Ngoại truyện 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Một lát sau.....

" Bụng đau quá!"  cậu ấn ấn bụng: "Đau quá!"

Leo lên giường, đắp kín chăn lại: " Phải nghỉ ngơi thôi, chắc là vận động nhiều nên mệt ." nói xong liền ngủ một giấc tới tận trưa.

Khi Wonho trở về cậu mới thức dậy: " Sao lại còn ngủ thế này không lẽ ngủ từ hôm qua đến giờ sao? Vậy không tốt đâu! Ngủ lâu quá sẽ không tốt cho cơ thể, dậy đi nào, chuẩn bị ăn cơm" Wonho nói xong liền xốc chăn lên.

"....." Hắn ngây ngẩn cả người.

Cậu thuận theo ánh mắt hắn nhìn lại, hóa ra trên người cậu vẫn còn đang mặc áo ngủ: " Sáng nay đã định thay, nhưng lại thấy hơi mệt, nên......"

Cậu còn chưa giải thích xong, đã bị hắn ngắt lời.

"Như thế cũng không tốt, mặc thế ngủ dậy nhất định bị cảm, giờ là mùa đông." Cậu càng nghe càng thấy phiền toái, ngực bỗng nổi lên một trận buồn bực, Wonho ôn nhu như thế làm gì.

" Anh không cần nói nữa! tôi biết tôi làm cái gì cũng sai ! tôi biết anh quan tâm thứ trong bụng tôi! Anh yên tâm đi, nó sẽ không sao hết! sẽ không có vấn đề gì!" Cậu cất cao thanh âm hướng Wonho nói.

Nghe xong, Wonho liền tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cậu. Đừng nói là hắn, ngay cả cậu cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ phản kháng hét to như thế này.

"Xin lỗi, tôi đang không vui!"

" Không sao. Bác sĩ cũng nói rồi, tính em bây giờ dễ nổi nóng lắm!" Wonho bày ra bộ dáng đã hiểu.

" Vậy nên anh mới ôn nhu như thế?"  cậu bật hỏi!

Wonho ngẩn ra, nhưng sau đó liền nói: "Không phải!.....nếu em đã hỏi như thế chắc là chưa hiểu rồi, không sao, sau này sẽ hiểu, nhất định một ngày nào đó sẽ hiểu được!.....nhưng mà nghe em hỏi thật vui, như vậy chứng tỏ quan hệ chúng ta đã cải thiện nhiều rồi!"

Wonho nói xong, cầm lấy áo khoác bên cạnh phủ thêm cho cậu, sau đó nắm tay, chuẩn bị đưa cậu xuống lầu. Cậu giật tay ra tránh hắn!

" Em hôm nay làm sao thế?" Wonho thở dài hỏi!

"......Không biết! Chỉ là.....bụng đau quá, rất đau!.....rất đau!"  cậu cúi đầu nói.
Wonho ngay lập tức liền khẩn trương đỡ cậu ngồi xuống, sau đó với lấy điện thoại đầu giường chuẩn bị bấm số!

"Không, không cần đâu!"  Cậu giữ tay hắn lại: " Thực ra cũng không phải đau bụng mà, chỉ là.....nói chung tôi không biết nói như thế nào, nhưng không cần gọi bác sĩ ! Tôi không sao đâu"

"Nhưng sắc mặt em không được tốt lắm." Wonho nhìn  cậu.

".....", " Không sao đâu! Ngồi một chút là tốt rồi!"

Nghe thế Wonho buông điện thoại xuống, ngồi bên cạnh cậu,  hai người đều không nói gì, bầu không khí yên lặng đến trầm mặc! Dần dần,  cậu cũng thả lỏng  cơ thể, xem ra cơn đau này là do áp lực khi cậu suy nghĩ lung tung thôi! Không khí tịch mịch trong phòng cũng dần được tiếng hít thở đều đều xua tan.

"Giờ tốt rồi."  Cậu cười cười nói.

"Nhưng buổi chiều cũng nên để cho bác sĩ qua khám sơ qua!"

" Anh quan tâm đứa nhỏ này vậy sao?" Cậu nắm chặt tay, ngay cả bản thân cũng không biết tại sao lại hỏi như vậy!

" Anh cũng lo lắng cho em nữa!" Wonho nâng cằm cậu khiến đôi mắt còn đang buông xuống phải ngẩng lên. Khuôn mặt hắn bỗng lướt qua, làm cậu không khỏi nhìn đi hướng khác.

"....." Wonho thoáng hiện lên vẻ không thoải mái.

" Này, anh phải đi làm sao?"

Wonho đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt khó coi của hắn cũng tiêu tan: " Không, anh ở nhà bồi em. Dù sao hôm nay cũng không có việc gì quan trọng!" Nghe hắn nói xong, ngọn lửa trong ngực  cậu như được nước mưa  dội sạch!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro