Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuốc rất hiệu quả, chỉ vài ngày sau mặt cậu đã bắt đầu có dấu hiệu lành. Vết thương khép miệng, nhưng lại ngứa ngáy khó chịu vô cùng, cậu kìm không nổi đưa tay lên. Bị Wonho bắt gặp, hắn lập tức trói hai tay cậu lại. Cậu phải bảo đảm  tuyệt đối không lặp lại, hắn mới chịu thả ra.

Thi thoảng, cậu lại đờ ra nhìn đứa bé cạnh giường, khi còn nhỏ cậu có bé vậy không nhỉ , có tròn trĩnh trắng trắng như vậy không? Đứa bé này rất kháu khỉnh a, nhưng mà cho nó ăn nhiều vậy, béo phì thì làm sao. Đến lúc đó không biết Wonho sẽ có biểu tình gì nữa.

Cậu nhìn nó, thử giơ tay lên, mặt nó cũng chỉ to bằng bàn tay cậu.

Cậu nhẹ nhàng thử lén chạm vào nó. Mềm quá, mịn nữa, cậu thích thú sờ mặt nó, rồi di chuyển xuống cổ, nơi này da thịt còn mềm mại hơn.

" Em đang làm cái gì vậy!"

Một tiếng quát lớn vang lên, rồi có gì đó đẩy mạnh cậu về phía sau, cậu ngã xuống mặt đất, kinh ngạc nhìn hắn. Cậu thấy hắn khẩn trương ôm lấy đứa bé ra ngoài, vừa hôn nó vừa thì thầm trấn an. Cậu hiểu rồi, hắn nghĩ cậu muốn giết nó sao? Đúng là trước đây cậu đã làm một lần... Nhưng hiện giờ nó đã lớn như vậy, làm sao có thể... Nó cũng là một sinh mệnh, lại là một sinh mệnh do cậu sinh ra...

Cậu không giải thích, Wonho, hắn muốn nghĩ sao thì tùy...

Nhếch miệng cười, cậu nhìn hắn nhíu mày, đôi mắt âm trầm quan sát cậu.

" Em  thật độc ác!" Thanh âm hắn băng lãnh.

"..." Anh dựa vào cái gì nói tôi như vậy, cậu nhẹ giọng đáp lại hắn "Tôi như vậy, điều do anh ép tôi..."

Cậu đã quá tuyệt vọng, tất cả đều không còn quan trọng nữa!

***

Năm ngày sau, bọn họ lại đến. Cậu không nói gì, chỉ nhắm mắt mặc kệ.

Thời gian chịu đựng càng lúc càng dài thêm, không có thuốc tê, cậu có thể cảm thụ được từng mũi từng mũi kim châm, sắc gọn đâm thẳng vào da thịt. Đau đớn kéo dài, kèm theo sự tê dại đến bỏng rát. Wonho yêu cầu bôi thuốc trực tiếp vào vết xăm, để nghiêm phạt hình động "ác độc" của cậu.

Mồ hôi chảy dài trên thân thể cậu, toàn thân run rẩy vì đau đớn, Wonho không đọc sách nữa, chỉ lặng lẽ quan sát toàn bộ quá trình, thích thú hưởng thụ sự thống khổ trong mắt cậu.

Đến lúc kết thúc, cậu run rẩy giơ tay, che lấy mắt. Cắn môi thật chặt ngăn không cho nước mắt chảy xuống, cậu biết cậu yếu đuối, cậu nhu nhược, con trai, chịu đau một chút, đã giống như con gái nước mắt lưng tròng. Có lẽ do thể chất chăng, cậu tự biện hộ cho mình.

"Khóc sao?"

Hắn nhìn vai cậu khẽ run, cất tiếng lạnh lùng hỏi. Giống như hỏi " Có vui không?", tàn độc đến cực điểm.

Cậu khó khăn hô hấp, phía sau lưng, Trình Hi chầm chậm đưa tay, chạm vào da thịt vừa bị kim châm tiếp xúc. Hắn từng chút từng chút, vuốt ve vết xăm. Cậu cắn chặt răng, đau, đau quá! Da thịt mẫn cảm bị chạm vào, cảm giác như nằm trên lửa. Cậu thở dốc, động tác của hắn ngày một nhanh hơn, thống khổ hơn..

"A, ...đã quên, tay của tôi rất bẩn, nếu như bị nhiễm trùng, công trình lại hỏng mất!"

Trình Hi đột nhiên lên tiếng, cậu cắn môi, run run nhìn hắn.

"Được rồi, sát trùng là ổn thôi!" Hắn mở ngăn kéo, lấy ra một lọ dung dịch trong suốt "...A, chỉ còn cồn thôi, dùng tạm vậy!"

Cậu run rẩy kịch liệt, hắn càng lúc càng đến gần, mở lọ cồn, đổ trực tiếp vào vết thương trên lưng cậu !! Thống khổ ùa vào trong đầu, khiến cậu vùng vẫy trong đó, cậu giật nảy người, muốn thoát ra. Đã bị hắn giữ chặt lại, hung hăng lấy cồn thấm xuống da cậu.

"A... không... không...." Cậu lả đi, đau đớn khiến mắt cậu hoa đi, nước mắt chảy ngày càng nhiều hơn, không ngừng rơi  xuống.

Hắn không để ý đến tiếng kêu bất lực của  cậu, dùng hết cả một lọ cồn mới hài lòng bỏ tay ra!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro