2. Hồng Y Valentino

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yujin?"

Tôi nhét vội túi kẹo bạc hà vào ngăn kéo và đứng dậy sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa của Jiwoong. Anh ta vẫn vậy, vẫn mở cửa trước khi tôi trả lời.

"Jiwoong."

Jiwoong, Hồng Y Valentino, vẫn mặc nguyên tấm áo choàng đen tuyền trong bữa tối vừa rồi bước vào. Mái tóc của anh ta đen nhanh làm tôn lên con ngươi xanh thẳm giống của Giáo Hoàng. Mặc dù tôi luôn nghe mọi người trầm trồ khen anh ta mang nét đẹp ma mị cuốn hút, nhưng tôi lại thấy anh ta phù hợp hơn với từ "quỷ dị". Thật may vì chúng tôi chẳng giống nhau chút nào.

"Em làm anh lo lắng đấy. Vừa nãy trông em có vẻ khó chịu nên anh đến xem em có ổn không."

Tôi miễn cưỡng như thường lệ.

"Ôi Jiwoong à, anh hiểu rõ em hơn tất thảy mọi người mà."

"Em không hài lòng về hôn sự này sao? Em có thể nói thật cho anh biết."

Jiwoong tiến gần về phía tôi rồi ngừng lại bên cạnh bức tượng hình con rùa trên tủ đầu giường. Anh ta chăm chú nhìn vào con rùa ấy với sự hứng thú thoáng chốc. Tôi rất ghét rùa, nhưng đó là bí mật nhỏ mà tôi không muốn cho ai biết.

"Không phải vậy đâu... Chỉ là em thấy phương Bắc xa xôi quá. Em sẽ cô đơn lắm nếu không thể thường xuyên gặp anh."

"Gì chứ, sao lại cô đơn? Em có chồng mình ở bên cạnh mà."

"Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Em chỉ muốn sống bên cạnh anh cả đời thôi Jiwoong à."

"Thật là một niềm vinh dự khi được mỹ nam của Romagna mong muốn anh đến thế."

Jiwoong đi đến trước mặt tôi và đặt tay lên mái tóc tôi, cong môi nở nụ cười hài lòng. Tôi biết rằng tôi đã cho anh ta một câu trả lời mà anh ta mong đợi.

Anh ta bắt đầu vuốt nhẹ má tôi. Như một chú mèo con đi lạc, tôi nhắm mắt và để cho anh ta cưng nựng mình.

Không thể đoán trước được thời điểm nào đôi tay đang vuốt ve tôi sẽ trở thành cú đấm bạo lực. Mặc dù tôi dốc sức để víu lấy Jiwoong, cũng như những thành viên khác trong gia đình ở lại bên mình, nhưng tôi biết rằng, vào khoảnh khắc chín muồi, hàng rào bảo vệ mà tôi cố gắng níu giữa sẽ lập tức sụp đổ trong nháy mắt.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Jiwoong chắc chắn là một tên kỳ quái.

Mặc dù Jiwoong có ám ảnh và quyến luyến tôi như thế nào đi chăng nữa, anh ta không bao giờ tỏ ra do dự khi mang tôi ra làm con tốt trong các âm mưu chính trị của mình. Anh ta chỉ coi tôi là một công cụ dẫn tới mục tiêu mà anh ta tham vọng.

Ba năm trước, khi tôi chỉ vừa mới thích nghi với việc mình là Han Yujin, vừa tròn 15 tuổi, tôi đã vấp phải sai lầm đầu tiên khi từ chối hôn ước giữa mình và Công tước Rembrandt.

Theo nguyên tác, sau này Công tước sẽ là nhân vật quan trọng và chủ chốt dẫn tới sự sụp đổ của gia tộc, tôi đã huỷ bỏ hôn ước của cả hai ngay trước khi đám cưới sắp diễn ra bằng lý do vô cùng nhục nhã là "cơ thể hắn ta không phù hợp với tôi".

Lý do thật sự khiến tôi từ chối là vì tôi yêu quý gia đình mới này – những người đã đối xử với tôi vô cùng tử tế. Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ và ngăn chặn những kẻ có âm mưu chống lại họ.

Nhưng ngay trong thời khắc tôi bày tỏ việc mình không muốn kết hôn với Công tước, sự ấm áp thường trực trên khuôn mặt cha đã nhường chỗ cho cái cau mày sắc lạnh, khiến tôi không ngừng run lên vì sợ hãi, như những gì tôi đã phải trải qua. Đêm đó, tôi bị nhốt vào phòng và hứng chịu những cú đánh trời giáng của Jiwoong, đến mức tôi đã gần như ngất đi vì đau đớn.

Sau những trận đánh lặp đi lặp lại như vậy, tôi nhận ra rằng hoá ra tôi lại phải sống trong tình cảnh ở kiếp trước một lần nữa. Chắc là do tôi cũng biết được một sự thật rằng, thì ra Yujin cũng chẳng phải con trai ruột của Giáo Hoàng.

Mẹ ruột của Yujin, Carmen, đã qua đời ngay sau khi hạ sinh Yujin. Có rất nhiều tin đồn nghi ngờ rằng tôi không phải đứa con hợp pháp của Giáo Hoàng, và đúng là như vậy, vì tôi đã đọc câu chuyện này nên tôi biết những tin đồn đó là chính xác.

Đeo chiếc mặt nạ quen thuộc và vờ làm đứa con ngoan trong gia đình không chảy chung dòng máu với mình, tôi dường như sống lại một cuộc đời nghiệt ngã một lần nữa. Và sau đó, chứng biếng ăn của tôi lại tái phát.

"Để em rời đi như vậy, anh cũng đau lòng kinh khủng. Đây sẽ là lần cuối những điều tồi tệ như vậy xảy ra, anh hứa", Jiwoong nói

"Nhưng em nghe nói ở đó rất nguy hiểm..."

"Nguy hiểm ư? Em trai bé nhỏ của anh đừng lo lắng, em sẽ được bảo vệ suốt cả ngày và đêm bởi quân đoàn tinh nhuệ đấy. Anh cũng sẽ cố gắng đến thăm em thường xuyên. Em đừng chỉ nghĩ đến những thứ tiêu cực như vậy mà hãy tận hưởng những gì đẹp đẽ ở đấy nhé. Hãy cứ coi đó chỉ là một kỳ nghỉ 6 tháng thôi."

"6 tháng? Thực sự chỉ 6 tháng thôi sao?"

Tôi biết thời gian sẽ kéo dài bao lâu mà, tôi chỉ giả vờ ngạc nhiên thôi.
Anh ta cười khẽ, quấn lấy một lọn tóc của tôi và đặt một nụ hôn lên đó.

"Đúng vậy, em chỉ cần chịu đựng trong 6 tháng thôi. Anh ta cũng chẳng làm gì em đâu mà, nên đừng lo lắng, nhé?"

Tất nhiên, đó không phải là điều tôi lo lắng.

"Anh chắc chắn sẽ tới thăm em thường xuyên chứ?"

"Đương nhiên là vậy rồi."

Thôi, tôi xin anh đừng có đến.

Thuyết phục được người chồng kỵ sĩ điển trai của mình không xiên cho tôi một kiếm đã là quá khó đối với tôi rồi. Nếu tôi từ chối hạ độc em chồng, thì chắc chắn sẽ có người được thuê làm thay tôi, và tất nhiên, tôi sẽ là người gánh chịu tất cả những tội lỗi đó.

Vậy nên để ngăn việc em chồng bị đầu độc trong 6 tháng tới, tôi phải chứng minh cho chồng tôi và những người xung quanh anh ấy rằng tôi vô hại, hơn nữa tôi còn đứng về phe của họ.
Ít nhất thì tôi sẽ không răm rắp làm theo những gì gia đình bảo như kiếp trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro