Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể bị đánh không đau lắm, nhưng ngôn ngữ sắc bén, hiểm độc của Jihoo lại khiến cậu tổn thương.

Cậu rốt cuộc cũng rõ, vì sao ngày cậu rời đi, Wonho không đi tìm cậu.

Hóa ra, cô ta đã sắp đặt trước rồi, chuẩn bị thi thể... khiến cho Wonho tin... cậu đã chết....

Cậu mặc cô ta gào thét, móng tay Jihoo sắc nhọn xước qua mặt cậu, để lại những vết đỏ rất dài. Cô ta có lẽ cũng mệt rồi, nhưng động tác vẫn như cũ, điên loạn, cuồng dại. Nguyên lai, móng tay con gái không phải chỉ để trang trí nha, mà còn là một loại vũ khí nữa... Cậu nhếch môi, khẽ cười...

Đến lúc có người vào phòng, cậu đã cảm thấy hai bên má chảy xuống lưỡi một vị đạo tanh tanh, là máu, cậu cũng đã tưởng tượng được mặt mũi mình lúc này ra sao, có lẽ bê bết máu và vết xước. Quên đi,  cô ta nói cậu câu dẫn em trai cô ta, nên phá hỏng khuôn mặt này không phải là rất tốt sao?  Cậu là con trai... cũng đâu cần quan tâm đến chuyện này...

Sâu trong lòng, tại tồn tại một hy vọng mong manh, nếu như mặt cậu biến thành cái dạng này, Wonho có thể sẽ chán ghét, có thể buông tha cậu,... Nếu như cậu tự mình làm việc này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua! Nhưng nếu là chị gái hắn thì sao?...

Có lẽ đây là ý trời! Cậu không trách cô ta, chính cậu, cũng không muốn cùng Wonho một chỗ...

Một lúc sau, có người đem Jihoo đi, cậu nhìn cô ta mệt lả, miệng vẫn gào thét như điên. Sau đó, có tiếng nói ầm ĩ phía dưới, cậu biết, là bọn họ gọi điện cho Wonho.

Đến lúc Jihoo nhìn thấy Wonho, cậu thấy trong mắt cô ta ánh lên sự hoảng loạn, nhưng lập tức cô ta bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào hắn.

Wonho không nói gì, chỉ lạnh lùng vung tay lên.

" Bốp!"

Âm thanh sắc nhọn vang lên, mọi người trong phòng đều ngây ngẩn nhìn. Jihoo choáng váng, không thể tin mà ôm lấy má phải của mình. Hạ nhân lập tức đi ra ngoài, chỉ còn Wonho và Jihoo ở lại.

"Em biết em vừa đánh ai không?" Thanh âm Jihoo run rẩy, cũng có chút yếu đuối, cô mở to hai mắt nhìn Wonho.

"Em lúc nào cũng cho rằng chị sẽ đứng về phía em..." Wonho lên tiếng.

"...Chị lúc nào cũng đứng về phía em..." Giọng Wonho dịu đi.

"Vậy chị đang làm cái gì?" Wonho nhìn về phía cậu " Em nghĩ chị chấp nhận cậu ấy rồi, nên mới giúp em!... Nguyên lai, tất cả chỉ là giả dối... Chị rõ ràng không chấp thuận em và Hyungwon ở cùng nhau..."

"Đúng! Chị không muốn... Em trai của chị, cùng một thằng con trai khác... Chị có thể chịu đựng được... Nhưng, cậu ta là con trai ? Cậu ta là đồ biến thái... là đồ dị dạng... Chị sao có thể chấp nhận cậu ta ở cạnh em... Chị nhẫn nhịn, chị biết trong bụng nó có cái gì... Chị chờ đến lúc đứa bé chào đời... đến lúc giọt máu Shin gia được giữ lại... Còn em, Wonho, em cũng dừng lại đi..."

"Chuyện của em, không cần chị lo, cha cũng đã bỏ qua rồi, không đến phiên của chị !"

Jihoo bị lời nói lạnh lùng của Wonho làm cho tức giận.

"Em dám nói với chị như vậy sao? Em cho là cha bỏ qua thật hả? Nằm mơ!... Em mang dòng máu Shin gia, cha có thể mặc kệ sao?... Dừng lại đi!... Đừng đợi đến lúc cha ra tay..."

Cậu biết cô ta yêu Wonho đến mức nào, cô ta không bao giờ muốn hắn gặp nguy hiểm, dù gì đi nữa, hắn vẫn là em trai mà cô ta nâng niu chiều chuộng nhất.

"Chị đi đi! Đừng nói nữa! Em có cách làm của em, chuyện của em cứ để em tự giải quyết!"

"..."

Một khoảng im lặng, rồi âm thanh "Chát" lại vang lên!

Jihoo tát thẳng vào mặt Wonho. Ánh mắt bừng bừng lửa giận, Wonho im lặng, đứng im nhận một cái tát.

"Em làm chị quá thất vọng rồi, Wonho!"

Lúc Jihoo xoay người bỏ đi, Wonho chỉ buông một câu "Tạm biệt..." lạnh lùng.

Cậu im lặng, chuyện này, tất cả đều là lỗi của cậu, có lẽ, sự tồn tại của cậu, chính là một điều sai lầm!

Thở hắt ra, Wonho tiến lại gần cậu, hắn nhíu mày, nhìn khuôn mặt đầy vết xước. Bác sĩ lập tức được gọi đến để kiểm tra.

"Shin thiếu gia, móng tay của tiểu thư rất sắc, để lại không ít vết xước và vết thâm, nhưng nếu sử dụng phương pháp hợp lý, cũng không để lại dấu vết gì."

Trên mặt cũng được bôi thuốc, những vết xước tiếp xúc với thuốc lại bỏng rát lên, cậu nhíu mày, không khác gì xát muối lên vết thương.

"Còn đau không?" Wonho hỏi cậu, giọng hắn hết sức nhẹ nhàng.

"...Không đau!" Cậu không thể nói đau, Jihoo vốn cao ngạo như thế, mà lúc cô ta vung tay đánh cậu, cậu lại thấy mắt cô ta ươn ướt. Cô ta thật sự thương yêu Wonho, cũng thật lòng hận cậu... Cậu hiểu, em trai mà mình cưng chiều nhất, lại dính lấy một đứa "quái dị", một đứa "biến thái", thử hỏi cô ta làm sao có thể chịu nổi chứ?

"Tôi không biết chị ấy sẽ làm vậy... "

"Không cần giải thích! Tôi không quan tâm!"

" Em!"

Hắn gầm lên, phẫn nộ hất văng thuốc đang bôi trên mặt cậu, nếu là trước kia, hắn sẽ không ngại ngần mà đánh cậu một trận thừa sống thiếu chết!

"Nếu không sao, năm ngày nữa tiếp tục."

Nói xong, Wonho liền rời đi. Cậu nhếch môi, trong lòng dâng lên một tia khoái ý, là anh vì tôi mà tranh cãi với Jihoo, giờ anh phải hối hận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro