Ngoại truyện 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ sau khi xem bệnh xong cũng chỉ căn dặn cậu không nên ăn đồ lạ, nghỉ ngơi cho tốt sẽ không sao nữa. Xem ra đúng là cậu đa tâm quá rồi, ai chẳng có lúc khó chịu trong người chứ.

"ưm...."  Cậu đè xuống cảm giác khó chịu, với tay lấy ly nước trái cây bên cạnh uống xuống.

Nhìn qua khung cửa thủy tinh, một cành hoa thoáng hiện lên, xem ra chuẩn bị đổi mùa. Wonho hôm nay không đi làm, đưa Wonha đi học xong, hắn ngồi xuống cạnh giường cậu.  Cậu tuy rất kinh ngạc nhưng cũng không hỏi gì.

"Cái kia.....em có thích Wonha không?"

"...." Lẽ nào cậu thoạt nhìn không thích Wonha sao? Bỗng nhớ đến lời đứa nhỏ nói lúc trước...... " tôi đương nhiên là thích nó rồi, dù thế nào, dù thế nào thì tôi với nó vẫn là......" bốn chữ 'máu mủ tình thâm' dù cậu nghĩ nửa ngày vẫn không thể thốt ra ngoài miệng được.

Khuôn mặt Wonho liền lộ vẻ thả lỏng, nói " Ah.....chuyện đêm hôm trước, em có thật là tha thứ cho anh không?"

Sao lại nhắc tới chuyện đêm đó, trong lòng cậu bỗng có điểm bất an: " Đương nhiên là tha thứ rồi, là do anh uống say.....huống chi anh cũng đã xin lỗi, mọi chuyện đều đã qua!"

" Nếu anh nói vẫn chưa qua hết thì sao?" Wonho nói

" Ý gì?" cái gì mà chưa qua hết.

Wonho cắn răng nói: " Em không phải là khó chịu sao? Bác sĩ nói em không bệnh gì cả.....chỉ là đang mang thai thôi....."

" Tôi biết là tôi không có bệnh a......khoan đã, anh vừa nói cái gì....."

" Em mang thai rồi!"

"....." Cậu cảm thấy trời đất đột nhiên đảo ngược!  Tại sao lại như thế!? Lần trước đúng là không sử dụng đồ bảo hộ, bản thân cũng mất hết sức lực để lấy thứ đó ra. Mà quan trọng là Wonho hắn.....hắn......

Tại sao lại không may như thế! Lúc còn chưa có Wonha ngày nào cũng bị Wonho......mà phải rất lâu sau mới hoài được nó.....lần này sao lại, sao lại như thế......

" Em không sao chứ?"
Thấy cậu vẫn không có phản ứng, Wonho liền hỏi.

"....."

"Này, em không sao chứ?" Hắn đưa mặt đến trước mặt cậu hỏi.

" A.....lại gần như thế làm gì! Dọa chết người à!"  Cậu hốt hoảng lui về phía sau.

".....là do gọi nãy giờ mà em không phản ứng gì a! Rốt cuộc.....em nghĩ thế nào......"

Cậu nghĩ thế nào......bộ dạng của Wonho lúc này cũng không đáng ghét, ít ra cũng không điên cuồng như ngày xưa.......

Chẳng lẽ đi bệnh viện phá thai sao? Nhưng cậu cũng không muốn người khác biết được cơ thể mình! Hay sinh nó ....

" Anh để tôi suy nghĩ đã!" cậu đáp. Có lẽ phải suy nghĩ . Đáng lẽ cậu phải không do dự mà đi phá nó, nhưng chẳng hiểu sao lại nhớ đến Wonha.

" Được rồi! anh sẽ không quấy rầy em nữa, nhớ phải cẩn thận....." Biết nóng vội không được nên Wonho cũng không ép buộc, nếu  cậu ấu đã đồng ý suy nghĩ thì sự việc chắc sẽ không chuyển xấu rồi.

" Chuyện đó, anh vẫn mong Wonha có thêm nhiều anh em hơn.....đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của anh thôi!" Nói xong Wonho lấy áo khoác khoác lên người cậu, rồi bổ sung tiếp: " Tuy hệ thống sưởi ấm vẫn hoạt động tốt, nhưng nên mặc ấm thêm một chút thì tốt hơn!"

.....đây chẳng phải là câu cậu thường nói với Wonha sao!
***

Wonho quay trở lại thư phòng, trên đường đi đều lén quan sát người đang ngồi ngơ ngác ở đằng kia.

Aizz... aizzz....tuy rằng đã nắm được khoảng 80%, nhưng chung quy thì người tính không bằng trời tính. Lỡ như....chỉ là lỡ như, cậu ấy nói không muốn có đứa con đó thì làm sao bây giờ?! Không lẽ cười trừ rồi đưa cậu ấy đi phá thai sao! Bất quá làm như thế có thể lưu lại ấn tượng tốt cho cậu ấy, nhưng mà quan hệ của hai người thì vẫn lạnh nhạt như trước a. Thật khó mà....

Sẽ không sao đâu, dù gì cũng là con của cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ để nó ra đời..... Tâm tình của Wonho lúc này phải nói là trầm đến mức đáng sợ! Hắn lắc lắc đầu, khôi phục bộ dáng tự tin lúc trước, sợ gì chứ, nhìn biểu hiện của Hyungwon lúc này chắc chắn đã mềm lòng không ít rồi, huống chi còn có cả Wonha, ông trời có muốn ngăn cản cũng không được!

"Hơ...." không có việc gì, không có việc gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro