Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bàn tay đè lên trán có chút run rẩy.

Jihoo liền lấy tay xoa nhẹ lưng nó.

"Ác mộng.....đúng thế..." nhắm mặt lại, Wonho nói, " Cậu ấy nói cậu ấy muốn có hạnh phúc.....khi còn ở chung với em, cậu ấy chưa từng cười...... nhưng khi em phải vào đây, em mới biết hóa ra cậu ấy cũng sẽ cười......tiếng cười cậu ấy cứ vang mãi bên tai em.....chị à.....em nghĩ.....lần này.....em thực sự sai rồi......."

Một tháng trước, lúc Jihoo đưa hắn ra ngoài đi dạo, hóa ra việc hắn tỉnh lại cũng không phải là ảo giác! Mà Wonho không kinh động bọn họ là bởi vì khi hắn có lại ý thức, thân thế lại vô pháp chi phối, rồi hắn nghe được câu hỏi của Jihoo.
..... " Cậu hận nó sao?"
...... "Hận"
Tựa như một quả bom, khiến niềm vui của hắn khi tỉnh lại tất cả đều tiêu tan. Khoảng thời gian hắn hôn mê, tình cảm trong lòng dần được dỡ bỏ, hắn còn nhớ lúc nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra, cảm nhận cái chết đang từ từ đến gần, nhưng hắn lại không thấy sợ hãi, ngược lại, dường như có hạt giống tình ái nào đó đang từng lúc lớn lên trong lòng hắn.....

Khi hắn đang chìm trong bóng đêm, Wonho đã từng nghĩ, nếu như có thể tỉnh lại lần nữa, có thể đưa hắn trở về quá khứ, trở về thời gian đó.....

Nhưng liệu dễ dàng như vậy sao.......

Cho dù đó có là Wonho cũng vô phương làm được, chỉ còn biết nói với chính mình tất cả đều là ký ức mà thôi!

Hối hận không thể nói cho cậu ta rằng hắn yêu cậu......câu nói mong muốn hạnh phúc của cậu  đã phá hủy hết kiên trì của hắn......hắn cũng đã muốn cho cậu hạnh phúc.....

Hai tay che lấy đôi mắt, Wonho thanh âm có chút cấp  bách nói, "Chị à, tạm thời khoan hãy để tin tức em tỉnh lại ra ngoài."

"Không cần lo lắng, chúng ta đều nói với bên ngoài là em đang ở nước ngoài. Chỉ cần nói em du học trở về là được rồi!" nói gì thì Jihoo vẫn rất vui vẻ vì Wonho đã tỉnh lại.

"Được.....vậy cũng tốt.....nếu là du học thì phải ở lâu một chút...."

"Wonho à.....em....."

"Em không sao, một năm vất vả cho chị rồi....."

Một câu nói vất vả, khiến trong lòng nổi lên không ít chua xót, Jihoo nhịn không được mà nhào tới ôm lấy hắn!
***
Hoàn cảnh mới, sinh hoạt mới, nơi này so với Shin gia quả là một trời một vực,

Gian phòng nho nhỏ, cùng lắm chỉ bằng phòng tắm của Shin gia, nhưng như thế, nơi này từ nay sẽ là căn nhà thuộc về chính cậu.

Giá thuê cũng rẻ, vị trí cũng không tệ, hơn nữa nơi này cách hiệu sách chỗ làm của cậu không xa,  đi bộ chừng 15 phút là tới.

Hôm qua rất vội , vì vật dụng sinh hoạt nhiều nên tiền cũng nhanh chóng cạn dần, cậu  bây giờ không thể chịu thêm biến động nào bên ngoài được nữa. Có đôi khi cậu cũng nhớ tới Wonha, bởi vì  cậu biết cậu sẽ không bao giờ có thể.....gặp lại, nên chỉ còn biết ngày ngày nhớ nó.

Ban đêm là thời điểm khó khăn nhất, đôi mắt mở to chờ cho đến sáng, cậu cũng không muốn dùng thuốc để có một giấc ngủ, nhưng nghe nói nếu làm thế thì cơ thể sẽ không tốt, bây giờ cơ thể này là của chính cậu, chỉ có khỏe mạnh mới có thể kiếm tiền, chuyện sinh bệnh với cậu bây giờ là chuyện xa xỉ nhất.

Đối với nguyên nhân bị mất ngủ, có lẽ là do di chứng thói quen sinh hoạt ngày trước, cũng có lẽ do tâm trí cậu lúc nào cũng một mảnh mờ mịt, đối với Wonha nhớ nhung....hay là.....đối với con ngươi thâm trầm kia của Jihoo.......

Cậu làm ở hiệu sách này cũng đã ba năm, lúc này cậu đang nhìn thẫn thờ vào bìa tạp chí, ở trên in hàng chữ thật to, "Thiếu gia Shin thị – du học trở về, người nối nghiệp?!"

Tính tính ngày.....hơn hai năm rồi, hắn tỉnh rồi sao.......

"Ông chủ, 3 bản tuần san giải trí tuần trước bán được một bản rồi....."

" Oh, đã biết!" cậu máy móc trả lời.

Hiệu sách này nửa năm trước đã giao lại cho cậu, ông chủ trước là chuyển đến nơi khác, cậu cũng không có khả năng gì, nhưng ngày thường lại thật thà, cần cù, nên ông chủ liền để cậu tiếp quản tiệm, còn tiền thì gửi theo định kì cho ông.

Wonho.....hai chữ này, cậu chưa từng nhắc tới suốt hai năm qua, nhưng không thể phủ nhận hắn vẫn tồn tại ở một góc nào đó trong lòng cậu, giống như hình xăm trên lưng vậy.

Từ lúc nghe tin hắn tỉnh lại đến nay, cậu vẫn luôn lo lắng chờ đợi, sợ hãi hắn sẽ lại một lần nữa làm cuộc sống của cậu biến đổi, nhưng một tháng trôi qua, cậu mới phát hiện là do mình quá đa tâm thôi, đúng thế, Wonho sau khi tỉnh lại, nhớ đến những chuyện trước đó....nào tông xe....rồi hôn mê.... chỉ là trò cười thôi.

Cậu cười khổ, hắn nhất định sẽ rất nhanh thoát li khỏi quá khứ, thế nhưng còn cậu thì cơn ác mộng kia vẫn âm ỉ trong lòng.....

Bước trên đường, nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu, cậu bất giác dừng lại, nhìn thấy chúng, cậu lại cảm thấy thật giống Wonha, nhưng nhìn kĩ lại thấy không phải.....

Mỗi lần tắm, cậu đều không dám cúi đầu......nhớ tới những ngày mới đầu, vào mùa đông mà hệ thống nước nóng không bật được, chỉ có thể co rúm thân thể mà chà xát người!

Về đến nhà, mở TV thì thấy đăng toàn tin tức việc Wonho kế thừa xí nghiệp, thực hiện cải cách mới. Lúc thấy Wonho xuất hiện trên TV, cậu hầu như nhận không ra hắn.

Hình ảnh của hắn thời niên thiếu không còn nữa.... hắn đã trưởng thành như thế rồi sao?

                Chỉ  qua một tai nạn xe, nhưng hắn lại lột xác trở thành một con người hoàn toàn mới.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro