Ngoại truyện 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba ba, ba ba làm sao vậy?"

Wonha không biết từ lúc nào đã chạy đến chỗ cậu, giương hai con mắt to tròn vẻ quan tâm hỏi, trong lòng cậu tự nhiên thấy thật ấm áp.

" Không sao, ba ba chỉ hơi khó chịu thôi! Ngày mai sẽ tốt, con ra chơi với bạn đi!"  Cậu xoa xoa mớ tóc mềm mềm của nó, cười nói.

" Không cần, ba ba khó chịu bọn con sẽ không làm ồn nữa! Bọn con sẽ ra ngoài chơi đu quay !" Wonha nói xong liền lập tức lôi đám bạn nó ra ngoài, bên ngoài vốn lạnh, mà cậu lại không thắng nổi tính kiên trì của nó,  đứa nhỏ này quả nhiên là cao thủ cố chấp a! Hơn nữa nó cũng là lo lắng cho cậu,  cậu đành giúp bọn nó quàng lại khăn cho thật ấm, căn dặn phải chơi cẩn thận.

Wonha chơi đến khi trời hơi ngả chiều, mới chạy về, xem ra là chơi xong rồi.

"Wonha, thay quần áo trước đã, coi chừng cảm lạnh đó !" Cậu vừa giúp nó thay quần áo vừa hỏi: " Bạn con đâu hết rồi?"

"Chú tài xế đưa bọn họ về rồi!"

Nhà của Wonho khá xa khu thành phố, nơi này cũng không có nhiều nhà dân. Nên mỗi lần đi thì rất lâu, vậy nên tài xế nhà Wonho cũng coi như khá bận rộn.

Trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng cũng không muộn lắm, Wonho hôm nay lại tan tầm sớm, cơm tối cũng không phải chờ lâu thì hắn về.

Cơm nước lại được dọn sẵn như mọi khi, có điều không khí bình thản thường ngày lại đột nhiên bị Wonho phá vỡ: " Cha!.....ba ba hôm nay khó chịu nha!  Vậy mà cha một chút cũng không phát hiện!"

" Không, không có, chỉ là hơi khó chịu một chút thôi, không có gì lớn  đâu"  Cậu vừa nghe xong liền buông đũa giải thích. Wonho đứng lên đi tới sờ sờ trán cậu, nói thầm: " Cũng không có nóng"

"Đúng thế, không sao đâu, Wonha làm rộn lên thôi"

"Ngày mai mời bác sĩ đến khám!" Wonho bổ sung.

"Không cần, tôi không sao đâu...." Lời chưa kịp nói xong đã bị cái trừng mắt của Wonho thu vào bụng,

***

Wonho vẫn theo thường lệ ăn xong liền đi đến thư phòng.

Đang xem tư liệu, hắn bỗng nhớ tới lời Wonha nói, chắc cũng không phải sinh bệnh đi, cảm mạo có nhiều lúc cũng không nóng, nói chung một lúc nữa gọi điện cho bác sĩ bảo mai đến khám cho cậu ấy là được rồi. Chính Wonho cũng không ngờ có thể ở chung với cậu lâu như vậy, tuy rằng vẫn không thể ngủ cùng nhau, nhưng lần kia cũng coi như là may mắn đi, vừa dịp uống không ít rượu nên cũng không lộ sơ hở. Vả lại, dù sao trước đó cũng mơ mơ màng màng rồi mới tỉnh hẳn, chắc cũng không.....cũng không đê tiện đi.....

Nghĩ vậy, Wonho liền yên tâm không ít, nếu tên tiểu quỷ kia không nói thì Hyungwon cũng không có khả năng phát hiện ." A....thật muốn giả say thêm một lần nữa a!" Dù biết kể cả có uống say thêm lần nữa vận khí cũng chưa chắc tốt như lần trước, nhưng mà Wonho vẫn có điểm chờ mong, đây là cảm giác gì a....

Wonho thở dài.....như bây giờ.....là sự dày vò của hạnh phúc sao..... tốt nhất cứ bất động, nóng vội sẽ không có hiệu quả.

"Aizzzzzzz....xem tư liệu thôi....."

Nhưng Wonho không ngờ, cục diện như thế lại bị tình huống ngày  hôm sau phá vỡ.

Bác sĩ được gọi tới vốn là bác sĩ tư của Wonho, trước đây cũng từng làm việc ở Shin gia, do cũng lâu năm, nên khi xuất ngoại Wonho liền mang theo bên người. Ngay lúc bác sĩ báo cáo kết quả cho Wonho, khuôn mặt hắn chỉ có thể dùng cụm từ " đa màu đa đạng" để hình dung! Còn dưới con mắt của bác sĩ, khuôn mặt hắn lúc này phải dùng hai từ "kinh khủng" mà hình dung, nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt đó tuyệt đối không thể cho là đẹp. Cái biểu tình cười mà không cười kia làm gì có ai dám khen tặng chứ.

"Ah....về chuyện kia....cậu chủ Shin......"

Hắn rốt cuộc cũng phục hồi sắc thái bình thường: " Chuyện hôm nay khoan hãy nói ra, tôi sẽ tự xử lý."

"Vâng, cậu chủ" chuyện vướng tay chân như thế tôi cũng không muốn nói làm gì, ai muốn đối diện với người có thân phận đặc thù như thế nói hắn đã mang thai chứ.....bác sĩ tự đáy lòng thầm nghĩ.

Thật tốt quá, thật tốt quá.... suy nghĩ đầu tiên Wonho nghĩ đến không phải vui mừng vì có thêm một đứa con, mà là hắn đã có cớ để tiếp cận Hyungwon rồi. Ha ha.....tuy rằng lúc nói cho cậu ấy biết phải cẩn thận, nhưng mà nhìn cậu đối với Wonha thì đứa nhỏ  mới này, đối với bọn họ chỉ có tốt lên mà thôi,.....

Sau đó Wonho suy nghĩ  liên tục tìm cách, vừa nghĩ thầm: Số mình thật là may mắn mà..... chuyện mình vừa mới đau đầu liền giải quyết được ngay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro