Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu không trả lời, để mình hắn độc thoại!

"... Hôm đó, tôi thực sự hoảng sợ, khi biết tin em bị ngã, thấy em nằm trong bệnh viện..." Khí lực trên tay hắn nặng thêm, hắn nói rất khẽ, nhưng trong phòng tĩnh lặng, lời nói của hắn lại hết sức rõ ràng truyền bên tai cậu.

Cậu không quen nhìn Wonho như vậy, không thô bạo, không vũ nhục, vì biết tính cách mình mềm yếu, người khác đối với cậu tốt một chút, cậu liền vui vẻ. Đối với kẻ luôn làm tổn thương mình như Wonho, cậu thực sự rất hận hắn... Nhưng nếu hắn không tiếp tục làm tổn thương cậu nữa, dù vẫn bị hắn giam cầm, cậu sợ mình sẽ không còn đủ dũng khí chạy trốn nữa.

Cậu vẫn như cũ không đáp lời hắn, mà bây giờ cậu cũng không biết mình nên nói gì!

" Em nghĩ tôi xấu lắm sao?" Thanh âm Wonho thì thầm bên tai.

Nếu như hắn không kề sát tai, cậu đã không nghe được âm thanh khe khẽ nhè nhẹ ấy. Nhưng khoảng cách giữa hắn và cậu rất gần nhau, đến mức hô hấp bình ổn của hắn cậu cũng cảm nhận được..." Đúng, tôi từ trước đến giờ chưa từng thấy ai xấu như anh..."

Cậu toàn tâm toàn ý nói ra. Hắn nghe xong, cúi đầu cười khẽ, âm thanh buồn bã nhẹ nhàng vang lên "Tôi cũng không phải tội phạm giết người gì."

"Nhưng bọn họ không làm tổn thương tôi !" Chỉ có anh, tất cả đều tại anh.

"..."

Hắn im lặng, cậu muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng cơ thể bị hắn áp chặt, sau đó hắn đắp chăn cho cậu.

Hắn ôm cậu rất chặt, khuôn ngực rộng lớn khiến cậu cảm nhận được nhịp đập của trái tim hắn, cậu không cảm thấy sợ, vì hôm nay hắn rất ôn nhu, dịu dàng vô cùng, sau lần cậu bị ngã, thái độ hắn đối với cậu rất dịu dàng.

Cậu không ngủ được, nhưng cũng không thể nhúc nhích, vì hô hấp bình ổn của Wonho sát bên, cậu không muốn đánh thức hắn.

Sau đó, cậu không biết mình thiếp đi lúc nào, ngủ một giấc thật sâu. Wonho đã sớm thức dậy, lúc cậu vệ sinh cá nhân xong, hắn đã ngồi yên trên bàn đợi cậu.

Hai người không nói gì, chỉ im lặng đối diện nhau.

Lúc hắn dùng khăn lau khóe miệng, nhìn cậu cười : " Lát nữa theo tôi ra ngoài."

Cậu bất ngờ, đã ở đây rất lâu, cậu cũng muốn ra ngoài. Nhưng bụng cậu giờ đã tròn lên rất rõ, không thể để người khác trông thấy – một người con trai mang thai nha!

"Không, tôi không muốn ra ngoài." Cậu lắc đầu.

Wonho không nói gì, cũng không tức giận, nhưng còn áp lực hơn trước rất nhiều.

Cậu vùi đầu ăn cơm, trong không khí bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dài của Wonho, cậu lén quan sát hắn, khuôn mặt hắn vẫn rất nhu hòa.

Khi cậu ăn xong, ngẩng đầu lên, vẫn thấy Wonho đang ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát cậu, cậu tưởng hắn đã ra ngoài rồi chứ.

Vừa định đi về phòng, người đã bị hắn kéo, lôi ra ngoài, hắn mở cửa xe, đẩy cậu vào trong. Cậu bất ngờ, cũng không phản kháng, khi xe chạy đi, cậu căng thẳng suy đoán ý định của hắn.

Chẳng lẽ hắn muốn vũ nhục mình.. Không Wonho bây giờ sẽ không làm thế, chí ít hắn rất thích đứa trẻ mà mình đang mang.

Ra khỏi khu vực thành phố, ven đường càng lúc càng vắng, rồi ra hẳn ngoại ô, chẳng lẽ.. chẳng lẽ hắn muốn giết cậu.... Cho nên mới kỳ quái như vậy! Cậu vì suy nghĩ của mình mà run lên, không, nếu Wonho muốn, đâu cần phí sức như vậy!
Lúc cậu còn đang miên man suy nghĩ, xe đã dừng lại... Đây là... nghĩa trang!

Wonho mở cửa đi ra ngoài, cậu cũng xuống xe. Ngồi trên xe gần một tiếng đồng hồ, rất khó chịu... Không khí bên ngoài rất dễ chịu, cho dù là nghĩa trang, cậu cũng không cảm thấy âm khí nặng nề, chỉ có mùi nhang thanh nhẹ phảng phất xung quanh...

Wonho quay đầu nhìn cậu : " Qua đây!"

Thanh âm hắn vang lên trong không gian vắng vẻ.

Cậu tò mò lại gần hắn. Đứng cạnh bên hắn, nhìn khu mộ đối diện trước mắt, phía trên viết " Mộ vợ Kim Ji Eun" Chữ viết là của Shin Dong Hyun.

Shin Dong Hyun... Không phải là cha của Wonho sao!

Wonho chậm rãi quỳ xuống, từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp gỗ! Cậu nghĩ thầm, là nhẫn sao, lại thấy buồn cười vì suy nghĩ của mình.

Bên trong đương nhiên không phải nhẫn, nhưng cậu cũng không nghĩ là giấy gấp hình – một đóa hoa hồng được gấp bằng giấy rất cẩn thận, màu hồng nhạt.

Chính lẽ, Wonho vừa rồi không mang hoa đến sao?!

"Mẹ..." Wonho nhẹ giọng gọi, hắn nhẹ nhàng đặt hộp gỗ trước mộ.

Trầm mặc hồi lâu, Wonho  bỗng lấy tay che mặt..

... Cậu bối rối nhìn hắn, hắn mang cậu tới đây làm gì... Cậu không bao giờ nghĩ hắn có thể khóc, mà lại là khóc trước mặt cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro