Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự việc trở nên như vậy , thật sự không thể đoán được ... Đúng thế, chuyện ngoài ý muốn này đến quá đột ngột!
Một tháng trước, hình xăm đã hoàn thành. Wonho đi ra ngoài , bắt cậu đi cùng, hình như cha Wonho yêu cầu hắn đi tiễn chị mình, chị hắn ở đây hơn nửa năm là vì chuẩn bị chuyển về định cư ở Hàn Quốc, chị Wonho cũng không định kế thừa công ty cha mình mà muốn gây dựng một sự nghiệp riêng!

Chuẩn bị đã xong xuôi, chị Wonho quay lại Mĩ để thu xếp hoàn thành công việc bên đó.

Wonho vốn cũng thấy hổ thẹn khi động thủ với chị mình nên không nói gì liền đáp ứng. Về phần cậu đi theo , hoàn toàn là ngoài ý muốn , bởi vì cha Wonho đã nói với hắn rằng tốt nhất là đừng nên rời mắt khỏi cậu, kết quả cậu lại là nguyên nhân khiến bất hoà giữa Wonho và cha hắn càng thêm kịch liệt hơn.

Cậu cũng thấy rất kỳ quái , thái độ của Wonho đối với cha hắn hoàn toàn không giống như là thái độ của con cái đối với cha mình.

Có điều hiếu kì thì vẫn chỉ là hiếu kì, tìm hiểu tâm tư hắn , cậu không có hứng thú!

Lúc Jihoo thấy cậu  theo ở phía sau , niềm vui lúc nhìn thấy Wonho lập tức biến mất, cô ta tức giận nói "  Em nhất định phải chọc giận chị sao !"

Kết quả, chuyện hòa hợp của hai chị em lại không giải quyết được gì.
Lúc nhìn thấy máy bay của Jihoo đã mất hút về phía chân trời, bọn họ cũng chuẩn bị trở về. Mới vừa đi đến bãi đỗ xe , điện thoại Wonho đột nhiên reo lên, cùng lúc hắn nghe điện thoại, một chiếc xe mercedes màu đen đột ngột lao đến... Nơi này là bãi đỗ xe, không có chiếc xe nào có thể chạy với tốc độ như thế... Sau đó, cậu bỗng thấy chiếc điện thoại màu trắng của Wonho bị ném qua một bên.. .cậu bị hắn đẩy ra xa.... .

Chuyện sảy ra quá đột ngột! Cậu một mực tin rằng đây chỉ là tai nạn.

Thế nhưng khi nghe thấy âm thanh khóc thét lên của cha Wonho, khi nghe tiếng ông ta thều thào nói "không thể!", khi nghe được tiếng trách móc , thì cậu mới bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai, mục tiêu là cậu!

Thế này là tự làm tự chịu sao, cậu cười ha ha, cậu chỉ biết rằng nhất định có một ngày sẽ được giải thoát, nhưng không ngờ lại là giải thoát theo phương thức này. Có lẽ đây mới chính là tự do chân chính, từ nay, Wonho sẽ không còn ảnh hưởng đến cậu nữa.

Lý trí nói cho cậu biết, cậu nên đi thôi, đi ra ngoài, rửa hết máu trên tay, sau đó liên lạc điện thoại, tất cả sẽ kết thúc. Nhưng trong đầu lại nhớ tới lúc hắn đẩy cậu ra, trong nháy mắt còn mơ hồ như vậy nhìn thấy ánh mắt của hắn, nghĩ lại, hình ảnh hiện lên quá rõ ràng, rõ ràng đến cả ánh mắt kinh ngạc cùng thất thần của hắn...

Cậu rất ghét hắn , tuy rằng hắn cũng có nhiều mặt khiến cậu kinh ngạc, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ có thể buông tha một cơ hội có được tự do tốt như thế này.
Cậu nợ hắn một mạng!  Cậu quyết định bỏ ra một năm , một năm nay cậu sẽ ở lại bệnh viện để chăm sóc hắn , một năm sau, bất luận kết quả có như thế nào, cậu cũng sẽ rời đi, tìm tự do của mình. Bởi vì đây chính là điều hắn nợ cậu...

Chị gái Wonho vừa đến nơi liền vội vã đáp chuyến bay tiếp theo để trở về. Dáng vẻ yêu kiều trước khi đi không còn nữa, nhìn cha mình, cô khóc không thành tiếng.

" Nếu biết trước như thế này .... nếu biết trước ... con thế nào cũng sẽ không đồng ý để cha làm như vậy a....oa oa..." Nước mắt Jihoo ngập đầy hai mắt mà kêu gào " Wonho a ....."
"......"
" Tại sao lại động thủ nhanh như vậy... tại sao lại nhằm lúc có Wonho ở cạnh chứ... không thể nào mà... không thể nào... em trai a...."

" Cha không ngờ chúng lại hành động nhanh như vậy, vốn dĩ... cha chuẩn bị gọi nó đến công ty , sau đó mới, mới ... không ngờ ... Wonho ... cha không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy a !"

Bọn họ xem ra rất là bi thương, cư nhiên lại ở trước mặt đương sự là cậu mà thảo luận vấn đề này!
Đối với quyết định của cậu ,bọn họ cũng không phản đối, mà Jihoo lại biểu thị nếu như Wonho tỉnh lại, nhất định sẽ không bao giờ...quản chuyện của bọn họ nữa . Đối với thái độ ấy của cô ta , cậu chỉ gượng cười, cô ta chắc không phải là hiểu lầm cái gì chứ. Đang muốn giải thích,  nhưng nhìn về phía Wonho đang hôn mê, chắc cũng không cần nữa ... Nghe bác sĩ nói, thời gian Wonho tỉnh lại cũng không xác định!
Cậu ở lại một năm, đơn giản chỉ là muốn để cho lòng mình thanh thản
Mà Shin gia cũng không để lộ tin tức Wonho bị tai nạn ra ngoài, chỉ là thay hắn làm thủ tục nghỉ học, bên ngoài thì nói hắn đã ra xuất ngoại. Điều này là do  Jihoo nói cho cậu biết , cô ta cũng không còn tâm tư để lo cho sự nghiệp của mình nữa.

Tuy cậu ở bệnh viện chưa được một tháng , nhưng , mỗi ngày đều rất chu đáo, lo lắng mọi việc,  nên ban đầu bọn họ nghĩ cậu là hạ nhân của Shin gia, sau thấy không phải, lại cho rằng cậu là em trai của Wonho , cậu chỉ cười cười , cậu vốn cũng không muốn bị hiểu lầm là em trai của hắn, nhưng vẫn không thể nói ra cậu với hắn là bạn học, có người nào liên tục chiếu cố bạn mình như vậy sao, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện, còn cha Wonho vẩn đang bận trộn với công việc, thỉnh thoảng mới đến thăm Wonho , ngoại trừ sắc mặt khó chịu khi nhìn cậu thì cũng không nói thêm gì.

" Ta vốn nghĩ cậu với những kẻ đó như nhau ...."  Cậu đang gọt táo, Jihoo đột nhiên nói.
" ? "

" Ngay từ lúc sinh ra , Wonho đã là một đứa trẻ rất được hoan nghênh, các  bạn nữ rất coi trọng dung mạo lẫn gia thế của nó. Nó tính tình không tốt, những người vốn thật lòng thích nó thì lại không dám tiếp cận, còn những kẻ tiếp cận nó, cùng nó gặp mặt, đều là những kẻ bụng đầy tâm kế... Lúc ta nhìn thấy cậu, đã nghĩ rằng, nếu cậu đã không thích nó thì đừng giả mù sa mưa mà không chịu rời đi... Vốn dĩ cậu chỉ là một kẻ đạo đức giả. Cậu chẳng qua tâm cơ quá thâm hiểm..."
Cậu nghe mà vô cùng kinh ngạc, cô ta ngừng một chút rồi nói tiếp, " ... ta có phải rất xấu xa  hay không, ta chưa từng trách cứ Wonho ... đúng vậy, ai chết cũng được, chỉ cần nó không có việc gì là được rồi! Ta biết cậu thực ra là sợ nó... ta cũng biết rõ thủ đoạn của Shin gia, biện pháp khiến cho kẻ khác muốn chết mà không được ... biết hai đứa ở cùng chỗ sẽ gặp nhiều khó khăn, cũng biết chỉ cần Wonho nguyện ý, sẽ không có ai nói gì được các ngươi, bởi vì nó là người Shin gia. Nhưng mà, ta là chị nó, ta mong nó thực sự hạnh phúc... không ai có thể bảo đảm tương lai nó sẽ không hối hận ... hạnh phúc của hắn..."

Jihoo nói, nói mãi, rồi cô khóc nấc lên.

Cậu nói "  Chị nói đúng, là em sai... chị đừng khóc nữa..." vỗ vỗ lưng, giúp cô nhuận khí.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, Jihoo vì chuyện của Wonho mà trở nên yếu đuối đáng thương.

" Nếu như nó tỉnh lại, ta sẽ chúc phúc cho hai đứa. Cha cũng sẽ không dễ dàng mà động tới cậu nữa... trải qua lần này, chính ta mới biết được Wonho có bao nhiêu quan tâm tới cậu..."

Wonho ....quan tâm đến mình ?!

" Không phải , hắn chỉ sợ mất đi một món đồ chơi mà thôi ." Cậu cười khổ nói.

Jihoo kinh ngạc thở mạnh nói " món đồ chơi ?! ... cậu sẽ vì một món đồ chơi mà liều mạng để xe tông sao ?! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro