chương mười ba; ngứa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


tình i; lồng chim.
— gemini x pisces —

CHƯƠNG MƯỜI BA
" ngứa "


Khang Dụ cúi đầu, bàn tay vuốt ve dọc theo tấm lưng gầy gò ngày một nhanh, một tay hắn luồn vào trong áo, mân mê da thịt nhẵn nhụi, tay còn lại đưa lên đỡ lấy gáy nàng, khẽ nhấn, khiến nụ hôn càng thêm sâu. Hơi thở quấn quýt mất kiểm soát, Nhược Vũ dần bị hắn hôn đến điên đảo thần hồn, môi lưỡi giao nhau, tiếng mút mát chầng chậc liên tục vang lên, bàn tay đang run rẩy chống trên lồng ngực người con trai dần trở nên yếu ớt, không chống đỡ nổi, theo đà xâm chiếm của hắn, cong cong chống xuống đệm giường mềm mại.

Nàng không thể hiểu nổi, bọn họ vốn đang chuẩn bị đi ngủ, Khang Dụ mới vừa ra lệnh cho nàng giúp hắn thay áo ngủ, nhưng cúc còn chưa cởi được đến cái thứ ba, người thiếu niên liền lập tức tóm lấy nàng cắn xuống.

Nhược Vũ thụ động đón lấy xâm chiếm cùng gặm cắn của Khang Dụ, suy nghĩ dần trở nên mơ hồ. Đã lâu rồi bọn họ không làm tình. Khang Dụ gần đây không còn giống như một tên sói đói mới khai trai lúc trước, cộng thêm việc học trên trường rất bận, và ngoài ra cậu còn giống như đang phải làm thêm một công việc gì đó cực kì vất vả, thiếu niên hung ác bỗng trở nên dịu dàng hơn hẳn. Nếu không phải ôm một chút hôn một chút, thì cũng chỉ lâu lâu buông lời hư hỏng doạ nạt cùng bày trò trêu đùa, chẳng còn tâm trí cùng sức lực bao nhiêu cho tình dục, quả thật thanh tâm quả dục.

Lồng ngực thiếu nữ phập phồng bên dưới lớp váy ngủ hai dây bằng vải satanh bóng loáng, hai đầu nụ hoa đang dần cương cứng, ngạo nghễ vươn mình, rung động lòng người. Mái tóc dài xoã tung trên tấm nệm, Nhược Vũ dường như cảm nhận được thân thể mình dần nóng lên, hạ thân đã một tầng ướt át, vô thức kẹp chặt hai chân. Nàng nhắm hai mắt cay cay, lông mi đen nhánh cong cong run rẩy, giống như bất lực, lại vừa như cam chịu.

Nàng điên rồi. Cả một quãng thời gian dài bị cầm tù, bị hãm hiếp, bị đe doạ, nàng phát điên rồi. Nàng sa ngã, rơi vào cái hố sâu không đáy của dục vọng bất tận mà Khang Dụ giăng ra, cơ thể nàng bị hắn chơi đến dâm đãng, lúc nào cũng ngứa ngáy khó chịu, thèm khát hắn.

Nàng thèm khát được Khang Dụ âu yếm. Nàng thèm khát được lấp đầy. Và mẹ kiếp, nàng hưởng thụ sự chăm sóc cùng bạo ngược của hắn, giống như một bệnh nhân mắc chứng Stockholm điên rồ.

Khang Dụ không vui. Người con gái dưới thân hắn hơi thở rối loạn, vũ mị kiều diễm, nhưng lại không hề tập trung. Hắn híp mắt, con ngươi đen láy loé lên một tia sáng hung ác, cắn mạnh lên môi nàng, hưởng thụ khuôn mặt bị đau đến long lanh khoé mắt của nàng, mút mát liếm láp vị mằn mặn như mùi rỉ sắt màu đỏ thẫm. Nhược Vũ rũ mi mắt, con ngươi phản chiếu khuôn mặt hắn, tiếng nấc rỉ ra từ cổ họng, nước mắt lóng lánh đọng trên vành mắt. Nhỏ bé. Yếu đuối. Bất lực. Kích thích dục vọng tàn phá của đàn ông.

Hơi thở người con trai dần trầm đục, nặng nề gấp gáp, những ngón tay hắn vuốt dọc theo rãnh lưng xinh đẹp, lên đến vai, miết nhẹ lên xương quai xanh, sau đó kéo dây áo mỏng manh xuống dưới, để lộ lấp ló bầu ngực sữa thơm tho trắng nõn của nàng. Thân thể hắn áp sát, đè chặt nàng trên giường lớn, Nhược Vũ có thể cảm nhận được vật phía dưới của hắn đang dần có xu hướng lớn lên, đè lên nơi đó của nàng, nóng rẫy bỏng tay.

Khang Dụ mút lấy môi dưới của thiếu nữ, dùng sức khiến nó vừa sưng vừa đỏ, ướt át lấp lánh, vết cắn đã ngừng chảy máu, hôn nàng đến rối loạn, một sợi chỉ bạc mong manh kéo dài từ khoé môi nàng xuống tận dưới xương hàm và cổ, cảnh tượng dâm mỹ khiến trong lòng hắn giống như có thứ gì đó mới được bật chốt mở.

Hai cánh tay hữu lực chống xuống hai bên đầu, giam cầm Nhược Vũ trong lòng mình, Khang Dụ cong môi, tay trái đưa xuống, ngón trỏ vuốt dọc theo bắp đùi, vén váy dưới thân lên, để lộ chiếc eo nhỏ nhắn cùng quần nhỏ màu trắng tinh. Hắn hơi liếm liếm môi, quần lót của nàng đều là do hắn chọn, cho dù là kiểu dáng, chất liệu hay màu sắc, đều là loại sắc tình đến cực điểm. Bàn tay to lớn khẽ chạm lên nơi hai bắp đùi đang run rẩy khép chặt, khẽ vỗ vỗ lên.

"Mở chân ra."

Nhược Vũ do dự nhìn hắn, nàng hơi cắn môi, người con trai từ phía trên cao nhìn xuống nàng, rũ mi mắt, khuôn mặt hơi đỏ, nhưng lại vô cùng đáng sợ.

"Chị muốn tự mở," Khang Dụ không vội vàng, bàn tay hắn tiếp tục vuốt ve da thịt non mềm của nàng, ngón tay miết lên lớp viền ren của quần lót, sau đó nâng lên, như một con rắn trườn vào trong, gãi gãi lên vị trí tam giác xinh đẹp của người con gái như trêu chọc, nhưng trong giọng nói lại không mang theo chút độ ấm. "Hay là để tôi cưỡng chế tách ra?"

Nhược Vũ sợ rồi. Nàng nhớ đến một lần của tháng trước, khi mà nàng vẫn còn chưa ngoan ngoãn nghe lời hắn như bây giờ, mỗi lần làm tình đều bị hắn dùng vũ lực trói lại, đôi chân không nghe lời cũng bị kéo ra buộc vào hai góc giường, bị hắn chơi đến không thể khép chân lại được, tuyệt vọng vô cùng. Rốt cuộc, nàng biết, người này có bao nhiêu ham muốn cùng dục vọng khống chế, hắn yêu nàng, nhưng sẽ không vì yêu nàng mà nhân nhượng.

"Ngoan lắm."

Khang Dụ nhếch khoé môi đầy hài lòng, đầu gối chặn vào giữa hai chân vừa rụt rè mở ra của Nhược Vũ, ngăn không cho nàng đổi ý, miết mạnh lên đó, vải quần âu ma sát với lớp lụa mềm, cọ lên vùng da thịt mẫn cảm. Nhược Vũ hơi ngửa đầu thở dốc, thân thể không nhịn được ngọ nguậy, nơi đó của nàng vừa nóng lại vừa ngứa, ngứa đến toàn thân bứt rứt không yên. Ngón tay miết lên vùng vải bọc ngoài hai cánh môi sớm đã bị nước thấm đến thẫm màu, Khang Dụ chưa từng ngừng mỉm cười, đôi mắt đen sâu thẳm, nâng ngón tay dính nước nhớp nháp đến trước mặt nàng, cười tà ác.

"Mới hôn một chút đã ướt, không ngờ học tỷ lại lẳng lơ như vậy nha?"

Nhược Vũ nhăn mày, khó chịu ngọ nguậy không ngừng dưới thân hắn, dùng sức cọ môi âm hộ lên đầu gối đang chặn nơi cửa huyệt, càng cọ càng ngứa, lí nhí trong miệng.

"Cái gì?" Khang Dụ hơi cúi đầu đến sát bên khuôn mặt đỏ ửng của nàng, vùi đầu lên hõm cổ, đưa lưỡi liếm.

"Ng-ngứa..."

"Ừm,..." Hắn vẫn không ngẩng đầu lên, đầu lưỡi linh hoạt liếm ướt dọc theo cái cổ cao gầy lên đến xương quai hàm, hàm răng không ngừng gặm cắn từng ngụm từng ngụm, để lại dấu răng rõ ràng trên làn da thiếu nữ, khiến nàng nức nở càng lợi hại.

Bàn tay Nhược Vũ vòng lên, run rẩy tháo cúc áo sơ mi trên người hắn, nhưng cố mãi cũng không thể cởi được lấy một cái, càng làm càng gấp, càng gấp gáp lại càng rối loạn, giống như sẽ tan vỡ đến nơi.

"Khang Dụ,... Dụ, ngứa..."

Có tiếng thiếu niên cười khẽ bên vành tai bị liếm đến đỏ hồng của nàng, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai ướt át, nóng lạnh giao thoa, kéo căng dây thần kinh mẫn cảm trong đầu Nhược Vũ.

"Vậy chị muốn tôi phải làm gì, hử?"

"Muốn-n... Muốn cắm, cắm...ah~ chỗ đó, hư, đừng cắn mà~"

Nhược Vũ vốn muốn xin hắn nhanh chóng cắm vào, nhưng lại đột ngột bị người kia cúi đầu, cách lớp vải mỏng, ngậm lấy đầu nhũ hoa cương cứng, liếm láp không ngừng. Một tay hắn vẫn miết qua miết lại trên miệng huyệt ướt át, tay kia kẹp lấy một bên nụ hoa, vân vê bắt nạt nó, dùng sức bóp lấy, sau đó lại ác ý nhấn xuống rồi kéo lên, trong khi bên còn lại bị hắn ngậm vào trong miệng, hàm răng cạ qua lại, bị liếm đến ướt đẫm một mảng trên váy.

"Chỗ nào cơ? Chỗ này sao?" Khang Dụ vừa hỏi, vừa khẽ dùng sức nhấn lên giữa hai cánh môi cùng cắn xuống một ngụm trên hạt đậu nhỏ, khiến Nhược Vũ vừa đau lại vừa sướng, không thể không ngửa đầu rên rỉ, bàn tay vùi vào trong tóc hắn, ngón tay miết chặt.

"Không,... hư ah~ hah..."

"Không phải rất ngứa sao? Sao không nói chuyện?"

Khang Dụ ngồi thẳng dậy, thoả mãn nhìn thành quả của mình. Một bên ngực của nàng bị hắn liếm đến thẫm đỏ cả lớp váy ngủ màu hồng phấn, hai đầu ngực sưng to dựng đứng, vừa mong manh lại vừa dâm đãng, giống như vẫn ham muốn bị hắn chà đạp, mà nơi tư mật của nàng, sớm đã bị hắn chơi đùa đến chảy nước ướt đẫm từ lâu.

Nhược Vũ thở dốc, đôi mắt long lanh nhìn bóng dáng người con trai mơ mơ hồ hồ, mái tóc đen hơi rối, cổ áo sơ mi hơi mở, để lộ xương quai xanh cùng yết hầu, vừa thanh lãnh vừa cấm dục. Hắn vẫn còn quần áo chỉnh tề, nhưng nàng thì lại bừa bãi một trận, hoàn toàn đối lập.

"Muốn em, muốn-... đâm vào..."

"Hử? Học tỷ, chị muốn cái gì đâm vào cơ?"

Khang Dụ nhướng mày, thu lại toàn bộ biểu tình Nhược Vũ bị tình dục làm cho trở nên mất đi lý trí, hèn hạ khuất phục dưới háng hắn, cầu xin được thoả mãn.

"Muốn...," Nhược Vũ hai má ửng hồng, đôi mắt mê ly, cuối cùng tia lý trí cuối cùng cũng đứt phựt, dâm đãng van xin hắn. "Muốn, dương vật của học đệ, ah~"

"Muốn tôi làm sao?"

"M-muốn dương vật của học đệ,... cắm,... cắm vào đây."

Dứt lời, Nhược Vũ giống như một kỹ nữ lẳng lơ, hơi vươn người dậy, tóm lấy mép váy ngủ kéo lên, để lộ thân dưới cùng quần lót ướt nhẹp. Nàng hướng đôi mắt mong chờ về phía hắn, mà Khang Dụ, trong đôi mắt phượng của thiếu niên, giống như bị bóng tối bao phủ, đen đúa đặc quánh.

Hắn không vội vàng thoả mãn nàng.

"Không phải mới tuần trước còn khóc lóc xin tôi đừng cắm vào sao, học tỷ sao bây giờ lại muốn tôi rồi?"

"Chị..." Nhược Vũ bị hắn trêu đùa đến rối loạn, cơn ngứa trong thân thể giống như có đàn đàn lớp lớp kiến nhỏ li ti bò qua dưới da, tâm trí đã sớm tan rã chẳng đủ để khiến nàng tỉnh táo nhận ra bản thân đang làm cái gì.

Nàng chỉ muốn cảm giác trống rỗng này dừng lại.

"Cầu xin tôi đi." Giọng nam lạnh lùng vang lên, dập tắt hi vọng của người con gái, khoé môi hắn cong lên đầy tà ác, giọng nói mang theo trêu đùa, ý tứ lại như đang ra lệnh, không cho phép cự tuyệt.

"C-cầu xin A Dụ, cắm... cắm..."

"Không phải."

Khang Dụ nhướn mày, hắn cúi xuống, cánh tay chắc chắn đỡ lấy eo nàng, bóp chặt. Nhược Vũ chỉ cảm thấy một trận chao đảo, sau đấy liền phát hiện ra nàng bị hắn xoay lên trên, hai người liền đổi chỗ, trở thành hắn dựa đầu vào thành giường ở phía dưới, mà nàng, đang ngồi trên đũng quần sưng to của hắn.

Khang Dụ cố nén xuống cảm giác đau đớn ở vị trí đang bị kẹp chặt, rũ mắt nhìn nàng, không chút cảm xúc, lười nhác mở miệng.

"Muốn tôi giúp chị, vậy thoả mãn tôi trước." Hắn đưa mắt về phía hạ bộ đang dựng lên thành một túp lều nhỏ, cong môi, đôi mắt không chút độ ấm. "Liếm nó đi."

Nhược Vũ run rẩy.

Nàng hơi xê người lùi lại phía sau, nhìn lên hạ bộ của hắn, đột nhiên trong lòng sinh ra một cảm giác lo lắng muốn chùn bước. Khang Dụ chưa bao giờ để nàng khẩu giao cho hắn, hắn từng ép nàng liếm mút ngón tay giống như động tác làm tình của bọn họ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ra lệnh cho nàng lấy lòng thứ xấu xí đáng sợ của hắn.

Nhược Vũ nuốt nước bọt, xúc động muốn bỏ cuộc, nhưng lại bắt gặp ánh mắt không cho phép cự tuyệt của Khang Dụ, đuôi mắt híp lại, đầy vẻ nguy hiểm.

Bất kể nàng có ngoan ngoãn nghe lời hay không, hắn có đủ cách để hành hạ nàng đến chết, và sau đấy vẫn sẽ phải khẩu giao cho hắn dù có muốn hay không.

Bàn tay chậm rì rì đưa lên, người con gái hơi cúi đầu, mái tóc rối loạn rủ xuống che đi đôi má đỏ rực của nàng, Khang Dụ chỉ im lặng quan sát, không hề có chút mất kiên nhẫn. Ngón tay trắng nõn sạch sẽ vừa chạm vào mép quần, người con trai lại một lần nữa mở miệng.

"Dùng miệng."

"Gì cơ?"

Nhược Vũ không thể tin nổi, ngước lên nhìn hắn. Mà Khang Dụ vẫn bình tĩnh như vậy, giống như kẻ đang bày trò dẫn dắt nàng làm chuyện đồi bại chẳng phải là hắn, khuôn mặt một vẻ ngay thẳng đường hoàng.

"Tôi nói, dùng miệng của chị."

"Bảo bối, đừng làm tôi mất kiên nhẫn."

"Liếm cho tôi."

Nhược Vũ sợ hãi. Lại là dáng vẻ ra lệnh cao cao tại thượng này, hắn có thể kiên nhẫn chỉ dạy cho nàng từng chút một, nhưng chỉ cần nàng không ngoan ngoãn nghe theo hắn, vậy thì thứ chờ đợi nàng chính là sự trừng phạt còn đáng sợ hơn.

Khang Dụ trầm ngâm nhìn người con gái run rẩy cúi xuống, môi đỏ hơi hé, từng chút chậm chạp khiến dây thần kinh hắn như sắp đứt, nhẫn nhịn đến gân xanh trên trán và bắp tay đều hiện lên. Nhược Vũ từng chút một cổ vũ tinh thần, hé miệng ngậm lấy đầu cúc quần, dùng lưỡi khẽ đẩy. Nàng dùng tư thế khuất nhục vùi đầu vào trong háng hắn, hai chân quỳ dạng ra hai bên, bàn tay run rẩy chống xuống mặt nệm.

Từng chiếc cúc được cởi bỏ, Nhược Vũ dùng răng cắn lấy khoá quần kéo xuống, sau đó ngậm chặt mép quần, cởi ra. Quần âu cùng quần lót đều bị nàng ngậm ướt, để lộ ra côn thịt dựng đứng sưng đến lợi hại, tím xanh lại, nổi đầy gân ngoằn ngoèo gớm ghiếc.

Nhược Vũ nhìn đến sợ hãi.

"Sao thế? Không phải là thứ chị muốn đây sao? Còn chần chừ?"

Nhược Vũ chưa bao giờ chịu nổi loại lời nói hư hỏng cùng ác ý của Khang Dụ khi ở trên giường, quân lính tan rã khuất phục. Nàng chậm rãi cúi đầu, mái tóc sượt xuống, cọ lên bắp chân người con trai, khiến hắn một hơi hít vào như đang kìm nén.

Nhược Vũ đưa hai tay nắm lấy gốc nam căn nóng rẫy, nhẹ nhàng há miệng rồi từ từ ngậm lấy, kích thước quá lớn khiến nàng chỉ có thể ngậm được một nửa liền đã đầy ứ trong miệng, tư thế cúi đầu này khiến hai chân phía sau càng giang ra, cặp mông chổng lên, đung đưa trong không khí như trêu đùa.

Khang Dụ híp mắt, không nói.

Lưỡi mềm mại đưa ra, chậm rãi lại trúc trắc, cẩn thận lấy lòng, liếm dọc từ đầu khấc xuống dưới, sau đó lại đi lên, thấm ướt lên từng đường gân dữ tợn, đầu lưỡi đảo qua lại trên đầu côn thịt, sau đấy lại ngậm vào miệng, đôi bàn tay phía dưới cũng nhịp nhàng phối hợp, xoa đến hắn ngày một cứng lên.

Tiếng thở dần trở nên đục ngầu cùng âm thanh nuốt nước bọt trong cổ họng như cổ vũ, Nhược Vũ càng thêm lớn mật, động tác đưa đẩy lưỡi ngày càng nhanh, thọc ra rút vào trong miệng, mút mạnh, sau đó lại cạ răng lên, hơi thở nóng bỏng phả lên vị trí mẫn cảm khiến Khang Dụ da đầu một trận tê dại, nhắm nghiền hai mắt, ngửa đầu khe khẽ rên rỉ.

Loại hành động này, hắn vẫn luôn muốn từ lâu, rốt cuộc cũng đến ngày này. Nàng ở dưới thân hắn, dùng loại tư thế hèn kém, ngậm lấy hắn mà ra sức lấy lòng, không chút tự tôn.

Nhược Vũ vốn đang say mê liếm mút, đột nhiên, bàn chân người con trai cong lên, ngón chân cái chọc thẳng vào cửa huyệt, cách lớp quần lót, dùng sức chen vào, ngọ nguậy không ngừng, ma sát khuấy động hai cánh môi.

Thấy nàng phân tâm ngừng lại động tác, Khang Dụ không vui nhíu mày, giọng nam khàn khàn ra lệnh.

"Tiếp tục."

Nhược Vũ run. Hai hàng mi lay động liên tục, nàng vừa phải chống đỡ thân thể liếm láp côn thịt ngày càng sưng to, lại vừa phải run rẩy chịu đựng đôi chân đang mềm nhũn của mình cùng ngón chân ngày một đâm sâu, đem cả quần lót của huyệt nhỏ thao lộng, càng cố kẹp chặt lại liền càng khó chịu. Đầu khấc bắt đầu rỉ ra vài giọt trắng đục, Nhược Vũ ngoan ngoãn liếm lên nó, ngậm lấy, có chút mùi tanh cùng mùi hương thuộc về Khang Dụ, vừa khuất nhục, lại có gì đó trong lòng ẩn ẩn sung sướng.

Nhưng chưa đủ.

Động tác như mèo cào cùng công phu kém cỏi của nàng chỉ đủ khiến hắn thoả mãn trong giây lát. Khang Dụ thở dài, vẫn là phải dạy nàng một chút, làm sao mới có thể giúp hắn bắn ra.

Nhược Vũ vẫn còn đang vừa ậm ừ rên rỉ, vừa cẩn thận liếm mút, liền đột nhiên cả cây nam căn to lớn của người con trai đột ngột bị người dùng sức, cong eo đẩy vào đến tận gốc. Đỉnh gậy sưng tím chọc vào họng nàng phát đau, hai má phình lên, khuôn mặt đỏ bừng, không thể nói chuyện, muốn chống tay đẩy ra, nhưng cái gáy lại bị bàn tay hắn giữ lấy, chặt chẽ ấn vào.

"Như này mới là cách chị lấy lòng đàn ông."

Sau đó, Khang Dụ không chút lưu tình, mạnh mẽ động eo, đem miệng nhỏ của Nhược Vũ xem thành huyệt nhỏ, điên cuồng đâm chọc, mỗi cái đâm vào rút ra đều đến tận gốc, đâm đến cổ họng nàng đau rát, thân thể run rẩy muốn ngã gục bị hắn giữ lấy gáy, phía dưới vẫn bị ngón chân đâm sâu vào trong huyệt, không ngừng khuấy đảo.

Mãi đến khi Khang Dụ hơi thở dần mất kiểm soát, ngửa cổ, yết hầu lên xuống, trầm thấp rên rỉ thoả mãn bắn ra trong miệng Nhược Vũ, thì cũng đồng thời phía dưới nàng bị hắn chơi đến lên đỉnh, dâm thuỷ bắn ra, phủ ướt ngón chân.

Mùi tanh nồng cùng xạ hương xộc lên mũi, cổ họng đau rát, Nhược Vũ muốn nôn ra, nhưng lại bị lời nói của hắn đánh gãy.

"Nuốt vào."

"Nuốt sạch vào cho tôi."

Nàng chỉ có thể xụi lơ gục xuống, thân thể mới vừa lên đỉnh hồng hồng mềm nhũn ướt át, khuôn mặt áp lên nơi mới vừa thoả mãn bắn ra lại đang từ từ ngóc đầu dậy, mùi tanh nồng nặc trong mũi và miệng, cảm giác ghê tởm, toàn bộ tinh dịch đều bị nuốt sạch trong cái nhìn đầy thoả mãn của người con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro