Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc sau Wonhi đẩy cửa bước vào, trên mặt vẫn còn hiện rõ sự phẫn nộ !

So với lần trước, lần này cha con họ gặp nhau còn kịch liệt hơn. Wonho cũng không nói lý do cha hắn đến, nếu như hắn đã không nói thì cậu cũng không hỏi làm gì.

Trong quãng thời gian hình xăm được hoàn thành , cha của Wonho có đến thêm vài lần nữa, nhưng lần nào cũng là không vui mà về.

Cậu nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế , cha hắn trước sau gì cũng ra tay thôi, bởi vì cha của Wonho không phải người thường , sẽ không giống như những ông bố thông thường khác , đến lúc đó, Wonho kết hôn ... sau đó , vợ của hắn nhất định cũng không để cậu yên ! Như vậy ... lúc đó tất cả sẽ kết thúc ... cậu im lặng chờ đợi, cái gì cũng không làm, chuyện nên đến sẽ đến thôi !

Quả nhiên, rất nhanh, cha của Wonho đã mất hết kiên nhẫn. Lúc cha của Wonho tới, cậu đang ở trong phòng khách uống nước, vừa thấy ông ta, cậu lập tức tránh đi, nhưng lại bị ngăn lại. Sau đó, một cuộc tranh chấp không ngớt diễn ra.

Lúc sau , cha Wonho tức giận dương tay đánh cậu, nhưng không ngờ được chính là Wonho lại đứng trước mặt tránh cho cậu cái tát đó. Khiến cậu và cha hắn đều bất ngờ , cho nên không khí thoáng lạnh xuống!

Cuộc tranh luận vừa kết thúc ... chỉ còn lại hai người bọn họ , nhìn nét mặt Wonho sưng đỏ, cậu không biết nên làm gì , do dự một lúc , cậu định đi lấy khăn lạnh, nhưng suy tính một hồi, lại chật vật lê bước lên lầu !

***

" Cha, em trai,hắn là do bị người ta mê hoặc thôi , hơn nữa , cha cũng không phải không biết tính hắn , cứ nói cái gì là làm cho bằng được ... từ nhỏ đã thế rồi...". Nhìn cha mình tức giận, Jihoo đưa tách trà nóng cho y , khuyên y nguôi giận .

" ... Lần này Wonho ... aizzz ....nó lớn như thế nhưng lại là lần đầu tiên có thái độ thế này ... tuy rằng trước đây cũng .... "

" Cha đừng tức giận , chờ thêm một thời gian nữa , Wonho hết hứng thú rồi cũng tự động kết thúc thôi." Jihoo tuy vẫn còn tức giận chuyện lần trước, nhưng cũng nhịn không được mà che chở cho Wonho.

" Lần này... cha có cảm giác không tốt... Thằng nhóc này  hình như là nghiêm túc thì phải ..."

Jihoo nhíu mày " không có đâu ! Nó tuyệt sẽ không ..."

" Vậy cha tính làm sao bây giờ ?" Jihoo trong lòng phiền muộn nói .

" ... Con nói xem, Jihoo ? ... Biện pháp để tiêu diệt hoàn toàn hi vọng của một người..." , hớp một ngụm trà nóng , Shin lão gia trở lại phong thái thường ngày, chính là phong thái của một kẻ đầy thủ đoạn trên thương trường.

Jihoo ngẩn ra ... bắt đầu suy nghĩ dụng ý của cha mình ... cha cũng sẽ không định dùng cách đó chứ ...

" Con cũng không nên nhúng tay vào nữa...cha sẽ giải quyết ...nên sớm quay về Mỹ đi".

..... Jihoo nhìn cha mình, nhận ra ý tốt trong đó, nếu sớm rời đi chừng nào thì tránh khỏi phải xung đột với Wonho chừng ấy!

Trở lại khách sạn ... Jihoo trong lòng suy nghĩ về Wonho ... em trai a... em thật không thể hiểu được nỗi khổ tâm của chị rồi ... trước đây , Wonho từng là một cậu em trai rất đáng yêu, lúc nào cũng chỉ biết kêu " chị" , và cũng từng hướng cô mà làm nũng... Jihoo đang miên man nhớ tới chuyện cũ bỗng giật mình, đưa mắt hướng về điện thoại. Hết nhấc ống nghe lên rồi lại bỏ xuống. Quên đi, có cảnh báo trước cho hắn thế nào thì đó cũng là chuyện sớm hay muộn thôi...

Jihoo thô bạo dập ống nghe xuống!

***

Bốn tháng sau ...

Cậu nhu nhu hai mắt, nhìn về phía đống chăn trước mặt, đứa trẻ này ban đêm rất thích đắp chăn, lúc đầu cậu còn tưởng là có chuyện gì, đi bệnh viện luân phiên kiểm tra , thì chỉ ra kết quả là một đứa bé khỏe mạnh bình thường!

" bạt...... bạt......" ba ba......

" Ngoan, tiếp tục ngủ đi ...". Cậu vỗ vỗ chăn , giúp nó đắp lại chăn.

" ô!" mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại! Vùi mặt vào đống gối, cái tật xấu này đã nói nhiều lần rồi, vậy mà nó vẫn không sửa được!

Hôm sau , vì đêm qua thức dậy mấy lần , nên sáng sớm đầu óc có chút hỗn độn... Đi ra ngoài, hạ nhân bắt đầu hướng cậu chào hỏi, cậu cũng đáp lại! Quay đầu đóng cửa phòng, không khỏi thở dài... Trước đây nghĩ thế nào cậu cũng không thể ngờ được tình hình bây giờ của mình!

Hướng về phía cửa sổ , cậu kéo tấm rèn cửa màu trắng ra ! ánh sáng mặt trời sáng sớm chiếu thẳng vào, do chưa kịp thích ứng nên cậu bị ánh sáng làm cho lóa cả mắt.

Xoay người đi đến bên giường .

" Chào buổi sáng, Wonho ..."

Cũng đã chịu báo ứng rồi.

Nên kết thúc thì cũng đã kết thúc.

Nếu không thì đã không như thế này...

Mấy tháng trước cậu đã đấu tranh rất nhiều, con người quan trọng nhất là gì, đơn giản chỉ là một chữ "mệnh"! Sở dĩ,... lúc hắn còn sống, là hắn nợ cậu... thế nhưng nếu hắn "chết"*, thì cậu lại là người nợ hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro