Another day (♋︎* ♈︎)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lá thư của người tướng quân gửi vợ trước khi lâm trận, người đã viết thế này:

Ta sẽ tặng nàng một bầu trời thương nhớ,

Xin nàng đừng quên ta, ta sẽ trở về với nàng

Khi vườn hoa nhài thi nhau khoe hương sắc,

Khi ta khoác màu áo của sự chiến thắng,

Ta sẽ trở về, hãy đợi ta,

Khi ngọn lửa nghi ngút kia được dập tắt,

Ta sẽ trở về, đem theo tin vui chiến thắng...

Còn trong lá thư của người vợ có chồng lâm trận, nàng đã viết như sau:

Đã bao lâu rồi người không nghe gió thổi hương nhài trắng tinh khôi ngoài vườn?

Đã bao lâu rồi người không nắm lấy đôi bàn tay thiếp, để những vì sao trên trời sáng lên đôi mắt ta?

Đã bao lâu rồi, người không còn là vị phu quân oai phong lẫm liệt của thiếp?

Thiếp sẽ không ngóng trông người trở về nữa, từ khoảnh khắc tướng quân quyết định khoác lên mình màu áo của một tên lính phản nghịch,

Tướng quân sẽ không còn là người phu quân thân yêu của thiếp, khi hình ảnh người ra trận giờ chỉ là nỗi ô nhục,

Trái tim của thần thiếp như tan thành nghìn mảnh, khi bóng lưng của người không còn là điểm tựa vững chắc,

Ta nguyện từ bỏ mọi gấm vóc lụa là hay vinh quang phú quý, chỉ mong người tỉnh mộng khỏi cơn mê...

- Nếu Cự Giải nàng đã quyết như vậy, thì ta sẽ cho nàng được toại nguyện,

- Người đâu, mau chuẩn bị hành lý đưa phu nhân các người về quê đi,

- Từ giờ, đôi ta ân đoạn nghĩa tuyệt...

—-------☪︎ ִ ࣪𖤐 𐦍 ☾𖤓—————

Cự Giải cùng người hầu thân cận của mình sau 2 ngày đi đường liên tục dài đằng đẵng mới đến được quê của nàng, ngôi nhà gỗ giản dị và đơn sơ này vốn là nơi nàng và Bạch Dương lần đầu gặp nhau.

Đã hơn 20 năm trôi qua, hình ảnh người lính tráng kiệt khoác lên mình chiếc áo giáp vẫn hằng in sâu trong tâm trí Cự Giải,

Thì ra thời gian trôi qua lâu vậy, lòng người vẫn chẳng thể đổi thay,

Tướng quân Bạch Dương mỗi lần từ chiến trường trở về đều ghé qua nơi hẻo lánh này để chăm sóc cho ngôi nhà cũ cùng vườn hoa nhài. Người đã trông coi nơi này như một căn cứ bí mật để phu nhân của ngài có thể lui về trú ẩn.

—------☪︎ ִ ࣪𖤐 𐦍 ☾𖤓——————

Thả mình vào hương nhài ngoài sân, ánh sao đêm lung linh trên nền trời đen cao vút, tiếng mưa rả rích trên mái nhà,

Cảnh khuya đẹp đến nao lòng, tại sao người lại khóc?

Tại sao trái tim người lại đau đớn đến vậy, khi kí ức như một cơn mơ nhẹ nhàng ùa về trong tâm trí?

Giọt lệ không kiểm soát, rơi dọc khoé mắt, từng hạt, từng hạt như những viên pha lê tinh khôi,

- Tướng quân, người có tin vào duyên kiếp không?

- Ta có! Cả đời này ta nợ nàng, nên hãy tin ta, ta sẽ dùng hết kiếp này, và cả nhiều kiếp sau nữa, để bù đắp cho nàng,

- Vậy người hãy luôn trở về bên thần thiếp nhé, xin đừng bỏ thiếp một mình...

- Ta hứa!

Người tướng sĩ đã vĩnh viễn không thể trở về, bỏ nàng thơ trong tâm trí người đơn côi giữa những kỉ niệm và nỗi nhớ,

Người đàn bà ngả mình bên hiên nhà, trước những cánh hoa nhài, để nỗi đau thấu tim đưa bản thân về miền hư vô, bàn tay nắm chặt bức thư đã không còn hơi ấm của người thương...

Vạn dặm xa xôi

Dẫu chỉ một lời thì cũng xin đừng nói điều chi

Tình yêu là như thế

Khổ đau nhiều như vậy

Lòng em thì vẫn như thế

Chỉ kiếm tìm mỗi mình anh

Trong cơn gió lạnh

Em cảm nhận được anh

Khép lại đôi mắt và nghĩ về anh

Em sẽ cất giữ những kí ức tươi đẹp này

Để đôi khi em có thể đem ra ngắm nhìn

Dù cho đớn đau này cứ nhiều thêm thì em vẫn chẳng thể nhìn thấy anh

Hôm nay cũng vậy, nỗi nhớ da diết này phải làm thế nào đây?

Một ngày nào đó

Xin đừng nói những lời đau thương...

(Trích bài Another day)

—----☪︎ ִ ࣪𖤐 𐦍 ☾𖤓————————

Hai ngày khi nhận tin dữ từ chồng và con gái, Cự Giải đã trút hơi thở cuối cùng,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro