Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          
Cậu giật mình nói " Ai biết được......"

Jihoo bỗng nhiên đứng lên, tia sáng chiếu vào thấy rõ vệt nước mắt trên khuôn mặt cô! Dùng ánh mắt phức tạp xem xét cậu thật lâu, thẳng đến khi cậu trốn tránh đi ra ngoài, mới nghe được âm thanh hút khí của Jihoo. Đóng cửa lại, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây , cậu luôn tìm cách tránh tiếp cận Wonho, nhưng hiện tại lại có thể tự nhiên ngồi bên cạnh hắn, thỉnh thoảng còn học theo hộ lý của Shin gia giúp hắn xoa bóp cơ thể... Một Wonho lúc nào cũng kiêu ngạo thích công kích người khác đã biến mât, chỉ còn lại một khối thân thể vô tri vô giác đẹp đẽ....

Có lúc cậu cũng thấy hắn thật đáng đời, nhưng bất giác lại phủ nhận, là hắn đã cứu mạng của cậu a, trong ngực bỗng co thắt một cái, sao có thể quên chính hắn đã hại cậu, là hắn khiến cậu phải sống dở chết dở! Nghĩ như thế, cậu lại không nhịn được ý muốn trả thù....

Trước đây , cậu chưa từng nghĩ đến hai chữ "trả thù", bởi vì cậu không có năng lực để làm chuyện đó, nhưng bây giờ chỉ cần cậu động thủ một chút, Wonho ngay lập tức sẽ đi gặp Diêm Vương ... mấy lần, tay cậu đụng vào bình thuốc, nhưng cuối cùng cũng rụt trở về, cậu từ lúc nào thì trở nên xấu xa như vậy chứ.

Jihoo tựa hồ không biết cậu sẽ có cái ý niệm như thế trong đầu, cho nên nếu không thật sự cần thiết thì cô ta cũng sẽ không nói chuyện với cậu. Mà cha của Wonho, có lẽ là hiểu rõ mối quan hệ của cậu và Wonho nhất... hắn hiện tại đồng ý để  cậu chiếu cố Wonho, nhưng cũng âm thầm cảnh cáo, nếu như có bất cứ chuyện gì, nhất định sẽ không để cậu được yên!

Gừng càng già càng cay – câu danh ngôn này thật có đạo lý. Thực ra, sự uy hiếp của ông ta cũng là một lý do để cậu thu tay về, hoặc cũng có thể cậu chỉ muốn mượn một cái cớ mà che dấu cho sự bất lực của chính mình...

Jihoo tuy rằng đã chuyển giao hầu hết các bộ phận công việc, nhưng cũng có một số cái cần đích thân cô, vì thế vừa ngồi một lát liền đứng dậy đi về. Cậu cười trừ nói " tạm biệt ", trong lòng lại rơi vào tĩnh lặng.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, mới đó đã nửa năm trôi qua. kỳ tích bọn họ mong chờ vẫn không xuất hiện, cho dù Shin gia có tiền như thế nào, khoa học kỹ thuật cũng không có khả năng phát triển vượt bậc trong một ngày để bọn họ sử dụng, cho dù có bác sĩ tốt nhất hay thuốc thang tốt nhất thì Wonho vẫn gầy gò như cũ, vẫn không thể hấp thụ được chất dinh dưỡng đưa vào....

Nếu so với những bệnh nhân khác, Wonho đã may mắn rất nhiều, cơ thể hắn mỗi ngày đều được xoa bóp cẩn thận, cho dù có gầy như thế nào cũng không ảnh hưởng đến dung mạo của hắn.... ở một mức độ nào đó vẫn rất anh tuấn!

Bây giờ cậu vẫn còn đang ở Shin gia , không phải do cậu không muốn đi, thực tế thì ngày thứ hai sau khi Wonho bị tai nạn cậu đã chuẩn bị hết đồ đạc để dọn ra ngoài nhưng lại bị Jihok ngăn cản. Cô ta nhất định bắt cậu phải ở lại để chăm sóc đứa nhỏ, còn cả cái cam kết một năm kia nữa! cậu cũng không đoán được tâm tư của cô ta. Còn căn nhà, cha của Wonho một lần cũng không thấy tới, chỉ có Jihoo lâu lâu lại đến một lần.

Lúc đầu nhìn thái độ của cô ta, cậu cứ ngỡ cô ta cũng thật sự thích đứa nhỏ này. Lần cô ta đánh cậu, cậu đã biết nàng chán ghét đứa nhỏ này bao nhiêu! Thời gian trôi qua rất bình thản, cậu ngoại trừ mỗi ngày đi đến bệnh viện, còn lại thì đi làm ở một hiệu sách, công việc  cậu làm là ngoài giờ, vốn muốn tích góp tiền, coi như là dành cho dự định tương lai.

Cậu cũng không liên lạc với cha mẹ mình nữa, cậu nghĩ nếu như cậu trở về cũng chỉ làm bọn họ thêm thương tâm. Lâu như vậy rồi, chắc họ cũng nghĩ cậu đã chết , đã lâu như vậy, cuộc sống của họ cũng đã bình thường lại rồi....

***
Điều làm cậu để tâm nhất lúc này là đứa con của mình, cậu cũng không biết từ lúc nào mà đã thực lòng thương nó. Nó đã hai tuổi, cũng biết làm nũng rồi. Nó hỏi cậu mẹ  nó đâu.... mỗi lần như thế lại khiến cậu rất xấu hổ, cậu tuy là cha thân sinh ra nó....nhưng lại không có cách nào có thể cho nó một ngươi mẹ....

Có một lần , Jihoo cũng có mặt ở đó , nó liền hướng cô ta mà kêu mẹ... kết quả bị Jihoo nghe được, cậu xấu hổ đến mức hận không thể kiếm được chỗ mà chui vào, Jihoo cười thật to, nhìn đứa nhỏ hài lòng như vậy, cậu thầm nghĩ cô ta cười lên thật đẹp... Trừ bỏ chuyện Wonho, cô ta  cứ như là con người khác vậy!

Nhưng khi nghe câu nói tiếp theo của cô ta, nụ cười của cậu liềm tắt. Nàng lấy kẹo đùa với Wonha, rồi nói
" Wonha phải làm sao bây giờ?!... làm sao đây, tính tình Wonho trở nên như vậy, phân nửa trách nhiệm đều do cha chúng ta, bởi vì cha nên nó mới trở thành như thế! Mẹ của chúng ta, vì chuyện cha đã làm... mà chết.... ta cũng không muốn Cháu trở thành một đứa trẻ không cha."

"Vậy... phải làm sao bây giờ?" Không lẽ Shin gia có thể để cho con cháu của mình cưới cậu  sao " Không bằng nói cho  Wonha tôi không phải là cha của nó...".
" Cậu định nói cậu là mẹ của nó sao?!"
"Đương nhiên là không phải" cậu nhịn không được nói lớn tiếng, " Nói em là người tạm thời chăm sóc nó là được ...".
"Không được!" Jihoo lập tức phản đối.

Sau đó, cô nói, "Như vậy đi... còn 5 tháng nữa là cậu có thể rời khỏi Shin gia, nếu thế thì để ta kết hôn với cậu luôn.... làm thế đối với Wonha cũng tốt, còn về phía cha ta thì cứ để ta! Thêm nữa Wonha còn nhỏ, sau này chỉ cần nói dối vài câu là có thể dễ dàng cho qua!.... huống chi nó thật ra cùng với ta cũng là chung huyết thống a..."

Cậu há hốc mồm, nhìn cô ta tự nhiên nói với mình, cũng không biết là nói thật hay là đùa giỡn ....
____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro