36. Wyvern trong truyền thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa vừa ngớt được một lúc lại bắt đầu ào ào trút xuống.

Họ băng qua phần sâu nhất của khu rừng và cả biên giới, những đừng hầm dưới đất do chuột đào và những mạng nhện giăng mắc khắp nơi đã kìm chân cuộc chinh phạt suôn sẻ.

Tiếng hú thê lương của con sói tuyết vang lên ở mọi hướng.

"Thưa ngài."

Gunwook dừng bước và nhìn những đồng đội đi ngay sau mình. Chỉ có sáu người đàn ông ưu tú, bao gồm anh, Hanbin và Galar - những người vẫn còn trụ được và có thể tin tưởng khi đang ở trong khu vực ẩn chứa những nguy hiểm chết người. Tất nhiên, Taerae là một ngoại lệ. Gunwook không hiểu nổi tại sao tên nhát cáy này lại nhất quyết bám kịp bọn họ, nhưng anh vẫn để cậu đi theo.

Nếu có chuyện gì xảy đến, Galar sẽ lo liệu được. Anh ta là anh trai của cậu ấy.

" Ngài nghiêm túc chứ? Người phụ nữ điên đó đã nói..."

Manh mối đã bị thiếu. Ngay từ đầu mọi thứ đã không hề logic một chút nào. không rõ kẻ săn trộm đó đã một mình chạy thoát khỏi khu rừng này kiểu gì. Kẻ săn trộm này đã tiết lộ rằng con quái vật gấu mèo đã ăn thịt hết đồng đội của ả và vứt ả ta ở nơi mọi người đã phát hiện.
Trước đó, Gunwook đã  định điều vô lý đó không thể xảy ra và nổi giận như thường lệ. Giá như ả ta đừng nói rằng ả đã nhìn thấy một phù thuỷ có mái tóc xoăn đen ở bên trong hang của Rom.

Một trong những sinh vật tuyệt đẹp nhất trong khu rừng băng đã tạo ra những mỹ ảnh để dụ dỗ con người vào trong khu vực này. Là một Hiệp sĩ Tôn giáo đã được đào tạo bài bản phải luôn ghi nhớ điều đó, và Gunwook chưa bao giờ bị lừa. Nhưng cụm từ "tóc xoăn" đã bắt anh phải đến tận nơi đây, vì anh chẳng còn lựa chọn khác - anh đang tuyệt vọng nắm lấy một khả năng nhỏ nhất.

"Cấp dưới của ngài đúng đấy. Wookie, nghĩ lại đi. Kể cả lời của ả săn trộm kia là đúng thì vợ ngài cũng chẳng thể..."

"Nếu còn tiếp tục lảm nhảm, thì các người có thể quay về cùng với nhau ngay bây giờ."

"Thằng chó này..." Hanbin cau mày, liên mồm chửi thề cho đến khi đồng nghiệp của mình đã nhàm tai với những lời tục tĩu của anh ta, nhưng vẫn không hề chùn bước.

"... Aa, chó thật. Tại sao ngài lại muốn kéo theo bọn ta?"

"Ngài muốn ta trả lời như nào?"

"Tên khốn..."

"Tổng giám mục Lee... Ta không thể tin những người ngoài vào thời điểm này."

Những Hiệp sĩ đáng tin nhất trao đổi ánh mắt với nhau khi đang di chuyển. Điều gì đã làm kẻ huỷ hoại nhân cách luôn tin vào bản thân mình này trở nên như vậy? Đúng như dự đoán, anh đang không trụ nổi trước tình trạng thiếu ngủ.

Gunwook lao vào hang động khổng lồ của Rom. Bản thân anh cũng biết rằng mình đang mù quáng ôm hy vọng.

Nếu như Yujin bị đưa đến đây từ ngày đầu tiên mất tích thì khả năng em ấy còn sống sót sẽ bằng không.

'Liệu quái vật có thể hiểu được lời của con người không?'

Vào buổi sáng sau đêm đầu tiên của cả hai, trong khi nhấm nháp món thịt hầm, câu hỏi đó của em ấy lại chiếm hết tâm trí anh ngay lúc này. Anh không suy ra được bất cứ điều gì từ câu hỏi đó.

Em ấy chỉ đang trong trạng thái ngỡ ngàng. Em ấy đã nghĩ gì vào sáng hôm đó? Tại sao em ấy lại tỏ ra ngạc nhiên khi anh ấy đề nghị đến viếng thần điện? Vì sao anh lại nghĩ tới bó hoa mà em ấy đã làm bằng chính đôi tay mảnh mai của mình với những bông hoa tự hái được?

"Lẽ ra ta phải nhận lấy nó..."

"Cái gì? Sao tự dưng ngài lại nói như vậy?"

Lẽ ra lúc đó anh nên nhận lấy bó hoa ấy cùng một nụ cười. Anh nên để em ấy đi thay vì trách cứ bàn tay lấm lem của em ấy.

"Này, Wookie, dừng lại một chút đi. Tôi thực sự cảm thấy không ổn ngay lúc này."

Yujin đã hôn lên má anh. Giống như một người vợ hôn lên má chồng mình, giống như mẹ anh đã hôn lên má cha anh. Anh thấy đầu mình trắng xoá trong một khắc.

Có lẽ, đó là điềm báo?

"Gunwook, dừng lại..."

"Mọi người đứng yên ở đấy. Wookie, ngài biết mấy ngày nay hang của Rom như thế nào mà. Ha, chết tiệt, nếu vợ ngài ở trong này, vậy thì bây giờ..."

Hanbin có vẻ đã hạ quyết tâm nói ra điều đó.

Rằng nếu anh có thể chịu được khi nhìn thấy thi thể của Yujin, và nếu như anh có thể sống tiếp sau khi nhìn thấy cơ thể nát bấy đó...

"...Aaaa!"

Một tiếng thét đột ngột vang lên.

Đó là một tiếng ồn không thể tưởng tượng được ở ngay tại nơi này.

Sự im lặng xâm chiếm ngay lập tức. Khoảnh khắc đó thực sự đắt giá đối với Gunwook và những người còn lại, những người quay đầu và nghiến chặt hàm răng của mình. Không biết là ai đã mở miệng trước tiên - có lẽ là Galar. Ngay tại giây phút anh cố gắng để lên tiếng đầu tiên, một lần nữa, các câu chữ của anh lại bị chặn lại bằng tiếng gầm rú chấn động đất trời.

[KRUUUUUUUAAAAAA~]

***

"Aaaaaaaaaaaaa!"

Tôi không nên hét lên mới phải.

Cho dù có kinh hãi khi đối mặt với con quái vật đứng trong hàng rùng rợn nhất của thế giới này, tôi cũng không nên hét lên.

Không thể giữ hình tượng đẹp đẽ trong mắt chủ nhà sau khi tò mò nhổ lông mũi tronng khi chủ nhà đang say ngủ, đã thế còn tự tiện xông vào nhà nữa chứ. Chủ nhà, hoặc là, con quái vật cấp cao có nguy cơ bị xoá sổ, đáp lại tiếng hét của tôi bằng một tiếng gầm khủng khiếp.

[KRUUUUUUUAAAAAA~]

Đất trời như đang rung chuyển

Những ngọn núi đá quý lung lay và những viên ngọc văng lên tung toé như những hòn đá cuội.

Thật kinh ngạc là cái hang đã không sụp xuống. Trong một khắc ngắn ngủi, tôi đã hoàn toàn thoát khỏi đó. Chỉ khi cảm nhận được Popo và Griffin ôm lấy tôi bằng thân thể khổng lồ của hai đứa thì tôi mới tỉnh táo lại một chút.

"Ta xin lỗi, xin hãy tha cho ta! Ta không biết rằng ngươi đang ở đây! Ta chỉ cắm đầu chạy và chẳng biết đã đến đây từ khi nào! Bọn ta không trộm bất kỳ viên đá nào của ngươi cả! Ta sẽ lập tức rời khỏi đây!"

Con rồng trừng mắt nhìn tôi khi tôi huyên thiên những điều vô nghĩa, rồi trầm mặc trong giây lát. Tôi đã sớm nghĩa rằng nó có thể là một con Wyvern*, nhưng với kích thước khổng lồ này thì không thể là Wyvern được.

*Wyvern: Theo như truyền thuyết và huy hiệu thời kỳ Trung Cổ Châu Âu, "wyvern" được miêu tả là một sinh vật giống rắn với đôi cánh và thường có đuôi gai. Từ "wyvern" được lấy ở từ gốc Pháp "wyvere", có hai nghĩa là "rắn độc" và "sự sống". Về mặt biểu tượng, "wyvern" là một sinh vật đại diện cho chiến tranh, và là biểu tượng sức mạnh cho những người mang nó.

Đôi mắt của loài Wyvern có màu xanh lục như các sinh vật ngoài biển khơi, chứ không vàng rực như này.

"Grrrrrrr...."

"Thả ta ra..." Cơ thể tôi không ngừng vùng vẫy khi bị nâng lên không trung.

Từ một con gà trong vuốt đại bàng chuyển sang thành một con gà trong vuốt rồng.
Chúa ơi, ngài định kết liễu con như thế này sao? Không, con không thể chết kiểu chó má này được! Cứu em với, Gunwook!

"Po, po... po, po, po, po, po!"
"Popo ơi! Chạy đi!"

Đôi mắt tôi quay cuồng theo cơn gió đang không ngừng lay động cơ thể. Popo đập đập hai tay, nhảy đến và cắn một phát vào cổ chân của con rồng.

Cảm động quá, nhưng mà chạy trước đi, cái đồ ngốc này!

Có một tiếng huýt ngay trên đầu tôi.

Griffin đang liệng trên không trung và cố gắng tấn công vào cổ của con rồng. Tất nhiên, con rồng, kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn trong thế giới của quái vật, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút. Không, nó còn không thèm để tâm đến hai đứa tí nào cả. Không có cách nào để thắng một cuộc chiến như này.

"Grrrrraa..." Cái mõm khổng lồ đang dí sát lại gần tôi. Con quái vật này có lỗ mũi to lớn, bộ vảy màu chàm và đôi mắt vàng ghê rợn.

Hơi nóng phả thẳng vào mặt tôi.

"T - Ta xin lỗi...."

Sau khi ngửi ngửi tôi, con rồng đột nhiên thả tôi xuống. Như thể hắn chưa từng làm gì cả, nó chỉ đặt tôi ngồi xuống đống châu báu và nhìn tôi chằm chằm.
Nó có hiểu tôi như những con quái vật khác không...? Hay là nó chỉ thả tôi vì quá lười để xử lý?

Tôi rón rén đứng dậy và vờ di chuyển. Con rồng kì bí này vẫn tiếp tục theo dõi tôi. Cuối cùng, tôi di chuyển đến chỗ mà tôi vừa vào. Ngay khi tôi chuẩn bị tẩu thoát, thì chân nó đã dịch chuyển và chặn đứng đường thoát thân của tôi!

"Aaaaaaaaa!"

"GRAA..."

"Sao, sao ngươi lại... Aaa!"

Cạch! Cạch! Cạch!

Những viên đá ký liên tục bị ném điên cuồng lên không trung.

Mỗi lần tôi di chuyển, nó cũng di chuyển chân của mình theo tôi.

Nó không làm bất cứ điều gì khác.

Chỉ có ý nói với tôi rằng ở im đây và chặn mọi đường đi của tôi.

Sau khi cùng chơi trò na ná trốn tìm, tôi mới để ý một bầu không khí có đôi chút kì cục này.

Nó đang làm gì với tôi vậy? Đừng nó là nó đang nô đùa với tôi nhé. Tôi ngừng chuyển động và nhìn chằm chằm vào nó.

Nếu tôi nhìn nó như này, có thể nó sẽ búng tôi một cái và nuốt chửng lấy tôi. Tại sao đuôi nó cứ vẫy thế? Nó chuẩn bị tấn công tôi sao?

Coong, coong!

Mỗi nhịp đuôi vẫy là vài viên đá quý văng khắp nơi, gây ra những tiếng động, như thể bức tường sắp sụp xuống.

Popo quay lại và đánh vào chân mình.
"Po, po, po!"

Popo dũng cảm quá, nhưng con rồng hung tợn đó chỉ đá Popo một cách không thương tiếc, khitk khịt mũi như thể những chuyển động của Popo chỉ đang gãi ngứa cho nó.

Popo bị thổi bay mà không thể kháng cự.

"Popo! Tệ quá...!"

"CRAAAAA!"

Khi tôi không suy nghĩ hét lớn, con rồng đã mở cái miệng khổng lồ của mình ra.

Tôi kinh ngạc khi nhìn thấy nó cố gắng khè ra một ngọn lửa. Nhưng thay vì một ngọn lửa, một lượng đá quá lớn tràn ra.

Không phải chứ, nó thích đá quý đến nỗi ngủ với cái miệng đầy đá luôn? Nhìn đi kìa.

Một đống đá to bằng nắm tay, khác hẳn với những viên xung quanh rơi xuống dưới chân tôi. Tôi tự hỏi có phải là mình sắp sửa bị đống đá quý khổng lồ này đè ngạt không.

"Này..."

"Gr...."

"Bây giờ, bọn ta sẽ..."

"Growaaaa!"

Cùng với sự rung lắc dữ dội của cái hang, tôi lăn xuống đồi đá quý.
Sao vậy hả, đồ rồng cảm xúc!

Ai đó đã túm lấy cánh tay và kéo tôi lại. Là Popo.

"Ugh!" Ngay sau đống Dullahan thì lại gặp phải một con rồng? Đây đâu phải là phim hạng B! Giữa lúc thẫn thờ, cơ thể tôi di chuyển theo phản xạ. Con rồng gầm lên, áp sát ngay sau chúng tôi khi chúng tôi đang lao vào lối thoát.

"Growaaaaaaaaaaaaaaa!"

Rầm, rầm, rầm rầm!

Tiếng dậm chân khủng khϊếp của nó vẫn cứ theo sau cả ba, khiến chúng tôi rùng mình kinh hãi. Những vết nứt tạo ra từ mỗi động tác của nó đã xuất hiện khắp nơi. Các cột băng trên trần hang rơi xuống, không thể trụ nỏi trước những chấn động bất ngờ. Nếu không nhờ Griffin bay ngay trên đầu và đỡ lấy chúng, thì có lẽ tôi đã trở thành một con nhím rồi.

"Keng, keng! Keng! Keng!"

"Baa, bang! Baaaaaaaaaang!"

Có vẻ như có nhiều hơn một hoặc hai vị khách không mời đang xuất hiện bên trong nơi ở của con rồng.
Với sự xuất hiện của con rồng đang nổi điên một cách vô lý, những người lạ đã tản ra các hướng và tham gia vào cuộc tẩu thoát của chúng tôi.

"Aaaa!"

Trong một khắc, có cái gì đó tóm lấy tôi và quăng tôi ra ngoài bằng lực rất mạnh. Mọi thứ trở nên chậm hơn trong giây lát, những mảnh vụ lơ lửng trong không khí

Tong, tong!

Một khẩu đại bác vụt lên từ phía sau và hất tôi xuống con dốc. Không hẳn là một khẩu đại bác, nhưng na ná như thế, đang lăn xuống dốc.

Ở cuối con dốc, nó bị đập vào thứ gì đó và dừng lại.

"Fiyooo."

Mắt tôi mở to.

Griffin thả chúng tôi xuống tán cây rậm rạp. Nó dang rộng đôi cánh của mình và nằm xuống. Popo và Griffin nửa ngồi nửa nằm, trông hoàn toàn kiệt sức.
"Hai đứa, hai đứa ổn chứ?"

"Poooo... Po..."

"Purung..."

Có thứ gì lành lạnh như tuyết rơi xuống đầu tôi. Tôi vừa ho vừa cố gắng ngồi dậy. Tôi đưa tay lên đón lấy những bông tuyết rơi xuống.

Lâu lắm rồi mình mới thấy cảnh bông tuyết rơi!

"Yujin...Em?!"

Giữa những tán cây vừa rơi xuống, một gương mặt quen thuộc xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro