Ngoại truyện 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

               Nhắm mắt không được bao lâu, cậu lại mở mắt ra. Wonho liên tục cọ cọ phía sau lưng, hơn nữa tay cũng bắt đầu không an phận. Cậu vốn nghĩ làm như không biết, nhưng quấy rối rõ ràng thế này, nếu như ngủ được mới là chuyện lạ.

"Anh đừng xằng bậy nữa. Nhanh nghỉ ngơi đi!" Cậu nói.

"Không sao, em mệt thì cứ nghỉ sớm đi, không cần để ý anh!" Wonho nói

Cậu không hề muốn để ý hắn! " Anh như vậy tôi sao ngủ được chứ!"

Wonho ngữ khí vô tội đáp lại: "A, như vậy a! Nhưng anh rất khó chịu!"

"Không thể nào!" cậu lập tức nói:  " Mặt của anh căn bản là không thể đau được nữa! đã lâu như vậy rồi!"

"......"

Wonho đầu tiên là không nói gì, sau đó nói: "Anh đúng là đau nha, bất quá, không phải mặt đau mà là ở đây đau a!" nói xong Wonho lập tức kéo tay của cậu ấn xuống dưới thân hắn sờ soạng! Cậu  nhất thời ngây dại, nơi đó cứng lên rồi!

Rõ ràng cái gì cũng không có làm nha!

"Anh đi đâu thế?" Cậu hỏi. Wonho buông tay cậu, bước xuống giường.

"Em không thấy anh nên đi tắm sao?" Wonho nói: " A, hay là em nghĩ không tắm tốt hơn?!" sau đó lộ ra một bộ dáng tươi cười đến quỷ dị.

Cậu lập tức cự tuyệt: " Anh mau đi tắm đi!"

Wonho thất vọng.......

Một lát sau, Wonho thân thể nhẹ nhàng khoan khoái quay lại phòng. Cậu tuy rằng mắt đang nhắm, nhưng cũng không nhịn được mà lén quan sát hắn. Tóc ướt mềm rủ xuống mặt Wonho, nhìn hắn thật khác lúc bình thường! Đường nét trên khuôn mặt trở nên nhu hòa rất nhiều! Kì thực hai ngày nay từ lúc hắn đến nghĩa trang về đã có điểm khác rồi, chỉ là cậu tìm không ra từ cụ thể để hình dung!

"Đẹp trai đến mức muốn nhìn lén anh sao?.....có thể quang minh chính đại nhìn a!" Wonho đột nhiên nói.

"....." mất mặt quá mà, đã nhìn lén còn đờ ra nữa! : "Không, không có!" cậu lắc đầu biểu thị không hề nhìn lén hắn.

"Không có thì không có vậy!"

"Anh không sấy tóc sao?" cậu hỏi.

Wonho lắc đầu: " Một lúc nữa sẽ khô, anh xem tư liệu một chút, xem xong rồi lại đâu vào đấy ngay!"

Nói xong Wonho đem khăn mặt ẩm ướt ném sang một bên, đi lên giường rồi mở máy tính. Xem ra công việc của Wonho thật sự rất gấp, nhưng hắn vẫn về tảo mộ, chỉ riêng điểm này đã khiến cậu nghĩ Wonho không phải là con người lãnh đạm, chí ít hắn rất thương mẹ của mình.

Hoặc không, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ bị tiền tài chi phối mà thôi! Sau này nhất định không được dạy Wonha thành tính tình ác liệt như vậy! Cậu âm thầm hứa với lòng mình!

Wonho không kiên nhẫn lắc đầu phe phẩy  mấy  lọn tóc ướt, cậu đành xuống giường đi tới phòng tắm. Qủa nhiên, ở bên trong.

Wonho nhìn vật trong tay cậu, cười: " Anh không thích, đau da dầu lắm, trừ phi cần, còn lại anh toàn để tóc khô tự nhiên!"

Cậu vừa nghe, lẽ nào mùa đông cũng để tự khô?!

"Như vậy không được! Về sau già sẽ rất đau đầu!" Cắm phích cắm, ấn nút, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của máy sấy! Wonho nhìn cậu sấy tóc cho hắn, lập tức liền muốn đứng lên.

" Anh cứ làm việc của anh đi! Một lát sẽ xong thôi!" Cậu nói.

"Umh" Wonho thâm ý liếc mắt nhìn cậu.

Sau đó Wonho tiếp tục công việc, còn cậu tiếp tục sấy tóc cho hắn!

Từng đợt gió ấm áp trong phòng xuất hiện, tóc Wonho nhanh chóng khô.

"Được rồi!" cậu nói, mái tóc được sấy khô giờ cực kì mượt, sờ lên rất thích, rõ ràng hắn không hề dùng qua sản phẩm bảo dưỡng gì cả, thật làm cho người ta ước ao.

Wonho quay đầu: " Nhanh vậy a!"

"Máy sấy a, đương nhiên là nhanh rồi! Lẽ nào cho tới giờ anh chưa từng dùng qua?" Wonho nói thật kì quái!

"Cũng không phải, đương nhiên là có dùng qua, có điều mỗi lần dùng da đầu đều đau nhức chết đi được, đụng vào là thấy khó chịu !" Wonho tựa hồ nhớ tới cái gì, khuôn mặt có chút vặn vẹo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro