Ngoại truyện 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do dự một lúc, cậu quyết định cảm ơn hắn: "Cám ơn!"

"......" Wonho cười cười, đỡ cậu ngồi xuống.

Thật sự rất nhớ Wonha, vừa nhìn đồng hồ, cậu vừa tức vì không thể làm cho nó chạy nhanh lên một chút. Rốt cuộc lúc cậu chờ không được nữa, tiếng chuông cửa liền vang lên,  cậu đứng dậy đi chưa được mấy bước thì Wonha đã chạy ù tới.

Cậu theo thói quen cũng vươn tay ôm nó.  Nhưng Wonho vừa lúc kéo nó ra, nói : " Ba ba con khó chịu, không được ôm!"
Lúc này cậu mới nhớ tới bụng mình nếu bị Wonha ôm lấy sẽ phát hiện ra, ngẩng đầu lên, Jihoo vẻ mặt hăng hái nhìn cậu, cậu xấu hổ cúi đầu.

Wonho giống như phát hiện cậu ngượng ngùng, đối Jihoo nói: " Ở ngoài cửa làm cái gì, vào đi, chuẩn bị ăn  nào!"

" Được được...." Jihoo hướng cậu cười cười, sau đó tiếp nhận Wonha trong tay Wonho đi vào.

Tối đó là buổi tối vui nhất của cậu, cậu ăn không ít thứ! Không biết bọn họ giải thích cho Wonha thế nào, ngày hôm sau Wonha cũng không nháo không khóc ngoan ngoãn theo Jihoo trở về. Wonho nói, cái đó gọi là trưởng thành!

Lúc Jihoo còn ở lại, cậu vốn định cùng cô ta nói chuyện, nhưng chưa kịp ra ngoài đã bị Wonho chặn lại, hắn cường điệu hóa nói như thế không tốt cho cơ thể, cậu chỉ còn biết phẫn nộ đi vào. Lúc Wonho đóng cửa, cậu liền cảm thấy có chút khó chịu, không phải ở bụng, dường như là có chút không tự nhiên ở ngực, Wonho hắn.....đối với đứa con  này thật tốt.... nếu hắn đã thích trẻ con như thế thì hắn nên kết hôn sinh vài đứa mới đúng!

Sau khi Wonha đi rồi, Wonho bắt đầu đi làm lại. Hôm nay  cậu cũng nhàn rỗi, không có việc gì làm, nhớ Wonho dặn cậu nên ở trong phòng đi đi lại lại, vận động cơ thể, nghĩ nếu dọn dẹp phòng ốc sơ sơ cũng không sao đi, còn gian ngoài thì đã có hạ nhân.

Động tác quả nhiên chậm chạp hơn trước rất nhiều, cũng may thời gian không gấp, nên cậu cũng từ từ làm. Đến khi  cậu dọn dẹp phòng ngủ của mình xong , thì cũng đã hơn một tiếng đồng hồ, nghĩ nghĩ có nên giúp Wonho dọn dẹp sơ qua  không!.....nghĩ lại, dù sao Wonho cũng là người tôn trọng chủ nghĩa cá nhân, giờ đi vào cũng không tốt lắm!

"!"

Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu lắng nghe, phát hiện âm thanh đó là từ phòng Wonho truyền đến. Phân vân không biết có nên vào hay không, bởi vì cậu biết phòng Wonho chưa bao giờ khóa cửa.

Vốn cũng định tôn trọng riêng tư của Wonhi, có điều lỡ như ai đó gọi có việc gấp thì sao! Vì thế, cậu đẩy cửa đi vào.

Phòng của Wonho thật giống như con người hắn, toát lên vẻ kiêu ngạo, à không, nếu là hiện tại thì phải là trầm ổn mới đúng. Nói đúng hơn thì căn phòng này so với trước đây thật giống nhau.
Ngay khi vừa bước vào, tiếng chuông liền dừng lại, vất vả lắm mới tìm ra chỗ để chiếc điện thoại.

Vừa định cầm điện thoại lên xem thử ai gọi, nhưng lại bấm nhầm  thành xem tin nhắn mới đến, " Wonho, anh dạo này làm gì thế, sao không gọi điện cho người ta! Anh biết người ta nhớ anh rất nhiều a?! — Alice"

***

Cậu cảm thấy hối hận vì đã đi vào, đáng lẽ nếu sợ việc gấp thì phải gọi đến công ty báo cho hắn a!  Vì thế cậu để di động lại vị trí cũ, mong Wonho khi về sẽ không phát hiện ra cậu đã đụng vào nó!

Mệt mỏi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, quay về phòng của mình,

" Mình đúng là ngốc mà....." Wonho tới bây giờ đối với phụ nữ vẫn là bình thường a, tại sao mình lại quên mất chứ. Đã quyết định phải quên đi chuyện vừa rồi, nhưng trong đầu cậu lại cứ liên tục nhớ đến,  người con gái tên Alice kia, cô ta cùng Wonho là gì....

Thế nên hắn mới nói tuyệt đối sẽ không đụng đến mình?! Chẳng lẽ.....là do bụng mình, hắn mới không liên lạc lại cho cô ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro