Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đến được phòng y tế, Bảo Bình vui sướng ra mặt còn Sư Tử thì lại có chút tiếc nuối. Biết thế anh đã bế cô ngay từ đầu rồi. Nhưng thật không may là cô y tế đã đi đâu mất, không có ai ở đó cả. Vết thương của Bảo Bình thì càng lúc càng nặng. Khuôn mặt cô không giấu nổi sự đau đớn. Sư Tử nhìn vào những vệt máu lăn dài trên chân cô thì liền rùng mình ớn lạnh. Cả hai định bụng chờ cô y tế về nhưng ngồi mãi không thấy ai.

   Bỗng dưng Sư Tử đứng bật dậy làm Bảo Bình giật mình.

-Em có biết sơ cứu vết thương không?

Sư Tử quay lại hỏi với vẻ mặt vô cùng hùng hổ

   Cô im lặng gật đầu.

-Vậy em chỉ cho anh rồi anh làm giúp em.

-Anh chắc chưa?

-Không lẽ em cứ để máu chảy thế kia à? Ghê quá!

   Nhìn bộ mặt kinh sợ của Sư Tử trước cái đầu gối đang ứa máu của mình, cô không thể nhịn được cười.

-Cười cười gì nữa, chỉ anh đi. Giờ phải làm gì?

   Bảo Bình liền hướng dẫn cho anh tỉ mỉ từng bước. Đầu tiên là chuẩn bị đồ dùng, Sư Tử đã làm rất tốt. Cuối cùng cũng đến phần căng thẳng nhất: sát trùng vết thương và phải dùng nước muối. Nghe thôi đã thấy xót.

   Đến lúc này, khuôn mặt Sư Tử liền đanh lại và lâm vào trạng thái đang căng như dây đàn.

-Bình tĩnh đi anh.

   Giọng nói nhẹ nhàng của Bảo Bình đã làm Sư Tử ngây ra vài giây rồi gật gật đầu như một chú cún con.

-Nếu anh sợ thì để em tự làm vậy.

-Làm gì có! Anh không sợ, cứ chỉ anh đi anh làm cho!

   Sư Tử đang cố gồng hết sức để không phát khóc trước mặt người đẹp. Cô chỉ biết cười thầm với cái bộ dạng tội nghiệp này của anh chàng.

-Anh lấy bông rồi đổ nước muối lên để lau máu cho em đi.

"LAU MÁU"

   Có lẽ đây sẽ là việc đáng sợ nhất mà từ trước đến giờ Sư Tử phải làm vì anh bị mắc chứng sợ máu.

   Đổ nước muối lên bông xong, anh nuốt nước bọt, run rẩy quỳ xuống rồi đưa miếng bông gần vào mấy vệt máu. Bông vừa tiếp xúc với da thì anh đột ngột dừng lại.

-Có phải làm thế này sẽ rất xót đúng không?

-Ừm, nhưng không sao đâu, em chịu được mà. Anh làm nhanh lên không lại bị nhiễm trùng bây giờ!

   Người sơ cứu còn sợ hơn người bị thương nữa. Sợ Bảo Bình đau nên anh làm rất chậm và nhẹ nhàng. Dù vậy, cô không thể không có chút cảm giác đau đớn nào.

-Ssssssss...!

   Tiếng kêu của Bảo Bình khiến tim anh như thòng ra ngoài, tay liền dừng lại ngay lập tức và ngẩng mặt lên định xin lỗi cô. Nhưng anh vừa ngước lên thì đã bắt gặp ngay đôi mắt to tròn của cô ánh lên vệt sáng của làn nước mỏng. Mọi thứ như thể ngưng hoạt động, chỉ có trái tim là đang đạp liên tục vào ngực Sư Tử mà thôi. Mặt họ giờ chỉ cách nhau có vài xăng ti mét mà anh cứ đơ ra với đống cảm xúc hỗn độn

-Hai bạn học này đang làm gì ở đây vậy?

Một giọng nói có chút đáng sợ đã phá tan khoảnh khắc bất động này.

   Đó là cô y tế của trường, cuối cùng thì cô đã trở lại rồi. Nhìn thấy vết thương của Bảo Bình và những vật dụng ở bên cạnh Sư Tử, cô liền ồ lên một tiếng.

-Em bị làm sao thế này? - Cô y tế lo lắng hỏi cô bé tội nghiệp.

-Dạ em bị ngã thôi ạ.

-Được rồi để đó cho cô. Bạn nam về lớp trước đi không muộn giờ học.

   Hoá ra tiếng chuông kết thúc giờ giải lao đã kêu rồi nhưng Sư Tử lại chẳng hề hay biết. Cô y tế bảo anh đi ra ngoài rồi quỳ xuống bên Bảo Bình và bắt đầu xử lý vết thương. Sư Tử thì luyến tiếc rời đi, đầu vẫn cứ ngoái lại xem xét tình hình.

   Đóng cánh cửa phòng lại, anh thở phào một cái rồi lơ ngơ bước đi bằng đôi chân run rẩy trông như người mất hồn mất vía, không để ý liền đập luôn cả đầu vào cánh cửa đang mở ra trước mặt.

-Ôi cô xin lỗi, em có sao không?

   Tay xoa xoa chỗ vừa bị va chạm, đôi mắt anh dần dần mở to ra và có hồn hơn. Hoá ra người vừa gây sát thương cho Sư Tử là cô giáo thực tập Lyra. Trông cô vô cùng lo lắng, chân tay luống cuống hết cả lên.

-Cô xin lỗi, xin lỗi em. Em có sao không thế?

-Dạ em không sao đâu cô, chỉ bị đập nhẹ thôi mà.

Anh cười gượng rồi nhanh chóng chạy về lớp. Sự va chạm này có lẽ đã làm thức tỉnh Sư Tử mơ mộng rồi.

   Bảo Bình ngồi trong phòng y tế vẫn đang phải vậy lộn với sự đau đớn của cái đầu gối. Cô y tế đã băng xong vết thương, đang thu gọn đồ đạc cất đi, quay qua nhìn Bảo Bình thì liền bật cười. Bảo Bình ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

-Sao thế ạ?

-Haizz, bọn trẻ bây giờ lớn nhanh quá! Lúc cô bằng tuổi mấy đứa, vẫn còn trẻ trâu lắm, chả biết cái gì cả.

-Em với anh vừa nãy không phải như thế đâu cô!

-Cô có nói là hai đứa làm sao à?

   Bảo Bình lại bị một phen ngượng chín mặt.

-Chân em thế này chắc không đi được rồi. Dùng cái nạng này đi.

-Không sao đâu ạ, em đi được mà.

Bảo Bình khó khăn đứng lên rồi chậm rãi ra ngoài. Vừa ló mặt ra thì đã thấy hai người bạn cùng lớp hớt hải chạy đến. Họ suýt xoa hỏi han rồi khoác tay dìu cô về lớp.

               ~~~~~~~~•v•~~~~~~~~

   Hôm nay là ngày sinh nhật cô giáo chủ nhiệm nên lớp 10A đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ dành cho cô.

   Lần này là đến lượt Cự Giải trực nhật nên cô phải xuống xách mấy túi đồ đã được đặt trước lên lớp.

-Lại phải bốc vác!

Cự Giải vừa kêu than vừa uể oải chạy xuống sân để nhận hàng.

   Cánh cổng trường vừa mở ra, một anh trai đi xe máy, mặc quần áo kín mít, đằng sau chở đầy túi bánh kẹo thơm ngon xuất hiện. Nhóm học sinh đang đứng gần cổng trường nhìn thấy đồ ăn quyến rũ như vậy tất nhiên không thể nào cưỡng lại mà lao đến gần dòm ngó.

-Ê ê ê!!! Mấy anh làm gì vậy? Đây là của lớp em, mời các anh dịch xa ra chút.

Cự Giải lớn tiếng xua đuổi những con người háu ăn kia đi.

-Em gái, nhiều như vậy làm sao em một mình bê hết được chứ, để tụi anh xách lên cho em.

Mấy cậu con trai này vẫn cứng đầu không chịu đi mà còn lấy lí do tiếp cận đồ ăn nữa chứ. Cứ như vừa bị bỏ đói ba năm không bằng.

   Cự Giải làm sao mà không nhìn được tâm can của họ. Bê lên hộ rồi lại đòi công chứ gì.

-Em không cần, một chuyến không bê được hết thì bê hai chuyến. Còn có anh shipper đẹp trai ga lăng đây nữa mà.

   Cô nói xong liền nhoẻn miệng cười với anh shipper giấu mặt đang cắt giấy gói ra. Anh ấy cũng lơ ngơ gật đầu. Cắt hết băng dính ra rồi, anh shipper và Cự Giải bắt đầu xách các túi đồ ăn lên lớp. Đang đi đến cầu thang thì từ đâu chạy ra một anh trai cao to với khuôn mặt rất hào hứng. Mái tóc vàng của cậu ta ướt đẫm mồ hôi nhưng trông vẫn khá sung sức.

-Để anh bê giúp cho, không cần làm phiền anh ấy đâu.

   Chưa kịp phản ứng gì, cậu đã cầm lấy mấy cái túi trong tay anh shipper rồi cầm luôn cả những chiếc túi trong tay Cự Giải bước đi một cách tự hào.

-Có người yêu mà không chịu gọi. Thôi anh đi nhé!

Anh shipper trêu một câu rồi vẫy tay chào.

-À...vâng, anh đi thong thả.

   Tạm biệt anh shipper xong, cô lập tức chạy ngay theo anh chàng kia.

-Chờ chút chờ chút!

   Đuổi kịp, cô liền túm lấy tay áo để giữ cậu lại.

-Sao thế?

-Không cần đâu, em tự xách lên được. Cảm ơn anh.

Cô hổn hà hổn hển nói từng chữ một cách khó khăn, tay liên tục định quơ lấy lại đống đồ nhưng cậu vẫn không chịu đưa.

-Không sao, anh cũng không đòi công đâu mà lo.

   Rồi cậu lại ung dung bước lên từng bậc cầu thang khiến Cự Giải bó tay. Lên đến lớp, cậu đặt hết đống đồ lên bàn rồi quay sang Cự Giải trước bao ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ.

-Không cần cảm ơn.

Cậu cười dịu dàng với Cự Giải rồi rời khỏi lớp mà không để ý có người đã nhìn cậu đắm đuối nãy giờ, nhìn bằng ánh mắt vừa bất ngờ vừa hoang mang.

   Cái người tranh giành quyển truyện tranh với Xử Nữ sao lại đứng ngay trong lớp của cô và cười nói với em gái cô vậy? Đang định chạy theo cậu ta thì Cự Giải đến cầm tay Xử Nữ kéo vào cùng xếp bánh kẹo ra bàn.

-Em quen người vừa rồi à?

Xử Nữ vừa xếp từng gói bim bim lên bàn vừa gặng hỏi Cự Giải, giọng nói có chút gấp gáp.

-À anh đấy là Song Ngư học lớp 11C. Em có quen chút chút gọi là xã giao thôi. Có lần em định đi ra lấy quả cầu lông thì suýt bị một quả bóng đá bay vào mặt. May mà có anh kia giúp. Từ đấy thì em với anh ý thỉnh thoảng lại nói chuyện vài câu nên quen.

   Xử Nữ nghe xong thì à một tiếng rồi gật gù thể hiện mình đã hiểu. Mọi cảm xúc của Xử Nữ nãy giờ đã được thu gọn vào tầm mắt của Thiên Bình.

   Không khí trong lớp bây giờ vô cùng nhộn nhịp, ai cũng tất bật chạy qua chạy lại chuẩn bị cho kịp đến tiết của cô giáo chủ nhiệm.

   Khi tiếng chuông báo hiệu giờ vào tiết đã đến, mọi thứ đã được hoàn thiện tươm tất, chỉ còn chờ cô giáo bước vào lớp nữa thôi. Có hai bạn nam được phân công đứng ở cửa lớp cầm sẵn pháo bông canh cô. Mỗi người đều có một món quà để tặng cho cô giáo. Bàn ghế được xếp theo hình chữ U để lại không gian rộng ở giữa là chiếc bàn đầy đồ ăn với những ánh nến rực rỡ lung linh.

   Trong lúc đó, Xử Nữ lại ngồi im lặng, đầu óc cứ như trên mây trên gió, thi thoảng hình ảnh Song Ngư lại lướt qua óc cô nàng khiến bụng cô sôi sùng sục.

-Chị sao thế?

-À không sao.

-Nàyyyyyy, chị đang mơ tưởng đến chàng nào đúng không?

Cự Giải quét ánh mắt dò xét khắp người Xử Nữ.

-Vớ vẩn, chị thì gặp được ai để mà mơ tưởng.

Xử Nữ nói với giọng rất bình thường lại có chút đùa cợt nhưng hai má thì ửng hồng.

-Ai biết được đấy. Ừ mà chị cũng thử có người yêu đi. 15 tuổi đầu rồi mà chưa có một mảnh tình vắt vai. Người như chị sợ gì không kiếm được bạn trai.

Cự Giải huých vai Xử Nữ và nói thì thầm.

   Nhưng như vậy vẫn đủ để một người có thể nghe thấy được. Thiên Bình ngồi bên cạnh đã quan sát hai chị em từ nãy đến giờ. Nghe đến việc Xử Nữ kiếm người yêu, tim cậu chợt giật thật mạnh, người liền ngồi thẳng lên tiếp tục nghe ngóng.

-Dở hơi! Làm sao tự dưng mà có người yêu được. - Xử Nữ xua tay

-Thế để em giới thiệu cho vậy. Chị thấy anh Song Ngư vừa rồi có ok không?

   Lần này thì cả tim Xử Nữ và Thiên Bình đều nhảy dựng lên. Mặt cô nãy đã ửng hồng bây giờ đã thành ửng đỏ rồi. Còn Thiên Bình ngồi sau thì cứ nhấp nha nhấp nhổm, tay siết chặt lại một cách căng thẳng.

-CÔ VÀO CÔ VÀO!!!

Hai bạn nam đứng ở cửa đồng thanh hét lên.

   Trong nháy mắt, mọi thứ lập tức trở về vị trí sẵn sàng. Cả lớp im bặt, tất cả như ngừng thở. Cô giáo đang từng bước tiến vào cửa lớp. Vừa đến đã thấy hai bạn nam không ngồi đúng chỗ, cô định lên tiếng nhắc nhở thì... BÙM!!!

   Từ đâu rơi xuống rất nhiều nào kim tuyến nào bông tuyết và cả giấy lấp lánh đủ sắc màu, kèm theo đó là tiếng hô đồng thanh của cả lớp:

"CHÚC MỪNG SINH NHẬT CÔ MENSA!!!"

   Cảnh tượng này khiến cô giáo quá đỗi bất ngờ, không nghĩ rằng những cô cậu học trò này vừa mới vào trường đã tình cảm với cô như thế này.

-Cô...cô cảm ơn các em!

Giọng cô Mensa như nghẹn lại, mắt cô long lanh như sắp khóc, đôi môi không thể ngừng nhoẻn cười. Vừa bước chân vào lớp, học sinh đã chạy ùa lên tặng cho cô những món quà được gói ghém cẩn thận, buộc nơ đầy thẩm mĩ. Nhưng có những bạn không được khéo tay như vậy, giấy gói chỗ hở chỗ kín, nhìn được cả vào bên trong. Cô nhìn những món quà trên tay, trong lòng hạnh phúc đến không thể tả nổi. Đã từ lâu lắm rồi cô không được tổ chức sinh nhật như thế này. Ngay sau màn tặng quà, bạn lớp trưởng đứng lên bắt nhịp và cả lớp bắt đầu hát.

  "Happy birthday to you
    Happy birthday to you
    ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro