Ngoại truyện 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến tận tối ngày thứ ba cậu mới quyết định xong.

Cậu biết, lúc này nếu cậu bỏ đứa nhỏ đi thì tương lai một ngày nào đó cậu sẽ hối hận. Nên cho dù lòng vẫn còn  hoang mang nhưng cậu quyết định sẽ giữ lại đứa con này.

Khi cậu nói cho Wonho, hắn cười và nói nhất định sẽ toàn tâm chăm sóc đứa trẻ....cùng cậu! Từ đó cậu bắt đầu cuộc sống ngày ngày ăn ngủ, đầu bếp được Wonho căn dặn rất kĩ càng, hắn ở nhà cũng lâu hơn, thời gian cứ thế yên ổn trôi đi. Một tháng sau, bụng cậu cũng đã hơi nhô ra, cũng may bây giờ là cuối năm, quần áo mặc dày nên cũng không nhìn thấy gì, nhưng cậu vẫn biết, quần áo  cũng sẽ có ngày không còn che dấu được nữa.

Càng nghĩ càng khiến cậu thêm thấp thỏm, nếu lỡ Wonha thấy kỳ quái hỏi, cậu không biết phải trả lời nó ra sao?!

Nghĩ nghĩ, cậu đành hướng Wonho hỏi, hắn chỉ cười nói không sao. Lúc đó cậu rất kích động, cậu làm sao có thể thương tổn Wonha, nếu như nó biết nó là do cậu, một thứ quái vật bất nam bất nữ sinh ra thì làm sao có thể chịu nổi. Sau đó Wonho khuyên cậu đừng suy nghĩ nữa, hắn sẽ tìm cách. Nghe được lời hứa chắc chăn của hắn, cậu cũng đành nhủ với lòng mình sẽ không sao đi.

***

Lại một tháng nữa trôi qua,  đứa nhỏ  trong bụng cũng đã được bốn tháng, áo khoác rộng thùng thình miễn cưỡng mới có thể che được hình dạng của nó. Có điều sức lực cậu ngày càng giảm, Wonha đôi khi lại trách cậu dạo này ít chơi với nó, rồi lại làm nũng lăn qua lăn lại, bị Wonho bắt gặp, lôi đến thư phòng nói chuyện, lúc đi ra thì quả thực rất ngoan .

Bởi vì cậu luôn nằm trên giường, nên Trình Hi liền gọi bác sĩ tới, kết quả kiểm tra cũng không có vấn đề gì, nhưng bác sĩ nói cậu cứ nằm trên giường mãi cũng không nên, phải vận động nhiều mới tốt cho sức khỏe.

Từ đó về sau, không để ý cậu phản đối thế nào, Wonho mỗi ngày đều ép buộc cậu ra ngoài đi lại, có điều hắn lại đi theo làm cậu mất tự nhiên, không những thế nhất định còn phải nắm tay cậu, nói sợ cậu có gì bất cẩn . Cậu đương nhiên là không muốn, nhưng nếu còn nói tiếp thì thể nào hắn cũng nói đó là trách nhiệm của hắn.

Lúc này cậu đành cảm thán sao da mặt Wonho lại dày như thế. Một thời gian sau, Jihoo đến, lúc vừa nghe tin này, cậu đầu tiên là vui vẻ, sau nghĩ lại  sao có thể đem bộ dạng hiện tại ra mà đối mặt với cô ta được a! Nhìn vẻ khó xử của cậu, Wonho nói: "Chị ấy tới đây để chăm sóc Wonha, anh biết bây giờ em ở nhà ngại gặp Wonha, nên gọi chị ấy tới ở cùng nó một thời gian. Anh biết em ngại, nhưng Wonha rồi cũng lớn lên, chị hai cũng không phải người ngoài, nên nhờ chị ấy là thích hợp nhất!"

Cậu vốn định mở miệng nói, lại bị Trình Hi dội ngược trở lại. Sau đó Trình Ảnh cũng không gặp cậu mà trực tiếp đưa Tiểu Tư đi, chỉ gọi điện thoại thông báo, Cậu biết Trình Ảnh sợ cậu xấu hổ. Mấy ngày sau đó, cậu vẫn tiếp tục ở chung với Trình Hi, bởi vì cơ thể cậu nên thái độ Trình Hi đối với cậu nhu hòa đến mức không thể ngờ được. Trình Hi cũng đã nói tuyệt đối sẽ không đụng đến cậu nên cậu cũng yên tâm.

Tuy trong lòng cậu dù có yên tâm nhưng vẫn có điểm quái dị, năm cũng sắp hết, đáng lẽ lúc này phải là lúc cả nhà cùng đoàn tụ với nhau, cậu vừa buồn vì không được đón năm mới với Tiểu Tư, vừa nhớ đến cha mẹ vốn tưởng cậu đã chết mà cắt đứt quan hệ.

Đêm giao thừa đến, Trình Hi đưa cho cậu một cái áo khoác thật rộng nói: " Được rồi, như thế thì nếu không đụng vào sẽ không phát hiện đâu!"

Cậu nghi hoặc nhìn hắn, "......"

" Lát nữa chị hai cùng Tiểu Tư sẽ đến đây cùng đón năm mới, như vậy không cần lo Tiểu Tư sẽ phát hiện!" Trình Hi vừa giúp cậu chỉnh cổ áo vừa nói.

"......"

Lúc này câu thật rất cảm kích hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro