Ngoại truyện 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

              " Bây giờ khuya rồi, đi ngủ thôi .. có chuyện gì ngày mai nói tiếp !... a?!"

" Thế nào ? Muốn trở về sao?! ... Nếu đã quay về thì tôi đương nhiên sẽ không cho em bước ra khỏi cánh cửa này nữa!"

" a, nhưng mà ..." Ngay lúc nghe được hai chữ "đi ngủ", thân thể cậu bất giác lại run lên!

Không đợi cậu mượn cớ, Wonho một tay kéo lấy cậu, đưa về phía phòng ngủ: " Hôm nay em cùng Wonha ngủ ở đây đi!" Nói xong liền kéo ra một góc chăn đẩy cậu vào.

Cậu ngẩn người nhìn hắn đi ra ngoài: "hô...." Không cần ở chung phòng với hắn! Wonho trở nên quân tử như thế từ lúc nào vậy!.... Mà cũng đúng, hắn hồi trước vẫn còn là thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, giờ đã trở thành một thương nhân thành thục rồi, đương nhiên phải khác trước. Kẻ mãi dừng lại ở thời điểm niên thiếu chắc cũng chỉ có cậu mà thôi.

Ngực đột nhiên trở nên vắng vẻ, lặng lẽ nằm trên giường, trằn trọc nhiều lần vẫn không ngủ được! Mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua , nhưng cậu vẫn cứ sợ hãi, một chút cũng không yên lòng.

"Cạch" một tiếng, cửa mở ra, cậu liền nhắm mắt lại, mặt vùi sâu vào đống chăn gối trên giường, bàn tay đặt trên lưng Wonha cũng cứng ngắc không dám động! Tiếng bước chân khe khẽ vang lên, cậu ngay cả hô hấp cũng không dám!

Sau đó là một hồi im lặng! Cậu muốn ngẩng đầu lên nhìn hắn đã đi chưa, nhưng lại sợ bị phát hiện nên tiếp tục giả vờ ngủ! Thời gian nặng nề trôi qua, đợi đến khi cậu sắp chịu không nổi thì tiếng bước chân lại vang lên, tiếp đó là tiếng đóng cửa rất khẽ. Cậu cứ nhìn về phía cửa....mãi đến bình minh!

Đến khi cậu nhìn thấy bóng đêm bắt đầu tản đi qua rèm cửa sổ, cậu mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Cậu ngủ rất ngon, ngủ đến tận chiều mới tỉnh, Wonho cũng để cho cậu ngủ không đánh thức. Cậu hiếu kì, chẳng lẽ hắn biết đêm qua cậu không ngủ sao?

Lúc cậu mặc quần áo đi ra ngoài, thì thấy Wonha đang ngồi trên đùi hắn chơi, nhất định lúc cậu đang ngủ nó đã chạy đi mua đồ chơi rồi, trên sofa, trên bàn toàn là đồ chơi của nó!

Thấy cậu đi ra, Wonho rất tự nhiên chào hỏi: "Ngủ ngon không?"

Rồi hắn cầm lấy điện thoại, gọi cho phục vụ phòng đem đồ ăn lên. Wonha rất vui, líu ríu không ngừng, hoa chân múa tay bày ra bộ dạng vui sướng, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên.

Thức ăn được đưa lên, bọn họ cũng không nói lời nào, may mà còn có Wonha làm bầu không khí không đến mức lạnh lẽo. Đến khi bắt đầu ăn, cậu mới phát hiện bây giờ đã là hai giờ chiều rồi!

"Đi trên đường bồi Wonha một mớ thức ăn vặt, nên có hơi no...." Wonho nói: "Wonha, mau tới ăn đi, con hứa với cha thế nào hả?! Mấy thứ kia vừa không sạch sẽ lại không có dinh dưỡng, nhanh lại đây ăn! Đừng chơi nữa!" nó quả nhiên sợ Wonho, vừa nghe hắn nói xong, lập tức liền đi tới, ủy khuất mà liếc mắt về phía cậu.

Vừa ăn cậu vừa suy nghĩ xem phải làm gì...." Ăn xong tôi sẽ đi đặt vé máy bay....."

Wonho nghe xong, thanh âm lành lạnh nói: "Em đi Wonha phải làm sao đây? Sắp tới tôi đi công tác vài ngày không về, nếu như em yên tâm đồng ý giao Wonha cho người khác chăm sóc thì tôi cũng không nói gì...."

.....vì vậy, cậu tạm thời "danh chính ngôn thuận" lấy cớ chăm sóc Wona mà ở lại nhà hắn. Cậu cùng Wonha ngủ ở phòng ngủ của Wonho, còn hắn thì ngủ ở nơi khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro