời là mình về trước thì thể nào cô cũng nổi đóa lên dạy dỗ anh một trận nên thân. Sư Tử chọn một bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống, gọi vài cái bánh ngọt và nước uống. Bạch Dương cũng tiến tới, ngồi phịch xuống ghế đối diện, đồ thì đễ dưới bàn. Anh mệt mỏi nằm ra bàn thở dài một hơi. Một lúc sau, nhân viên liền mang tới bánh và nước cho Sư Tử, lúc này anh mới gọi nước cho mình. Tiếng xì xầm bàn tán về Bạch Dương cứ vang lên khiến cô chú ý, cô hỏi:

- Bộ anh nổi tiếng lắm à? – Bạch Dương cau mày nhìn cô rồi gật đầu một cái. Mắt cô có chút mở to hơn thường lệ, cô nói:

- Bất ngờ ghê! – Bạch Dương bĩu môi một cái rồi nói:

- Dù gì cũng là con của một tập đoàn lớn mà! – Sư Tử nghe anh nói vậy thì cũng liền im lặng. Tuy là lời nói không có gì đáng chú ý nhưng cô có thể hiểu thấu những gì anh từng phải chịu đựng và trải qua. Ai nói rằng con của một tập đoàn lớn sẽ sung sướng chứ? Học giỏi, toàn diện, thừa kế sự nghiệp, đến cả hôn nhân cũng chỉ là một phần để kiểm soát bàn cờ kinh doanh mà thôi. Có thể nói tự do là một thứ quá xa xỉ đối với những người như anh. Sống thật với bản thân? Đó cũng giống như là một mong ước không bao giờ trở thành hiện thực.

 Đôi mắt màu cam tuyệt mĩ nhẹ cụp xuống, cô thật sự hiểu mình nên an ủi anh nhưng lại không biết nói như thế nào! Có phải nên để anh như vậy hay không? Cô cầm lấy cái muỗng lên rồi xắn xuống cái bánh ngọt nhỏ nhắn rồi đem bỏ vào miệng. Cô ăn thật nhanh để tính tiền để thoát khỏi cái không khí ngột ngạt này. Cô muốn an ủi nhưngk hông thể nói, như vậy lại gây ra một cảm giác tội lỗi khiến cô không chịu được.

 Sư Tử bước thật chậm trên lề đường, tiếng thở dài của cô cứ đều đều mà vang lên. Bỗng, tiếng hò reo khá lớn thu hút ánh mắt của cô. Theo tính tò mò thường lệ thì cô liền chạy nhanh tới đám đông gần đó. Bạch Dương cũng phải lật đật chạy theo cô. Hóa ra là những vũ công múa đường phố à?! Bạch Dương không mấy hứng thú, nhẹ chậc lưỡi nhìn bộ dáng hệt như trẻ con của cô. Một cô gái trong đoàn múa liền giơ tay về phía cô ý mời cô cùng nhảy. Sư Tử đương nhiên không thể nào từ chối được. Múa cũng là một trong những sở trường của cô nha! Sư Tử nắm tay Bạch Dương lôi vào khoảng trống gần nhất để nhảy.

 Bạch Dương hơi bất ngờ vì cô có thể múa những bài dân tộc như vậy nhưng điều đáng bực nhất là cô lại lôi anh vào. Tiếng nhạc dân tộc dừng lại rồi từ từ chuyển sang vũ điệu Cha cha cha. Sư Tử không một chút biểu hiện nào là lo lắng hay không biết về điệu nhảy này, nắm lấy tay anh vui ve nhảy. Trong đám đông ồn ào, cô nhẹ nói:

- Hãy phá bỏ cái suy nghĩ đó đi! – Anh trợn mắt nhìn cô. Sư Tử mỉm cười nhẹ. Múa, nhảy, khiêu vũ là những sở trường mà cô giỏi nhất. Có thể nói cô không thể an ùi người khác bằng lời nhưng điệu nhảy của cô đã nói lên tất cả. Nó cũng giống như một nghệ sĩ Piano gửi những lời an ủi vào bài hát mình đang chơi thôi. Cô cũng vậy!

----

 Xử Nữ chạy thoát khỏi hai con người kia thì liền chuyển sang đi bộ. Soạt – Một cơn gió mạnh mẽ thổi qua khiến mái tóc màu xanh biển bay phất phới. Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đỉnh đầu cô:

- Cô có vẻ thích thú với việc này! – Xử Nữ cười nhẹ một cái rồi đáp:

- Không hẳn ... Giải thoát thôi! – Nói rồi cô cũng chẳng buồn mà ở lại, liền bước đi. Thiên Yết ngồi trên cây, tay cầm một chai nước lạnh thở dài rồi ngửa đầu uống hết chai nước.

----

 Ma Kết ngồi trên bàn ăn. Tuy rằng không có thói quen về KTX giữa trưa thế này nhưng mà đang đói thì vẫn phải tìm về thôi. Một điều cô hơi thắc mắc rằng tại sao Kim Ngưu cũng ở đây? Nhưng mà có anh cũng tốt, dù sao anh cũng làm đồ ăn cho cô mà! Đúng thật là Sư Tử nói không sai. Đồ ăn Kim Ngưu nấu ngon tuyệt. Dù cô ngày nào cũng ăn nhưng chưa bao giờ để ý tới việc này cho lắm. Cảm nhận đồ ăn của anh thì cô chưa từng!

 Kim Ngưu đặt một dĩa rau xào xuống trước mặt cô rồi cởi tạp dề ra, kéo ghế đối diện ra ngồi xuống. Ma Kết cầm đũa lên gắp một cọng rau rồi bỏ vào miệng. Ngon! Qủa thật món này tuy đơn giản nhưng rất ngon nha! Nhưng có cái gì đó vẫn chưa đủ! Một thứ gì đó rất lớn! Ánh mắt nhẹ dừng lại ở bát canh rong biển. Món này ... đúng là món cô thích ăn nhất! Nhưng nó lại gợi nhớ cho cô những thứ từ lâu đã bị chôn vùi trong kí ức. Kim Ngưu thấy cô nhìn tô canh rong biển kì lạ thì liền nói:

- Cậu không thích canh rong biển à? – Ma Kết vội vàng lắc đầu. Không thích? Làm sao cô có thể không thích món này được cơ chứ? Món ăn mà mẹ cô thường nấu cho cô ăn nhất. Kim Ngưu nói:

- Tớ có bỏ thêm một ít nấm và đậu phụ vào đấy! Cậu ăn thử đi! – Ma Kết không nói gì mà gắp một ít rong biển và nấm lên rồi đưa vào miệng. Cô vừa nhai vừa cố gắng nuốt xuống. Một giọt nước mắt nóng hổi lên dài trên gương mặt cô khiến anh giật mình. Kim Ngưu vươn tay lên định lau đi giọt nước mắt của cô thì Ma Kết đã nói:

- Xin cậu! Đừng đối xử tốt với tôi như thế nữa! – Thêm một giọt nữa, hai giọt rồi nhiều giọt nước mắt cứ thế mà tuôn khỏi khóe mi, làm ướt đẫm cả khuôn mặt. Bàn tay của anh dừng trên không trung rồi nặng nề thu lại. Cô gục xuống bàn, cắn chặt môi ngăn lại những giọt nước mắt. Cô tự hỏi rằng tại sao anh lại đối xử tốt với cô như thế? Những món ăn anh làm thật sự rất ngon, giống như mẹ cô từng nấu cho cô ăn vậy. Cách đối xử của anh đối với cô cũng thật tốt, rất giống với người ấy. Nhưng ... nếu anh cứ như vậy mà đối xử với cô thì e rằng cô sẽ yêu anh mất. Thật tệ hại nếu như anh biết được điều đó. Có thể anh sẽ bỏ rơi, xa lánh cô. Vậy thì nó sẽ còn tệ hại hơn nữa! Trái tim cô chịu đau khổ đủ rồi! Xin anh đừng đến bên cô, quan tâm rồi chợt hững hờ với cô. Thật sự là cô không có thể tin ai hay chịu tổn thương nữa rồi!

 Kim Ngưu bước tới đằng sau cô, lôi cô dậy rồi ôm thẳng vào lòng. Cánh tay anh dùng sức ôm chặt cô, mặc kệ cô có thể chống cự tới mức nào. Kim Ngưu nhẹ giọng nói:

- Cứ khóc cho thỏa lòng đi! – Ma Kết có chút xúc động nhưng cô không muốn khóc, dù chỉ một chút. Anh nói tiếp – Tớ cũng đã từng như cậu! – Kim Ngưu không nói gì thêm. Cô gục đầu vào ngực anh mà khóc. Mạnh mẽ ư? Cô không cần! Chịu đựng nhiều biến cố xảy ra trong đời, cướp hết những người cô yêu thương đi mà cô vẫn có thể cười. Điều đó có đủ để chứng minh cô mạnh mẽ hay không? Cô muốn đối diện với sự thật, dù chỉ một lần thôi cũng được. Vậy nên ... cô có thể khóc một trận đã đời chứ?! Mạnh mẽ trong thời gian qua đã khiến cô mệt lắm rồi!

----

 Bên trong thư viện trường, Song Tử ôm một quyển truyện cổ tích dày cộm, khá cũ kĩ nằm ườn trên bàn. Cự Giải thường lệ cũng rất hay vào trong thư viện làm bài tập. Anh thấy cô nằm ườn trên bàn vậy thì cố phớt lờ rồi lụm mấy quyển sách định bước đi thì đã bị túm lại. Cự Giải ngồi đối diện, nhìn cô có chút bực bội rồi hỏi:

- Sao? – Song Tử nhẹ lắc đầu. Ánh mắt đang phóng lửa về người đối diện từ từ di chuyển xuống quyển sách cổ tích cũ. Cự Giải liền trêu – Cô đã bao nhiêu tuổi rồi còn đọc truyện cổ tích? – Song Tử chống cằm lật lật quyển sách của mình không nói gì cả. Bỗng, cô thở dài một hơi rồi ngước mặt nhìn anh, hỏi:

- Cậu đã nghe câu chuyện ''Nữ vương bị bỏ rơi'' chưa? – Cự Giải nhẹ nhíu mày khó hiểu. Truyện cổ tích thì anh cũng có đọc khá nhiều, chỉ yếu là triết lí và phản ánh những cái xấu trong xã hội thôi. Câu chuyện cô đề cập tới thì ... chưa từng. Cự Giải lắc đầu một cái. Đừng nói là bây giờ cô lại nổi hứng kể chuyện cổ tích cho anh nghe đấy nhá?! Song Tử nhẹ mỉm cười như không, cô nói:

- Tớ kể cậu nghe nhé! – Cự Giải cũng không hứng thú mấy nhưng cũng gật đầu. Cô kể băt đầu kể ...

 Ngày xửa ngày xưa, ở trong một vương quốc nọ khá phồn thịnh dưới sự cai trị của một vị vua anh minh. Suốt một đời ông làm vua thì chỉ có mong muốn là được cống hiến hết mình để dân được ấm no, nhưng có một điều làm ông lo lắng hơn cả việc đó là ... ông không hề có con trai. Ông thật sự lo vì mình đã già rồi mà chỉ có một cô con gái độc nhất, không biết nên gia vương quốc cho cô gái hay không? Đến một ngày, tin lành thật sự đã đến với ông, hoàng hậu đã mang thai con trai. Đây đúng là một tin mừng nhất, ông sẽ giao đất nước này lại cho người con trai ấy. Đột nhiên vì một số lí do xung đột giữ các nước láng giềng đã anh hưởng tới vương quốc này. Vua cha thì lo đánh giặt xâm phạm đất nước nên cũng không mấy lo tới chuyện gia đình. Vào một ngày khác, cô công chúa nhỏ ngồi nằm ngủ bên hoàng hậu thì đột nhiên choàng tỉnh, cô nhìn vào người mẹ mình rồi nhìn xuống cái bụng căng tròn đang chứa đứa em trai của mình. Nàng công chúa bần thần nói:

- Em sẽ chết đấy mẫu thân! – Hoàng hậu thật không hiểu cô đang nói cái gì nhưng liền trấn an cô lại. Giờ ăn tối, hàng hậu đã đem hết mọi chuyện mà nàng công chúa đã nói với bà kể cho vua nghe. Nàng công chúa ngồi trên bàn ăn chỉ lẩm bẩm về việc em trai mình sẽ chết khiến ông rất tức giận. Chát – Một cái tát thô bạo giáng xuống giương mặt nhỏ bé của cô khiến cô khá bất ngờ, ông quát:

- Im đi! – Cái cảm giác đau rát từ cái tát vẫn còn khiến cô bàn hoàng. Tiếng chửi mắng của ông cứ vang lên. Hai hàng nước mắt nóng hổi cứ như vậy mà lăn dài. Cô đã rơi bỏ khỏi lâu đài, cô từ bỏ danh hiệu công chúa của mình. Cô đi ... đi thật xa.

 Trận chiến giữa các vương quốc láng giềng với nhau ngày càng gay go rồi đi vào hồi kết. Hoàng hậu đã bị ám sát, đứa con trai trong bụng đã tròn chín tháng cũng mất đi. Vào ngày hàng quyết vị vua, cô đã tới. Mang theo một vẻ mặt lạnh tanh nhìn ông bị hàng quyết.

 Sau khi mất đi vị vua, mọi người đều đi tới tìm, khuyên cô lên cai trị vương quốc. Cô đành chấp nhận, dù sao đây cũng là vương quốc mà cha cô mất một đời để gây dựng. Nhưng rồi một hôm ... cô đã nói với những người thân cận với cha và đang làm việc với mình rằng:

- Đất nước sẽ sớm bị diệt vong ... - Lời nói của cô chất chứa sự đau buồn. Ánh mắt của cô mang theo niềm hi vọng nhỏ nhoi nhưng rất nhanh bi dập tắt bởi dòng nước mắt nóng hổi. Mọi người dân hi nghe tin thì không hề tin tưởng lời cô nói. Mọi người cứ bàn tán, xì xầm về việc cô rời khỏi lâu đài những năm về trước. Một người đã khơi dậy cuộc tranh chấp quyền lực giữa tình hình mọi người mất niềm tin vào Nữ vương hiện tại. Cô đã bị nhốt vào một lâu đài cổ, bị sự khinh bỉ của mọi người vì lời tiên tri bừa.

 Mấy năm sau, đất nước bị rơi vào diệt vong, không một ai sống sót sau cuộc chiến. Nữ vương vẫn ở đó, trong một lâu đài cổ, tận mắt chứng kiến sự diệt vọng của vương quốc. Nàng muốn ngủ! Và ... Nàng đã ngủ mãi mãi! Trong giấc mộng vĩnh hằng muốn khôi phục lại đất nước. Nàng ao ước rằng mình không nói ra những điều ngu ngốc ấy. Nàng không muốn mình có năng lực tiên tri như mọi người đồn đại. Nhưng ... tất cả đã kết thúc rồi ...

 Cự Giải cũng không cảm thấy câu chuyện có gì đáng để nghe nhưng tại sao anh vẫn cảm thấy nàng Nữ vương đó thật tội nghiệp, anh liền rời đi không nói gì. Song Tử không ngăn cản việc anh rời đi àm đóng quyển sách lại, cô gục xuống bàn. Nụ cười đau thương trên môi vẫn vậy. Sau cùng thì anh cùng rời bỏ cô mà đi. Dù là anh ghét cô cùng được! Hận cô cùng được! Xin đường bỏ cô lại một mình

----

Cô – Một nàng công chúa cô đơn

Cô – Người được thần ban cho năng lực tiên tri

Cô – Người điều khiển trò chơi vô vị

Không!!!!!!!

Cô không muốn điều đó. Cô không hề muốn có cái năng lực đó. Cô ghét phải biết những điều mình sắp phải trải qua. Cô muốn được như những người khác! Được vui đùa, chơi hết mình mà không cần lo âu tới ngày mai. Cô không muốn chứng kiến cảnh những người mình yêu thương lần lược rời đi. Cô không muốn!

''Cho dù vui vẻ cười trong một đám đông thì cậu cũng có bao giờ cảm thấy vui thực sự đâu!''

''Xin cậu đừng rời đi!''

Tiếng gào thét, khóc lóc trong vô vọng vẫn vang lên trong tâm trí. Bàn tay nhỏ bé giơ lên trong không trung bất lực rơi xuống. Thất vọng! Đau khổ! Những cảm giác cứ như vậy mà ùa tới. Giọt nước mắt lăn dài thấm lên bìa quyển truyển cổ tích.

Truyện cổ tích à? Nó không tồn tại đâu! Nó tồn tại nhưng chúng ta cũng chỉ là những nhân vật phản diện thôi. Chẳng có cái gì đáng bất ngờ hay đau thương cả! ...

''Đủ rồi ...''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro