Ngoại truyện 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  "Thế nào? Cũng không tệ đúng không? Còn có thể nhìn thấy biển ở bên ngoài nữa!...." Trình Hi ở bên giới thiệu, bất quá cậu nghe cũng không vào, không ngờ hắn cũng có thể chọn mua được nơi thanh tịnh như thế.

Trình Hi cũng không hứng thú với phòng ốc , nên hắn không cùng cậu đi xem, mà cũng phải, nhà mình thì còn có gì xa lạ mà tham quan! Chờ đến khi cậu mệt bở hơi tai đưa Tiểu Tư đang vui vẻ quay về phòng, thì trời cũng đã tối, đèn cũng bật sáng trưng.

Cơm nước đã sắp đặt đầy đủ trên chiếc bàn lớn.

" Ăn cơm thôi!" Trình Hi đang ngồi, vừa thấy cậu cùng đứa nhỏ liền đứng lên nói, xem ra đang chờ bọn họ.

Bàn tuy lớn, nhưng lại chỉ có ba cái ghế, cậu giúp Tiểu Tư ngồi lên cái ghế ở giữa, vậy là tiểu Tư ngồi giữa cậu và Trình Hi.

Cơm rất ngon, chỉ là bầu không khí có phần trầm mặc.

" Ba ba, con muốn ngồi chỗ ba ba, con muốn xem biển a~~~"

Tiểu Tư đột nhiên kéo tay áo cậu làm nũng, cậu nhìn theo ánh mắt nó, quả là chỗ ngồi của cậu có thể thấy rõ biển sau cánh cửa thủy tinh trong suốt. Có điều Tiểu Tư nhỏ người, nên bị cậu che mất không thấy được.

"Được! tới đây, ba ba ôm con lên!"

Cậu chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của Tiểu Tư, bởi vì khi còn nhỏ cậu không bao giờ có thể hướng người khác làm nũng, nên khi nhìn thấy nó như vậy, ít nhiều cũng làm ta hạnh phúc.

Nhưng khi cậu đổi chỗ với nó rồi, mới phát hiện mình đang ngồi cạnh Trình Hi, nhịn không được định đứng dậy bỏ đi.

Cậu cúi đầu ăn, cũng không còn tâm tư để ý Tiểu Tư nữa, may mà nó cũng không nháo hay nghịch ngợm gì. Lén nhìn về phía Trình Hi, hắn ngay cả bộ dáng cầm chén đũa cũng rất ưu nhã!

" Nhìn anh làm gì.... ăn đi!"

Trình Hi vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt cậu, cậu giống như là chột dạ, lúng túng cúi đầu xuống.

Tiếp theo ăn cái gì cậu cũng không nhớ được, chỉ biết lúc ăn xong bụng đã căng tròn.

Buổi tối Trình Hi nói muốn ở trong thư phòng làm việc, cậu vừa nghe liền thả lỏng không ít, vui mừng ngồi ở phòng khách bồi Tiểu Tư: " Ba ba, ở đây đẹp quá a!"

" Umh" cậu đáp, nơi này quả thật rất đẹp.

" Ba ba, ba ba vĩnh viễn ở cạnh Tiểu Tư được không ?"

" Đương nhiên là được rồi !" Cậu cười cười sờ mặt nó, tuy rằng trước đây cậu đã từng ao ước nó không tồn tại trên đời này.

" Vậy Tiểu Tư vĩnh viễn cũng có thể ở đây phải không?" Ngẩng mặt lên, Tiểu Tư vẻ mặt chăm chú nhìn cậu nói.

Cái này cậu phải trả lời như thế nào đây! Bất quá Tiểu Tư cũng đã thân thiết với Trình Hi , chắc có thể đi được rồi. "Đương nhiên, đây là nhà của cha con mà, Tiểu Tư tất nhiên có thể ở đây, ở bao lâu cũng được !"

" Thật tốt quá, có ba ba vĩnh viễn ở đây bồi Tiểu Tư, còn cả cha nữa~~~"

Khoan đã.....Mình khi nào thì nói sẽ vĩnh viễn ở lại đây! " Chuyện đó......Tiểu Tư, ba ba có chuyện muốn nói với con, ba ba.....không thể ở đây mãi được.....con...."

Cậu còn chưa nói xong, mắt Tiểu Tư liền ngập nước, chuẩn bị chảy ra ngoài, cậu đành im lặng.

" Gạt người, ba ba là người nói dối !"
"...."
" Ba ba nói sẽ bồi con, vậy mà còn nói không ở đây mãi được! Ba ba là người nói dối!"

".....Tiểu Tư, có một số việc....không đơn giản như vậy a! Ba ba không thể ở lại đây!"

"Tại sao không thể, cha có thể, Tiểu Tư có thể, ba ba sao lại không thể.... ba ba không thích Tiểu Tư ....." nước mắt nước mũi đã bắt đầu dính tèm lem, cậu liền lấy khăn tay ra lau cho nó.

"....." cậu im lặng một hồi không nói, "Được rồi, ngoan nào.....ba ba không đi nữa.....nín đi...đừng khóc nữa..." Cậu trấn an tiểu Tư.

***
Trình Hi ở lại biệt thự mấy ngày, sau đó lại bắt đầu đi làm việc lại, chỉ là lần này hắn bắt đầu đi làm đúng giờ, ngày nào cũng đúng giờ về ăn cơm, thỉnh thoảng khi nào phải đi xã giao cũng gọi điện về báo, giống như một người chồng mẫu mực, Trình Hi làm cho cậu thấy được một mặt khác của hắn. Dần dần, hình ảnh Trình Hi tàn bạo, ích kỉ năm xưa từ từ biến mất trong mắt cậu, thay vào đó là một người trẻ tuổi thành công nho nhã..... thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện, thậm chí những tối gần đây còn chúc nhau ngủ ngon nữa.

Nháy mắt hai tháng đã trôi qua, thời tiết lạnh lên không ít.

Tiểu Tư rất hoạt bát, ở trường cũng chơi với rất nhiều bạn. Lâu lâu lại lôi đám bạn về nhà chơi, nhìn bọn trẻ vô tư chơi đùa, tâm tình cậu rất vui vẻ.

"Tiểu Tư, chia bánh kem cho bạn con ăn nè, nếu hết còn bánh pudding nha !" Cậu nhìn đám trẻ con đang ầm ĩ, căn dặn Tiểu Tư.

"Dạ! Con muốn bánh vị chanh cơ!"

Tiểu Tư tay không ngớt đem bày mấy thứ đồ chơi quý báu ra, bình thường thấy nó lúc nào cũng khư khư giữ đồ chơi như giữ bảo bối, thế mà giờ có thể lấy ra, trẻ con vẫn là trẻ con, có cái gì hay đều muốn đem khoe với bạn bè hết!

Nhìn bọn chúng chơi đùa, cậu cũng không làm phiền nữa, ngồi một bên xem TV. Nhìn mấy khối bánh xếp ngay ngắn trên bàn, cậu đưa tay lấy một khối cho vào miệng.

Ngọt quá, chua một chút thì tốt ! ô....vừa mới nghĩ xong cậu lại cảm thấy buồn nôn! Đè ngực lại, chạy nhanh đến WC liền nôn thốc nôn tháo! ( hắc hắc em lại có bầu rồi ^o^ )

Ô.....tối qua có bị gì đâu! Hay là do hải sản trưa nay ăn không sạch sẽ?! Nhưng mà hai người kia có bị gì đâu a.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro