Ngoại truyện 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ lại, đời người tuy cũng gọi là dài, nhưng những năm tháng quan trọng nhất có bao nhiêu, không ngờ cậu lại cùng Wonho vượt qua quãng thời gian đó.

Tâm tình Wonho hiện tại cũng giống cậu? Bàn tay hắn đặt ở lưng cậu hơi run nhè nhẹ, tựa cằm phía sau cậu, thong thả ôm lấy cậu như thế, tựa hồ như đang muốn bù lại khoảng thời gian bị cậu cự tuyệt trước kia.

Cái ôm này của Wonho không kịch liệt, thậm chí so với cái ôm trước kia có thể coi là lãnh đạm, cậu không cự tuyệt bởi cậu muốn cảm thụ được sự ấm áp từ nó. Ôm vốn là một hành động tràn đầy tình cảm, nhưng mọi người cũng vốn chỉ coi nó là một hình thức xã giao! Còn đối với Wonho, trước đây hắn ôm cậu chỉ để chứng minh cho sự độc chiếm mạnh mẽ của hắn, nhưng giờ, cái ôm này lại tràn đầy ôn nhu!

Bất cứ người nào cũng đều sẽ cự tuyệt loại người thô bạo, tràn đầy uy hiếp, nhưng ai có thể cự tuyệt được sự ôn nhu?! Tâm lý chống cự lại của cậu, dần dần biến mất, cho dù vẫn chưa thể tiếp nhận hoàn toàn, nhưng như thế đã là một bước tiến lớn rồi.

Dần dần, thanh âm nghẹn ngào của cậu trở nên như có như không, tâm trạng mang theo một chút thẹn thùng! Vốn đã không còn là trẻ con, vậy mà còn khóc như thế, lại còn khóc trước mặt Wonho nữa chứ.

Cậu giơ tay lên, ý muốn đẩy hắn ra.

" ! " một thanh âm như không thể nghe thấy vang lên, thanh âm nhàn nhạt như có như không, quanh quẩn bên tai cậu. Đó là tiếng nức nở rất nhỏ, nếu như không phải chủ nhân của thanh âm đó đang ở bên cạnh, cậu e rằng cũng đã không nghe được!

Cơ thể của cậu liền vô pháp nhúc nhích, vô pháp cự tuyệt, cánh tay dừng lại giữa không trung! Sau đó cố gắng dùng hết khí lực, cử động ngón tay không nghe lời, ngây ngốc vỗ vỗ lưng Wonho.

Lưng của hắn rất rộng, sờ lên không giống như người bình thường, không phải chỉ mang đến cảm giác toàn xương hay đẫy thịt, mà là sự hài hòa, mềm mại nhưng cũng không kém phần cứng rắn.

Wonho vừa rồi vỗ lưng cậu, có nghĩ lưng mình sờ toàn xương không a?! Cậu đột nhiên thất thần, nhớ tới cái vỗ lúc nãy, nếu mình liên tưởng nhiều như vậy ,  Wonho có hay không cũng nghĩ như thế?!

"....." hay là do mình suy nghĩ nhiều quá rồi?

" Tại sao dừng lại?!" Wonho đột nhiên quay đầu lại nói, xong  tiếp tục dựa trên vai cậu.

Bởi vì miên man suy nghĩ, nên tay cũng vô thức dừng lại.

"Hả ...a!" Wonho nhắc khiến thần trí cậu tỉnh lại, sau đó lại tiếp tục vỗ hắn, như thế này thật làm cậu nhớ đến thời gian hắn hôn mê trước kia, lúc cậu chăm sóc Wonha ngày nào cũng phải vỗ vỗ để ru nó ngủ! nghĩ  lại, chẳng lẽ tính Wonho lại như trẻ con như thế?

.....quên đi, là do mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Vai cậu rất mỏi, nhưng cũng không thể đẩy Wonho đứng hẳn lên được, thân thể Wonhi còn đang run run, huống chi vừa rồi hắn còn an ủi mình nữa!
***

" A a......" Wonho bị tiếng kêu to của Hyungwon khiến cho thần kinh đột nhiên căng thẳng!

"Sao vậy? Sao vậy?!" Wonho hỏi!

"......rút, chuột rút rồi....." đều do đứng một tư thế quá lâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro