Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Kể từ hôm đó, mỗi lần Lacerta xuất hiện trong cuộc vui của ba người là Xà Phu lại trở nên lạnh lùng, khó gần, có làm gì thì cũng nhất quyết không chịu nói chuyện với cô bạn mới. Nhưng trái ngược với thái độ của Xà Phu, Điểu Nha lại rất có hứng thú với sự xuất hiện này. Lần nào anh cũng vui vẻ nói chuyện, giúp đỡ cho Lacerta.

-Cậu thích cô ta à?

   Bị hỏi trúng tim đen, Điểu Nha lập tức giật mình, lúng túng trong giây lát.

-Làm gì có!

-Nhìn là biết!

-Nhưng nếu mình thích thì làm sao?

-Chẳng sao cả?

-Sao cậu luôn khó chịu với cô ấy vậy? Lacerta tốt mà, có cần đối xử như vậy không?

-Chỉ là không thích thôi.

   Xà Phu luôn là vậy, nói chuyện ngắn gọn, cộc lốc. Nhưng người ta nói không nên đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài. Chưa một ai có thể đoán được suy nghĩ của anh, một người luôn mang chiếc mặt nạ lạnh lùng, thờ ơ với tất cả mọi thứ không bao giờ để lộ một sai sót gì, một con người ẩn chứa đầy bí ẩn. Vậy ai mới là người giải mã được Xà Phu?

                                              ~~~~~~~•v•~~~~~~~

   Bảo Bình cầm trên tay chai nước chanh mát lạnh, tung tăng nhảy chân sáo ra khỏi căn tin và hướng về phía sân bóng rổ.

"Lại đông nghịt như lễ hội!", cô thở dài.

   Siết chặt chai nước trên tay, Bảo Bình cố hết sức chen lên phía trước để nhìn rõ hơn. Lại là những anh chàng bóng rổ cao to với các động tác kĩ thuật điêu luyện. Mỗi người lại có thế mạnh riêng và dùng nó để lấn át đối thủ, ghi bàn cho đội của mình.

   Dưới cái nắng nhẹ của mùa thu, mấy anh chàng vừa chơi bóng mồ hôi đầm đìa thấm ướt đẫm quần áo, có người còn ướt hết cả tóc. Những giọt mồ hôi chảy xuống càng làm họ quyến rũ, nam tính hơn. Vậy nên những tiếng hò reo cổ vũ, tán dương lại tiếp tục làm vang cả một góc sân. Đây là cảnh tượng đã xảy ra hàng ngày nên chẳng ai còn lạ lẫm gì với nó nữa.

   Ngay sau khi trận đấu kết thúc, hàng chục cô gái nào nước, nào khăn, nào hoa, nào quà chạy đến như ong vỡ tổ để gửi được món quà của mình cho thần tượng. Đây là lần đầu Bảo Bình làm việc này. Sau khi đấu tranh tâm lí suốt bao ngày, cô đã quyết định sẽ cố gắng vượt qua đám đông hỗn loạn để đưa chai nước cho người mà cô thầm nhớ đến bấy lâu nay nhưng tình hình có vẻ không khả dĩ cho lắm. Ngay khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, cô đã chạy nhanh hết sức có thể để vượt lên trên nhưng ngay sau đó đã bị xô ngã. Chưa dừng lại ở đó, khi Bảo Bình cố gắng đứng dậy thì liên tục bị vướng vào người khác rồi lại bị ngã sõng soài xuống đất. Đang loay hoay thì có một bóng người cao ráo từ từ tiến lại gần cô, dòng người đông đúc thậm chí còn phải nhường đường cho người này. Biết bao nhiêu ánh mắt trên sân bắt đầu đổ dồn về phía Bảo Bình.

-Cậu có sao không? - Thiên Bình vừa hỏi han vừa đỡ cô dậy.

   Không hiểu sao chai nước vẫn còn ở trên tay cô, cứ tưởng lúc bị xô đẩy nó đã lăn đi xa rồi chứ. Đang ngẩn người ra, còn chưa hoàn hồn thì một sự rung lắc làm cô bừng tỉnh. Thiên Bình đang cầm hai tay cô mà lắc liên tục.

-Có sao không Bảo Bình?

-Ừ ờ...tớ không sao.

   Thở phào nhẹ nhõm, anh cúi xuống phủi quần áo cho cô. Một cảnh tượng thật ngọt ngào đang diễn ra trước mắt hàng trăm người. Không ít tiếng xì xầm to nhỏ xung quanh họ. Bảo Bình vẫn cầm chặt chai nước, khuôn mặt đã đỏ ửng hết cả lên như trái cà chua.

-Có chuyện gì mà hôm nay em lại ra tận đây thế?

Ma Kết ân cần hỏi han khi thấy tình trạng của cô không được tốt.

-A!.....E...em...em...

-Bảo Bình muốn đưa nước cho bọn mình giải khát ấy mà. Nhưng lại ngượng.

Thiên Bình thấy vẻ ngại ngùng của cô bạn thì không chịu nổi mà bật cười khanh khách, lại còn trêu chọc cô. 

-Không phải!

   Ngượng quá hóa giận, Bảo Bình nhăn mày hét lên, mặt cô giờ toàn bộ là một màu đỏ gay gắt trông vừa tội nghiệp vừa buồn cười. Song, Bảo Bình ném luôn chai nước vào người Thiên Bình rồi vùng vằng bỏ đi. Nhưng đến giờ cô mới nhận ra sau cú ngã vừa rồi, đầu gối ma sát với mặt sân đã tạo nên một vết thương đang bắt đầu chảy máu thành dòng. Vừa bước đi, cô đã ngay lập tức chết lặng vì sự đau đớn của cái đầu gối, cơn đau lan ra cả cơ thể khiến cô tê buốt không giữ được thăng bằng. Nhưng ngay khi Bảo Bình chao đảo thì ai đó đã kéo cô lại. Nhưng không chỉ một người mà đến tận hai người. Quay ngoắt ra đằng sau, cô mới phát hiện Ma Kết đang ở rất gần cô, cầm tay cô mà kéo lại. Một cảm giác ấm áp chợt ập đến nhưng không được bao lâu thì sự bất ngờ lại tràn ngập tâm trí cô. Sư Tử cũng ở trong tư thế y hệt Ma Kết, ánh mắt nhìn cô vô cùng hoảng hốt. Cả hai đều đang đỡ lấy cô. Mặt Bảo Bình lại được một phen đỏ bừng lên như trái gấc.

   Gượng đứng thẳng dậy, cô lí nhí cảm ơn rồi lại định chạy đi.

"Cái cô ngốc này không biết mình đang bị gì hay sao mà cứ hoạt động mạnh thế nhỉ?"

   Sư Tử lập tức chạy đến cầm tay Bảo Bình rồi dìu đi. Hành động bất ngờ này khiến Bảo Bình giật mình trợn tròn mắt nhìn anh, có ý định vùng ra nhưng cơn đau ở đầu gối càng lúc càng nhức nhối và tê dại đi nên Bảo Bình giờ chỉ còn khao khát là đến phòng y tế thật nhanh để xử lý vết thương mà thôi.

-Sư Tử hôm nay lại dịu dàng đến kì lạ nhỉ? - Ma Kết trầm ngâm nhìn hai người vừa rời khỏi.

-Của anh này.

Thiên Bình vừa cười đểu vừa ném chai nước còn nguyên tem nguyên mác của Bảo Bình cho Ma Kết.

   Ma Kết lơ ngơ bắt lấy chai nước vẫn còn mát lạnh chảy tong tỏng nước. Đây là chai mà Bảo Bình cầm lúc nãy, Thiên Bình lại nói đó là của anh. Vậy có lẽ nào cô bé kia...

   Sự việc ngày hôm đó đã dậy sóng dư luận, trang tin tức của trường lại được dịp hút khách, tăng view. Cả trường thậm chí là cả những nữ sinh bên ngoài trường lại được hít drama của thần tượng. Nổi bật nhất là bài đăng trên trang báo của trường Universe với tiêu đề: "Hai thần tượng bóng rổ và cô nữ sinh bị chảy máu đầu gối may mắn."

   Sư Tử nắm chặt tay Bảo Bình từng bước đi đến phòng y tế. Trên đường đi vết thương vẫn chảy máu không ngừng, từng dòng máu đỏ thẫm cứ thế lăn dài trên chân của Bảo Bình khiến cô đau đớn đến mức mặt mũi tái mét, cắn chặt răng vào môi để không phát ra một tiếng kêu nào. 

-Nếu đau thì em cứ kêu đau đi, sao phải cắn môi cắn lợi như thế kia? - Sư Tử lo lắng bảo.

   Bảo Bình vẫn cắn chặt môi như không nghe thấy lời anh nói, chân cố lết đi nhanh hơn khiến cho vết thương bị tác động, nhói lên từng hồi khiến mắt cô hình thành một màn sương mỏng, khóe mắt bắt đầu đỏ hoe. Bất ngờ Bảo Bình cảm nhận được người mình đột nhiên bị nhấc bổng lên và rồi cô đang nằm ngay ngắn gọn gàng trên tay Sư Tử. Sắc mặt Bảo Bình từ xám ngoét dần dần chuyển sang một màu hồng phớt. Sư Tử thấy cô không nói gì thì trong lòng như mùa xuân hoa nở, mím chặt môi ngăn mình cười thành tiếng, cố giữ lấy hình tượng lạnh lùng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro