26. Buổi viếng thăm điện thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chuẩn bị xong thì vẫn còn dư dả một ít thời gian, vậy nên tôi đã ra vườn và tự tay làm vài bó hoa.

Tôi có chuyến viếng thăm điện thần ngay sau đêm tân hôn.

Tất nhiên, tôi đã không trải qua một đêm đặc biệt, cũng không đến thần điện vì chủ đích nào khác, nhưng cảm giác khó xử vẫn trực chờ trong lòng.
Chậc, sớm muộn gì tôi cũng sẽ "mất" thôi.

Mang theo một trái tim đầy rẫy những ý niệm đen tối, tôi rảo bước theo sau người truyền tin tiến vào ngôi điện thiêng liêng. Tôi đã tự hỏi không biết bên trong thần điện sẽ như thế nào, vì tôi chỉ hay lui đến sân huấn luyện của các hiệp sĩ. Bên trong thần điện đều được lát đá cẩm thạch đen bóng.

Đúng là ngạc nhiên khi người phương Bắc không bao giờ cảm thấy chán nản khi phải sinh hoạt dưới bầu trời u ám trong cả một ngày dài. Đến cả thiết kế của thần điện linh thiêng trông còn ảm đạm đến thế này cơ mà.

Theo như những gì tôi nhớ được, các linh mục tại Elendale trung thành hơn rất nhiều với các tư tế Romagna, nơi thiêng liêng tới nỗi quỷ Satan cũng phải e sợ. Chắc có lẽ các linh mục ở đây đang phải sống trong vùng nhiều ma thú.
Tuy nhiên, sự trung thành của họ không phải bắt nguồn từ lòng từ bi và sự vị tha, mà nó lại theo hướng Toà án Dị giáo*.

*Toà án Dị giáo: các phiên toà tôn giáo, do các giám mục dùng những thể chế khác nhau để xét xử và trừng phạt những phần tử rời xa ác giáo lý chính thức của Giáo hội.

Mối liên hệ của họ với các Hiệp sĩ Tôn giáo, phần lớn là các quý tộc kiêu hãnh, cũng rất khăng khít, bởi vậy họ giống như những cộng sự hơn là đối kháng lẫn nhau.

Phái đoàn Hiệp sĩ Tôn Giáo phương Bắc rất hiếm thấy ở những nơi khác cũng là một mắt xích trong đó.

Đoàn kỵ sĩ Longinus của Gunwook là những người bảo vệ điện thần, đồng thời cũng là lực lượng đặc biệt hậu thuẫn những nhiệm vụ mật của Quốc vương. Tóm lại, vị trí mà anh đang đảm nhiệm khá là phức tạp, bởi vậy, khi Hoàng gia Britannia xung đột với thần điện, không biết đoàn kỵ sĩ sẽ đứng về phe nào.

"Ôi, Công tử Han?"

Tôi giật mình vì tiếng gọi đột ngột trong lúc đang đi loanh quanh trong thần điện và chìm vào dòng suy nghĩ miên man của mình. Tôi đã không để ý đến đại sảnh bằng kính được xây lên như chốn dừng chân thư giãn.

Bóng dáng của người tôi chẳng muốn chạm mặt giờ đang hiện rõ mồn một trong tầm mắt của tôi. Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?

"Nghe nói Công tử sẽ đến viếng thăm thần điện. Rất vui khi gặp cậu ở đây." Flaya nở nụ cười niềm nở như một nữ thần bừng sáng trong khung cảnh ảm đạm và u ám của thần điện.

Ha, lúc nào tôi cũng thấy được hào quang toả ra từ mỹ nhân làm điêu đứng biết bao trái tim này. Dù sao thì đây cũng là vũ khí tối thượng mà thanh mai trúc mã của nam chính sử dụng để che đi sự dối trá của bản thân cô ta mà. Chắc là Gunwook đã nói với bạn của anh rằng anh sẽ ghé qua thần điện. Họ đã gặp nhau lúc nào vậy nhỉ?

"Ồ, haha, rất vui vì được gặp mặt. Tiểu thư Kim đến đây vì công chuyện gì sao?"

"Tổng giám mục ở thần điện này là chú tôi. Tôi và em trai đến thăm chú và cùng dùng bữa trưa với nhau luôn."

Chú? Tôi không hề biết điều đó. Những cái liếc mắt của những người đàn ông ngồi phía sau, và của Flaya, người đang mỉm cười, đều không phải là những cái nhìn thiện cảm.

Gyuvin và những hiệp sĩ tập sự đang ở đây.

Taerae không có mặt. Thật may mắn vì không có sự hiện diện của cậu ấy. Chậc, nếu họ đang rong ruổi nghỉ ngơi ở nơi này, thì có nghĩa là Ngài Hanbin không để ý tới họ sao? Thì, tất cả đều là con em quý tộc, nên có vẻ họ sẽ dùng bữa một mình trừ khi gặp trường hợp khẩn cấp.

"Gyuvin, sao em không chào hỏi Công tử Han hả? Chà, tôi nghĩ chắc là do mọi người đều đang say đắm vẻ đẹp của công tử đấy?" Trước điệu bộ khuơ tay của Flaya, ngạc nhiên thay, tất cả những thiếu niên ngồi đó đều bật dậy.
Hả?

"Em đến muộn."

Aha, dĩ nhiên là thế. Tên khốn nào đó vừa mới xuất hiện khiến cho tất cả đều phải chỉnh đốn hành vi thiếu kỷ luật của mình ngay lập tức.

Tôi quay lại với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Gunwook trông vẫn như buổi sang hôm nay... Ánh nhìn anh dành cho tôi ít hung dữ hơn trước đây.

Anh đóng nắp bình nước lại và nhìn tôi một cách kiêu ngạo.

Cái đồ ngạo mạn này. Tại sao mồ hôi của anh lại như tắm thế kia?

"Em xin lỗi. Ngài đợi em lâu chưa?"

"Không lâu lắm. Ta cũng chỉ vừa mới đến."

Thế mà bảo em đến muộn à? Lại cái trò chế nhạo người khác hả?

"Gì đây?"

Hả? Tôi chớp chớp mắt rồi nhìn xuống bó hoa đầy màu sắc trên tay mình.

"Em đã làm cùng với Ellen ở trong vườn vào sáng sớm để tặng ngài đó."

Thật ra thì Ellen làm là chủ yếu. Tôi chỉ biết đứng nhìn thôi, nhưng nói quá lên như thế cũng không sao đâu nhỉ?

"Với Ellen?"

"Ngài có thích không ạ?"

Tôi vội vàng nâng bó hoa lên, chặn những lời tiếp theo của Gunwook. Không ngoài dự đoán, người chồng kiêu ngạo của tôi đã dùng ánh mắt phản đối để phán xét tôi.

"Tay của em trầy hết cả rồi."

"Hehe, là do mấy bông hoa em thích ở ngay cạnh bụi gai..."

Bó hoa có thể mở đường cho em tiến vào trái tim ngài không? Hả? Tên khốn này!

Tôi bày ra vẻ mặt nhã nhặn để làm mờ đi sự hiện diện của tình địch và lũ nhóc ở đây.

"Này, Wookie... Sao ngài lại cộc cằn với người vợ dễ thương của ngài vậy?"

"Em đang làm gì ở đây?"

"Em đến thăm chú. Em còn kéo theo cả em trai mình nữa đấy, nên đừng rầy la thằng bé lêu lổng nữa nhé?"

"Dường như em biết rõ em trai em hay lêu lổng lắm nhỉ?"

"Aa, em khát nước quá. Ngài cho em xin một ngụm nước được không?"

"Sao lúc nào em cũng lén uống nước của ta vậy?"
"Gì chứ, ngài keo kiệt với em vì mấy giọt nước à."

Quả là một cuộc trò chuyện tình thương mến thương. Nếu không có tôi thì sẽ hoàn hảo hơn đấy nhỉ.

Hahaha, chẳng sao cả, dù gì thì tôi cũng quen với việc bị gạt ra ngoài rồi.

Hơn nữa, Flaya... vị trí của cô ta đủ quan trọng để xen vào, dù cô ta có quá quắt với tôi như nào đi chăng nữa.

Haa, làm thế nào để đánh bại được cô ta đây? Nếu cô ta không ra tay với tôi trước thì tôi cũng chảng phải nghĩ đến việc đối phó như này. Nhưng nếu sau này cô ta lôi kéo mọi người bỏ lại tôi...

"Nhân tiện, Wookie, em trai em muốn nói vài điều với vợ ngài."

"Điều gì?"

"Công tử, nghe nói là em trai tôi đã vô lễ với cậu. Em ấy đã làm phiền cậu nên nhân cơ hội này tôi muốn nó phải xin lỗi cậu một cách đàng hoàng. Liệu như vậy có ổn không?"
À, cái bài hát chết tiệt mà cậu ta ngâm nga từ trước đó hả?

"Tiểu thư đang nói về sự vô lễ nào vậy? Tôi chẳng hiểu cô đang nhắc đến cái gì nữa." Khi nhìn thấy tôi cười toe toét như một thằng ngốc, Gyuvin nhướng lông mày lên khó hiểu.

Flaya mở to mắt một lúc nhưng ngay sau đó liền cười lạnh một cái, "Công tử rộng lượng quá. Nhưng cậu không cần phải che giấu sự khó chịu của mình như vậy đâu. Ai cũng biết em tôi đã làm tổn thương Công tử. Tôi đã rất phiền muộn vì cậu không chịu nói ra nỗi buồn của mình đấy."

Cô ta căng thẳng về điều đó à? Khác xa với tôi khi cố tình nhắc đến điều này trước mặt người khác đấy.

Đúng vậy, cậu ta là một thằng tồi. Vậy thì tôi phải làm gì đây? Cậu ta đã có thể gửi lời xin lỗi đến tôi sớm hơn, nhưng bây giờ mới chịu làm... Nếu cô ta giải thích tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào buổi cưỡi ngựa hôm đó thì tôi sẽ không nghĩ về âm mưu thâm độc này đâu. Chà, sẽ chẳng vớt vát được gì đâu, vì tôi thích làm theo ý tôi hơn.
Đừng ngáng đường tôi, hãy để tôi đi đến nơi an toàn đi mọi người.

"Em trai tiểu thư không hề làm tôi cảm thấy tổn thương. Cậu ấy có trêu chọc tôi một chút vào lần đầu tiên gặp mặt nhau, nhưng tôi thấy đó là chuyện bình thường mà. Tôi còn nghĩ cậu ấy khá là thân thiện là đằng khác."

"Công tử..." Khoé miệng của Flaya bắt đầu giật giật.

Tôi biết, tôi hiểu mà. Nhưng chồng tôi đang chứng kiến đấy. Tôi phải tỏ ra mình vô hại nhất có thể. Tôi không thể nhập vai thành một nạn nhân phải chịu đựng trò đùa quái ác như ý muốn của cô được, mà sẽ là một đứa ngốc vô lo vô nghĩ và không để bụng với những trò hèn hạ ấy ngay sau đó...

"Công tử Han.", Gyuvin bước lên phía trước, túm lấy cơ hội ngay lập tức.

Tôi đoán là cậu cảm thấy hổ thẹn khi cứ phải núp váy chị gái mình đấy nhỉ. Nhưng lùi lại một chút đi được không? Sự thù ghét của cậu sắp bóp nghẹt hô hấp của tôi rồi đấy.

"Ngày hôm đó, tôi..."

"Gyuvin."

Tất cả mọi người đều rùng mình khi nghe thấy một âm thanh lạnh như băng.

Gyuvin vừa thấy Gunwook đã ngay lập tức lùi lại phía sau. Ôi, người đàn ông này... Tại sao không khí xung quanh đột nhiên nặng nề thế nhỉ? Hay là do tôi đang quá phấn khích?

Có phải người đàn ông xấu tính này đang lầm tưởng rằng tôi đang gây khó dễ với một cậu bé không? Hừ, như vậy thì khá là buồn đấy.

"Ahahaha, ta đã quên hết rồi, vậy nên cậu đừng lo lắng về chuyện đó..."

"Sắc mặt em có vẻ không được tốt."

Chồng tôi ngắt lời tôi ngay trong lúc tôi vội vã trả lời. Có vẻ như nét mặt tôi hiện rõ sự bối rối. Ôi không, tôi đã huyên thiên nhiều quá rồi.

Đã được một lúc lâu từ khi tôi tống hết những gì còn sót lại sau bữa sáng, và tôi bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng một chút. Nhưng cảm giác này vẫn không thể tệ hơn việc biết được những ý đồ xấu xa mà thanh mai của nam chính và em trai cô ta đang tính toán trong đầu.

"Không phải như vậy. Em..."

"Không phải như vậy tức là sao?" Lòng bàn tay to lớn của anh giơ ra, áp vào trán tôi.

... Ra là không định đánh tôi mà chỉ là sờ trán thôi. Anh đang kiểm tra thân nhiệt của tôi à? Lần trước anh cũng đã làm như này.

"Lạ thật. Không bị sốt mà sao lại nhiều mồ hôi như vậy?"

"Công tử đã trong vườn vào sớm nay. Có thể là do đứng dưới gió lạnh quá lâu nên bị nhiễm lạnh.", Flaya nhanh chóng giải vây bằng lời lẽ rất thuyết phục.

Gunwook lập tức trừng mắt, bực bội nhìn về phía tôi.

Cứu mạng!

"Ta không thể hiểu nổi là ta đã kết hôn hay đang chăm sóc một đứa trẻ nữa..."

Ơ này cái tên khốn máu lạnh! Ừ đấy, tôi là hoàng tử bé Nam phương ngây thơ, ngốc nghếch, trẻ con, chỉ có một người bạn là cô công chúa sáu tuổi đồng trang lứa đấy! Xin hãy cứ nghĩ như thế mãi đi nhé.
"Em đâu có muốn làm ngài phiền lòng. Chỉ là em quá phấn khích đến nỗi không ngủ nổi..."

"Em phấn khích gì thế?"

Tôi nuốt vội câu "Ngủ với ngài?" vào trong bụng, bởi xét lại thì không nên nói điều đó ngay trước mặt những thiếu niên này đâu nhỉ.

"Ta thực sự chỉ muốn mở đầu của em ra xem xem có những gì ở bên trong thôi đấy." Cùng với câu nói đáng sợ này, tôi bị nhấc bổng lên không trung.

Ôi, không, không, không, cái tên khốn này! Tôi không muốn làm gà con thêm lần nữa đâu!

"Hả?"

"Hãy để dành lời xin lỗi vào lần sau. Ta không có thời gian rảnh trong hôm nay."

Chồng tôi là người luôn luôn kiêu ngạo với tất cả mọi người. Anh như kiểu 'ta-biết-hết-tất-cả-mọi-thứ' vậy. Tôi cảm thấy mình cứ chao đảo trên không nên đành phải vòng tay ôm lấy cổ anh.

Ha, sau khi cho em thấy thân hình nóng bỏng không mảnh vải che thân của mình thì ngài bị làm sao vậy? Em sẽ tha thứ bằng cách kiềm chế không đập bó hoa trong tay lên đầu ngài.

"Nặng lắm, nên ngài hãy đặt em xuống đi."

"Rồi em lại chảy máu mũi tiếp chứ gì."

Không thể nói được gì mà. Ôi, ngượng quá đi. Cái cảnh tượng máu mũi chảy nhem nhuốc thật đáng xấu hổ.

Tôi cố gắng bao biện rằng chỉ là do cơn sốt thôi, nhưng đành kìm lại những lời giải thích vì sợ anh sẽ buông tôi xuống ngay. Tôi ghét bị ném xuống như vậy. Tuy rằng cũng không đau đớn lắm, nhưng vẫn sẽ bị chấn thương đó.

Nếu vẫn giữ nguyên tư thế này thì tôi có nên lấy lòng anh một chút không nhỉ? Kế hoạch đầu tiên đã thất bại rồi, vậy nên bây giờ cần phải tiến từng bước một...

"Thật hạnh phúc khi được ngài ôm như này."

"..."

"Ngài biết không, em cứ nghĩ ngài đã..."

"Gyuvin đã hát bài gì với em vậy?"

Gì? T - Tự nhiên hỏi vậy là sao? Ngài không biết á?

"Em chẳng nhớ nữa..."

"Ta nghe nói là cái bài chế giễu mái tóc quăn của em. Có đúng là thế không?"

Aha, hoá ra ngài biết bài hát đó. K - Không thể tin được. Tóc của tôi không phải là tóc quăn đâu nhé. Đây là xoăn gợn sóng tự nhiên đấy.

Tôi chẳng muốn nói cho anh ấy nghe lời bài hát tệ hại ấy chút nào. Đáng ra anh ấy không nên để ý đến những lời đồn đoán đó. Tôi ghét chúng. Tôi không muốn trông giống như một kẻ ly gián.

"Hình như đúng là như vậy đó."

"Trả lời nhanh đấy, em không nhớ cơ mà."

"À, có phải ngài bảo sau này chúng ta sẽ dùng bữa trưa cùng nhau đúng không ạ?"

"Đúng là như vậy đấy... Sao thế? Em không muốn à?"

Không, không muốn tý nào. Em không cần thêm một kiểu tra tấn mới nữa đâu! Em sẽ chết nếu phải nôn hết đống đồ ăn như bữa sáng hôm nay đấy, đồ động vật ăn thịt!

"Làm gì có chuyện đó. Chỉ là em muốn xác nhận lại thôi. Ngài nghiêm túc đấy chứ?"

"Ta nghĩ rằng ta đã xác nhận rồi."

"Thật là vui quá đi!"

Tôi cần bạo dạn hơn nữa để lấy lòng anh ấy. Trái tim đen tối của tôi như đang bị đặt trên đống lửa, vì vậy tôi đã nhanh chóng đặt lên má anh một nụ hôn mềm mại và ngọt ngào.

Phù, em nghĩ em sẽ làm ngài...

"Thưa Ngài...?"

Hả?

Tôi quay đầu lại, mở mắt ra. Khung cảnh lúc này hiện ra trước mắt tôi. Nơi đây giống như một thư viện tráng lệ, được đặt vài bức tượng Thánh trang nghiêm, sừng sững. Ngoài ra còn có những gương mặt ngượng ngùng của vài linh mục.

Thôi mà, đừng nói với tôi là... đường đường là đứa con vàng của Giáo hoàng mà lại làm hành động không đoan chính như việc thơm má chồng trước những vị linh mục tại nơi linh thiêng này là sao? Mặc dù tôi mới là người bị người chồng quái đản này bế lên?
Chồng ơi! Ngài cứ nhất thiết phải mang em tới tận đây sao!

"Chào mừng Công tử Han Yujin. Tôi đã luôn mong chờ sự viếng thăm của người."

Tổng giám mục có mái tóc vàng nhạt chào hỏi tôi vô cùng lịch sử, làm tôi quên đi sự ngượng ngùng của mình.

Đây là chú của Flaya? Trẻ hơi tôi nghĩ nhiều.

Tôi nhìn Gunwook, yêu cầu anh thả tôi xuống. Người chồng kiêu căng nhìn chằm chằm vào tôi, những bước chân cũng đã dừng lại.

Đôi mắt đỏ rực như những viên hồng ngọc trở nên trống rỗng. Làm sao vậy nhỉ?

"Đức Hồng y Valentino đã gửi một lời nhắn tới chúng tôi rằng hãy chắc chắn chăm sóc cho em gái của ngài ấy thật tốt."

Đừng nhắc đến Jiwoong nữa được không? Tôi trở nên bất an hơn khi vẫn còn trong vòng tay của chồng mình. Ước gì anh để tôi tự đi bằng đôi chân của mình.

"Thần điện này đã được Giáo hoàng công nhận là nơi đức tin linh thiêng từ rất lâu về trước. Công tử Han, xin hãy xem nơi này là quê hương của mình và viếng thăm bất cứ lúc nào."

"Vâng, xin cảm ơn."

Vị tống giám mục đi trước vài bước đột nhiên dừng lại ở nơi có thể trông ra vườn nho bên ngoài, quay lại nhìn chúng tôi với vẻ mặt nhân hậu.

"Thật ra, tôi đã rất lo rằng vì chưa thấy hai người đến viếng thăm thần điện, nhưng có vẻ tôi đã quan tâm vô ích rồi."

Đừng đề cập tới điều đấy, làm ơn!

Trong nguyên tác, tôi đã cố gắng gợi nhớ ấn tượng về Tống giám mục Lee, nhưng mọi nỗ lực đều đổ sông đổ bể vì tôi chẳng thể nghĩ ra được gì cả. Han Yujin quả thật là hay lui tới nơi đây, nhưng truyện không đề cập tới những người cậu ấy thường hay trao đổi và những việc cậu ấy đã làm.

Đây chính là khiếm khuyết của nhân vật phụ. Không hề có những chi tiết nào được mô tả kỹ lưỡng về họ cả...

"Người biết mà, ta không phải kiểu người dễ bị trói buộc bởi những truyền thống xưa cũ."
Hả? Tôi mở to mắt nhìn chồng mình. Không chỉ có tôi sững sờ, mà ngay cả Tổng giám mục cũng không khỏi bối rối trước câu nói vừa rồi.

"Haha... Thật an tâm khi nghe Ngài nói như vậy. Nhưng Công tử vẫn phải tuân theo những lễ nghi rườm rà, bởi người là con trai của Giáo Hoàng. Để ngăn chặn những hiểu lầm có thể xảy ra..."

"Ta đùa thôi. Vợ ta không thể ra ngoài một thời gian bởi sức khoẻ của nàng có chút không ổn. Dù có vấn đề gì thì ta cũng sẽ sớm viếng thăm thần điện thôi."

Anh ấy đã trả lời rất lịch sự, nhưng sao nghe mỉa mai thế nhỉ?

Tống giám mục đáp lại bằng nụ cười đầy quan tâm, nhưng có vẻ hơi miễn cưỡng thì phải.

Bầu không khí tự dưng lại làm sao vậy? Một suy nghĩ đột ngột bật ra. Rõ ràng là Gunwook không ưa gì Tổng giám mục cả.

Tổng giám mục hình như cũng biết điều đó. Không chỉ ngài ấy, mà tất cả những linh mục khác ở quanh chúng tôi cũng có thái độ tương tự.
Cái nhìn của họ như thể đang theo dõi những con quái thú đang lao vào phá hoại vườn nho yên bình của Chúa vậy. Việc trở thành một Hiệp sĩ tôn giáo giỏi không đồng nghĩa với việc họ phải thiết lập mối quan hệ tốt với các linh mục. Hơn nữa, tính cách của người đàn ông này tệ từ trong trứng rồi. Điều duy nhất à tôi chẳng thể hiểu được là lý do vì sao và mục đích anh ấy đưa tôi đến đây là gì?

Ngài ấy đang định làm cái quái gì vậy? Chúng ta đang làm gì ở đây? Ngài đang âm mưu gì thế hả chồng ơi?

Tổng giám mục hắng giọng, liếc nhìn Gunwook, sau đó lại mỉm cười ấm áp với tôi, "Công tử Han, hy vọng trong thời gian ở đây, người sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào làm gián đoạn đến những hoạt động tôn giáo của mình. Vừa hay, sắp tới thần điện sẽ tổ chức một sự kiện từ thiện vào ngày của Thánh Agnes. Tôi sẽ rất vui nếu như người nhận lời tham dự."

"Ồ..." Bây giờ tôi phải đại diện cho đủ thứ thế này. Tôi cười gượng gạo, liếc trộm về phía chồng mình. Người chồng của tôi cất lời trong khi mắt vẫn dán chặt vào Tổng giám mục, "Liệu vợ chồng chúng ta có thể tham gia cùng nhau không?"

"... Tất nhiên rồi. Đó là niềm vinh dự của chúng tôi nếu Ngài cũng tham dự cùng Phu nhân. Quả nhiên, là vợ chồng son thì không muốn rời nhau nửa bước nhỉ. Haha."

Làm ơn hãy xoá những lời nói đó ra khỏi đầu đi, thưa Tổng giám mục. Người đàn ông kiêu ngạo này đang lên kế hoạch để đưa tôi vào tròng và nhìn tôi khốn đốn đấy. Đây chính xác là mục đích của anh khi đưa tôi đến tận đây vào hôm nay! Chỉ là để vạch trần hệ thống gián điệp do Cha tôi cài vào chứ gì!

Anh ấy đang trông chừng tôi như trông chừng một con gà vậy, vì thế nên đừng nghĩ đến việc đánh lén gia tộc Han...
Aa, cái tên này!

Có lẽ anh ấy đang nghĩ gì khác về tôi? Ví dụ như lợi dụng việc tôi là con trai út của Giáo Hoàng sẽ tốt hơn chẳng hạn.

Sau cùng thì, tôi thật ngu ngốc khi mong muốn thiết lập một địa vị mới bằng cách liên kết với những linh mục ở phương Bắc.

Haa, đúng vậy. Thật ngu ngốc khi mong chờ một sự thay đổi nào đó. Tôi không phải loại người trông mong vào những kỳ vọng viển vông. Vậy, tại sao đột nhiên anh lại làm thế? Hơi khó xử thì phải. Đôi mắt tôi lấp lánh những ánh nhìn say đắm, nuốt vội nước bọt và ôm siết lấy cổ anh.

"Thật sao?"

"...."

"Em có thể tham gia sao? Với ngài?"

"Em không thể thể hiện bình thường dù chỉ một lần thôi sao?"

"Ôi, em xin lỗi. Em không tin vào những gì mình vừa nghe thấy."

"Ta không hay thấy em như vậy, nhưng có vẻ em luôn quá khích đấy."
Điều này nghĩa là gì? Giống như anh không mỉa mai người khác thì chắc sẽ có cái gì kì quái nhảy ra từ miệng anh đấy?

"Vậy thì, hai người sẽ cùng nhau tham dự sự kiện nhé. Quy mô sự kiện sẽ lớn hơn dự kiến đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro