Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình đang nghĩ gì thế này ...
Từ lúc nào mà mình trở nên tàn nhẫn như thế , "Chỉ là một tai nạn" ... đây lại là ý nghĩ của mình sao ...

Tắt TV đi , cậu nhìn dòng xe cộ đông đúc bên ngoài, trong ngực dần trở nên trống rỗng.

Lúc trước hắn luôn tùy ý hủy hoại cậu, ngay cả sau này hắn cũng không nhận lấy sự trả giá của mình bao nhiêu, đến cuối cùng, đây cũng chỉ là trò chơi tiêu khiển cho hắn mà thôi!

Đinh đong....

Tiếng chuông cửa vang lên..... chắc là Minguk đến.....

Ngay khi cậu vừa mở cửa, nụ cười trên khóe miệng đột nhiên cứng lại, cậu thế nào cũng sẽ không nghĩ đến kẻ vừa xuất hiện trên TV cách đây chỉ mới 10 giây lại đang đứng trước mặt  cậu – là Wonho!

Cậu cứ nhìn hắn như thế đẩy cửa bước vào.....

Hắn vẫn tự nhiên như vậy, tự nhiên đến mức cậu không biết làm thế nào để mở miệng.

Hắn như thế nào lại tới đây, như thế nào lại tới đây, đầu óc cậu cứ liên tiếp lặp lại những câu hỏi này!

"Lâu rồi không gặp!"

Hắn mở miệng nói câu đầu tiên, mà cậu cư nhiên lại khẩn trương trả lời, " Vâng, đã lâu không gặp....."

Bị hắn tìm thấy, ngực cậu tràn đầy sợ hãi, có lẽ là do kinh ngạc khi nhìn thấy hắn, mà cũng có lẽ.....trăm mối ngổn ngang cứ dâng trào khiến cậu không biết hình dung thế nào!  Cậu vẫn còn nhớ rõ từng câu của Jihoo nói, thậm chí là rõ đến từng từ trong đó......

Cậu đã từng cho đó chỉ là hiểu lầm, chỉ có như vậy, cậu mới có thể giữ được hận ý của mình, lúc Wonho ở trước mặt cậu ngã xuống, cậu không ngạc nhiên, cũng không hề chấn động, không gì cả!

Bên tai bỗng xuất hiện tiếng hô hấp quen thuộc, nguyên lai là Wonho đã ôm chặt lấy cậu!

"  Anh không thể.....anh đã từng muốn thả em đi.....thế nhưng anh làm không được......tha thứ cho anh....là anh ích kỉ....anh rất muốn nói như thế, nhưng lại nói không được, nếu anh nói được thì đó không phải là anh nữa rồi.....anh chỉ muốn nói em là của anh, bây giờ anh đã trở lại, em cũng phải trở lại bên cạnh anh!" Thanh âm Wonho trầm thấp.

" Buông!" Cậu giãy dụa, nhưng vẫn như trước, không thể thoát khỏi cái ôm của hắn!

Hắn ngược lại gia tăng khí lực! giống như trước không cho cậu cơ hội phản kháng......

" Anh yêu em.....em là của anh, vĩnh viễn không thay đổi, trừ phi anh chết, nếu không em không được rời khỏi anh...."

Như sấm nổ bên tai, cậu nuốt nước bọt, cậu có nghe nhầm không đấy!

Cậu không biết trả lời như thế nào, cậu đã từng nghĩ cậu không hề yêu thương hắn, thế nhưng một lời hắn nói ra, dù chỉ là một câu nói đùa, vẫn làm cho cổ họng cậu dâng lên sự chua xót. Chỉ một câu nói, thế mà so với những lời Jihoo đã từng nói lại làm cậu suy nghĩ nhiều hơn ........

"Tôi không biết....anh không nên nói như vậy..... có một số chuyện không nên nói ra ....."

"Hừ, dù có nói hay không cũng chẳng có gì khác, em chỉ cần biết đời này đừng hòng rời khỏi anh!"

Lời vừa nói ra, cậu liền ảo nảo thở dài, vừa rồi sao cậu lại nói như thế, hắn đang mềm yếu thế này, đáng lẽ cậu phải ra sức mà trút giận mới phải. Giờ nghe thấy ngữ khí trước đây của hắn, cậu càng thêm hối hận.

Nhưng khi Wonho thấp giọng cười khẽ, tim cậu đau đớn mà co rút lại.....tiếng cười này, thật giống như lúc trước....

Đợi một lát, cậu đẩy hắn ra, nói, " Anh về đi...."

Hắn nghe liền đi ra cửa, quay đầu lại nói, " Anh sẽ còn đến ..... anh sẽ dùng hành động để chứng minh...... anh không phải chỉ nói đùa, cơn ác mộng đó, đã là của quá khứ rồi!"
***

Đi tới ngoài cửa, ánh mặt trời thật ấm áp, đêm nay có lẽ cậu sẽ ngủ ngon, bởi vì cậu vừa nhận ra, ở sâu trong lòng của Wonho, vẫn có một tia áy náy, hắn vẫn biết được đã tổn thương cậu như  thế nào.....

Nhưng nhớ tới lời nói ngang ngược kia của hắn, trong lòng không khỏi nổi lên sợ hãi.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro