Phần Không Tên 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tàn nhẫn ... cậu thật không ngờ có một ngày cậu cũng sẽ bị người khác dùng hai từ này hình dung, lại càng không ngờ kẻ đó lại là Wonho.

Dù không hiểu tại sao hắn nói cậu như thế, nhưng bị người khác nói mình tàn nhẫn quả không dễ chịu.

" Lúc nào chỉ có hai người em cũng dùng ánh mắt đầy chỉ trích nhìn tôi.....tôi thừa nhận, là tôi quá phận, tôi cũng hối hận những việc mình làm năm đó....tôi muốn bù đắp, muốn vãn hồi...... nhưng em ngay cả một cơ hội đều không dành cho tôi, thậm chí còn mong tôi chết đi....em cứ đóng chặt mình lại.....cái gì cũng không muốn biết....em có biết tôi khổ sở thế nào không! Em là đang trả thù sao?! Thấy tôi như vậy chắc là rất đáng cười.....em muốn rời đi, tôi đã không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, nhưng rồi em lại đột nhiên xuất hiện.....em rốt cuộc muốn thế nào đây?!....." Thanh âm Wonho cứ dần nhỏ lại.....

"Xin lỗi..... tôi không nên đến đây.....đáng lẽ tôi phải nhờ người đưa Wonha đến....."

Hắn túm vai cậu: " Em nên đến hay không không phải là vấn đề! Em rốt cuộc không hiểu hay giả vờ không hiểu!"

Cậu theo thói quen cúi đầu, nơi bả vai bị hắn xiết thật đau.

Thời gian dài đến mức đáng sợ, Wonho không lên tiếng nữa, phảng phất như đang chờ đợi cậu trả lời. Cậu thực sự không biết nói gì, chẳng lẽ Wonho nói đúng sao, cậu và hắn đã đổi chỗ nhau rồi, người hạnh phúc là cậu, còn kẻ chịu đau khổ lại trở thành hắn? ý niệm chợt lóe lên bị cậu lập tức phủ nhận! không phải, cậu không muốn trả thù hắn! Ngay khoảnh khắc hắn đẩy cậu khỏi chiếc ô tô kia, cậu đã không còn hận hắn nữa ....Thời gian hắn hôn mê, cậu muốn bản thân mình bắt đầu lại.....nhưng tại sao giờ cậu lại ở đây.....tại sao vậy?!

"Tôi.....không biết....." Cậu chỉ biết lấp lửng nói.

Thanh âm của cậu rất nhỏ, nhỏ đến mức cậu còn không biết mình vừa nói cái gì. Nhưng Wonho lại nghe thấy, hắn nhăn mày nói: "Không biết?....Em chỉ biết nói thế thôi sao? Cái gì cũng không biết....cái gì cũng không nghĩ...." Wonho che mặt ngồi phịch lên ghế sofa.

Cậu nuốt nước bọt, nhìn bờ vai đang run của hắn.....hắn..là đang tức giận sao?

Cậu yên lặng quan sát, tầm mắt bỗng nhiên bị một tia trong suốt thu hút.....sẽ không chứ! Cậu lắc đầu, Wonho sao lại như thế?! Trong lòng cứ tự khuyên bản thân, nhưng tay lại không do dư vươn ra, đến khi gần chạm vào vai hắn mới bật chợt giật mình!

Đồng hồ báo thức đột ngột kêu lên, cậu hốt hoảng thu tay về ! Thực sự là điên rồi!

"....Không phải....tôi nói không biết vì tôi không rõ lắm....Anh trách tôi tại sao tới đây, tôi cũng trách mình như vậy a. Tôi cũng tự trách mình.....tại sao lại tới đây.....tôi cũng từng nghĩ, chỉ là, nghĩ mãi không ra .....tôi... tôi... anh nghĩ tôi có thể thoải mái sao?....." Cậu lại nghĩ tới cánh cửa bị khép lại trước mặt mình. Trong nháy mắt, ngực cậu khó chịu đến mức dường như sắp ôm Wonha không được nữa rồi.....

"Sớm biết anh chán ghét tôi như vậy, tôi cũng sẽ không tới....mà anh đã không muốn thấy tôi, thì còn đuổi theo làm gì, còn nói dối như vậy....tôi... tôi...." nhớ tới bản thân mình ngồi trên máy bay rất lâu, nhưng đón tiếp mình lại là hoàn cảnh như thế, không kìm được nức nở đứng dậy......

"Em khóc cái gì.....sao lại thích khóc như vậy a.....đã lớn thế này rồi, một chút cũng không thay đổi!" Wonho thanh âm khàn khàn nói.

Cậu chính là như thế này! Bị người khác nói như vậy, cậu phẫn nộ quay mặt đi lau nước mắt.
"Tôi không nói dối....thực sự là nghĩ đang nằm mơ" Wonho bất đắc dĩ nói: " Lúc tôi rời đi, nhiều đêm tôi cứ mơ thấy em đến tìm tôi, sau đó chúng ta.....thế nhưng khi tỉnh mộng, em biết còn lại cái gì không? Chỉ có trống rỗng thôi....." .

"Vậy....vậy anh cũng không nên đóng cửa a, Wonha còn đang ở trong lòng tôi! Làm tôi hoảng cả lên" cậu hoảng hốt nói.

Wonho vừa nghe xong, cư nhiên hưng phấn nhìn chằm chằm vào cậu, làm cho cậu thấy được viền mắt hồng hồng của hắn .

" Em , Em là bởi vì tôi đóng cửa mà đau khổ sao?!"

Thanh âm của hắn nghe kỳ quái , bất quá cậu lại trả lời là: " đúng thế!"

" Thật tốt quá ! Thật tốt quá !" hắn vươn lên như muốn ôm cậu, nhưng nhìn cậu lùi về sau, lại vội vàng thu tay lại, trong mắt có chút ảm đạm, nhưng là vẫn cười. Tâm tình đột ngột chuyển tốt của Wonho khiến cậu không hiểu nổi. Bất quá, tâm tình của cậu....dường như cũng tốt lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro