38. Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rắc. Rắc.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang nằm dựa vào một đống vảy đang chuyển động.

Đầu tôi nặng như chì. Tôi đảo mắt xung quanh, và thấy được hoàng hôn đỏ rực buông xuống bầu trời tuyệt đẹp ở phía bắc.

Chúng ta ở đâu đây?

Rắc. Rắc. Nhom, nhom, nhom.

Tiếng ồn gì vậy?

Tôi nghiêng cái đầu nặng trĩu của mình sang một bên. Ngay tận cuối lớp vảy xanh thẫm trải dài như mặt biển ấy...

"Haa..!" Lúc tôi vừa đứng dậy, con rồng đang tàn nhẫn xé thịt một con vật đã chết liếc nhìn tôi.

Trông nó có vẻ bực bội. Cái đuôi khổng lồ lắc lư và đập mạnh xuống nền đất trắng. Tuyết bắn tung lên khiến mặt đấy rung nhẹ.

Ôi mẹ ơi, xin hãy tha thứ cho đứa con tội lỗi này... nhưng tuyết rơi xuống từ khi nào vậy?

"Gr..."

"Đừng để ý đến ta mà cứ tiếp tục ăn đi."
Ực.

Nó vừa nhìn tôi vừa ngấu nghiến nhai miếng thịt sườn. Nhìn nặng nề tới nỗi tôi phải đỡ lấy cái đầu của mình. Tôi nhìn thấy Griffin đang cuộn mình với hai chân co lại ở bên bờ sông.

Đầu nó đang nhấp nhô, như đang gật gù với đôi mắt nhắm nghiền.

Ha, mừng quá... Nhưng Popo đi đâu rồi?

Tôi loạng choạng đứng dậy. Khắp nơi đều là màu trắng. Ngay cả khi nơi đây là phía bắc, thì vẫn là điều kỳ quái khi mà tuyết lại rơi nhiều như thế vào mùa này. Chân tôi lạnh cóng. Để ý một chút, chúng hoàn toàn thảm hại.

Đúng là tôi đã đi chân trần trong vài ngày vừa qua, vì vậy điều này là đương nhiên. Đây không phải là bàn chân của một công tử, mà giống với bàn chân của một kẻ hoang dã... Sụt sịt.

Haa, từ bây giờ sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đây? Tôi có nên trở về Romagna không? Hay tự mình bươn trải trong Britannia?
"Grraaaa...."

Khi tôi vừa di chuyển, con rồng thô thiển ấy lại gầm lên.

Griffin lắc lắc đầu với tôi. Khi lén nhìn một cái, hình như không phải là nó đang ngủ gật, nhưng nó không thể giữ đầu một chỗ.

"Bé ổn không?"

"Purung..."

"Xin lỗi, đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn mà."

Không thể nào mà nó lại ổn được sau việc đó. Nên làm gì khi một con quái vật bị thương đây? Hơn nữa, sao tôi không thấy bóng dáng Popo đâu cả? Nó đang đi tìm cái gì đó để ăn ư?

"Popo đâu rồi?"

Khi nhận được câu hỏi dè dặt, Griffin hất đầu về một hướng.

Theo hướng chiếc mỏ đang mấp máy của nó, một khu rừng rậm và cái ao nhỏ xuất hiện trong tầm mắt tôi. Có nghĩa là Popo đã đến đó.

Tôi do dự một lúc rồi nhìn về phía con rồng. Nó vẫn nhìn tôi, nuốt miếng thịt vừa nhai xong.

Mặc kệ những tình huống kinh khủng, lòng tôi tràn ngập sự thương cảm chẳng hiểu trỗ lên từ đâu.
Có lẽ nó cũng đang cố để sống qua ngày. Đúng vậy, giờ thì ai mới có lỗi đây?

Ngay từ ban đầu, tôi chính là người đánh thức con rồng đang say ngủ trong cái hang kho báu của nó.

Tôi đã bị truy đuổi bởi đám Dullahan, và bất đắc dĩ rơi xuống đó, nhưng...

Nếu không phải vì tôi đã gặp được Popo, nếu không phải vì tôi đến đây cùng nó, Griffin đã không bị thương như thế này.

Tôi đi xuống chỗ bờ ao.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của con rồng đang gắn chặt vào lưng mình. Ừ thì tôi vẫn đang trong tầm mắt của nó.

"Popo ơi. Popo?"

May sao, Popo đang ở đây. Khi tôi len qua bụi cây và tiến gần đến cái ao, Popo đang nằm dài trên đất và nhặt nhạnh cái gì đấy đã bật dậy.

Thằng bé không sao cả!

"Po, po, po!"

"Bé ổn chứ? Em đang làm gì vậy?"

"Po, po, po."

Popo vỗ vỗ một cánh tay và chỉ xuống dưới chân. Giữa đám cỏ dại trắng toát là những cây nấm ánh tím xinh đẹp.
Đây là gì vậy? Đồ ăn đặc biệt dành cho quái vật à?

"Cái này để ăn à?"

"Po."

"Cho Griffin sao?"

"Po."

Hiểu rồi, vậy là vết thương trên người nó sẽ nhanh lành hơn khi ăn cái này? Tôi ngồi xổm xuống cạnh Popo và bắt đầu hái nấm cùng nó.

Tôi không biết cái này có thực sự hiệu quả không nữa, nhưng chắc chắn sẽ có ít công dụng vì Popo đã bảo vậy.

Tôi cũng muốn đáp lại lòng tốt của hai đứa khi đã chăm sóc tôi trong suốt thời gian tôi ở đây.

Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng thể biết được tiếp theo đây sẽ có chuyện gì xảy ra với mình nữa...

Vì quá mải mê nên cả hai chúng tôi đều hái quá nhiều nấm.

Áo của tôi đã đầy ắp nấm rồi.

Tôi đứng dậy và quay lại chỗ Griffin cùng con rồng sau khi nhặt hết tất cả những gì tôi thấy.

Phịch!

Một thứ gì đó nhô ra khỏi vũng nước dưới chân và lăn lộn xung quanh.
Popo bật dậy.

"Ư!"

Tóc gáy tôi dựng đứng cả lên. Đó là cái đầu đã vỡ toác của một con Basilisk!

Basilisk vật lộn và sau những nỗ lực cuối cùng thì chỉ còn cái đầu đang tan thành cát bụi, chỉ còn lại lõi quái vật ở đó.

Cái quái gì vậy...

Ngay khi Popo há to cái miệng đáng sợ của mình, một vệt sáng loé lên.

"Ra là em trốn ở đây sao?"

Ôi Chúa ơi, đừng mà!

Không phải là thần chết. Tôi nổi da gà. Gunwook, người điên tiết tiến gần đến những cái cây đổ rạp, nhìn thẳng vào tôi ngay lập tức, thở một cách nặng nề.

Giống như ý thức của anh đã hoàn toàn tiêu tan, đôi mắt ánh lên sự điên cuồng. Đồng tử của anh mở to, như một con quái thú sắp chết vì đói khát.

Giọng nói hung bạo, kiệt quệ của anh cũng làm tôi thấy thật xa lạ và nguy hiểm, y hệt như ánh mắt của anh ấy.
Tim tôi đập dữ dội và cơ thể run lên bần bật.

Người chồng quá khích của tôi đã xem tôi như một phù thuỷ trong cuộc chiến đấy với ma thú.

Sẽ không có gì lạ nếu anh lao kiếm về phía tôi và xé tôi ra từng mảnh ngay bây giờ.

"Crowaaah!"

May thay, con rồng lập tức phản ứng lại.

Con rồng gầm lên và lao về phía trước.

Tôi không mong chờ rằng Gunwook sẽ bị doạ sợ. Liếc nhìn con rồng trong im lặng, Gunwook nhếch miệng cười.

Một nụ cười đẫm máu khiến cổ họng tôi khô rát.

"Ngươi mất giọng rồi. Thảo nào lại trốn chạy đột ngột như thế."

"Crrrrrrrrrr!"

"Đã bắt cóc vợ của người khác mà còn dám to mồm sao?"

"Growaaah!"

Anh ấy nói cái gì thể? Lý trí của anh đã mất hết ngay lúc này. Anh đang say adrenaline và tin rằng mình có thể đánh bại con rồng ngay trước mặt!
Tôi chợt nhớ ra chồng tôi - Park Gunwook là nhân vật chính trong thế giới này. Là nhân vật chính mà, không có gì là quá khi thể hiện sự tự tin liều lĩnh, không, phải gọi là điên cuồng mới đúng.

Con rồng đang định trút cơn thịnh nộ lên anh không hiểu sao lại kìm lại.

Trong lúc đó, lưỡi kiếm của chồng tôi loé lên.

Ôi Chúa ơi~

"Ta không thể làm gì khác nếu ngươi không trả em ấy lại cho ta..."

"D-Dừng lại đi..!"
Mình không thể để người khác vì mình mà bị thương được...

"NGÀI HÃY THÔI ĐI—!"
Bốp!

Một cây nấm văng ra từ tay tôi, đáp thẳng vào trán Gunwook.

Tiếng cây nấm đập vào trán anh lớn đến mứng làm tôi kinh hãi. Gunwook ngồi trên đất, tay ôm lấy trán.

Hả?

Sự im lặng trùm lên tất cả một lúc ngắn ngủi.

"Em - Em không..."

"Ư..."

"N - Ngài ổn chứ?"

"Chết tiệt..." Anh gầm gừ trong cổ họng, làm tôi khϊếp sợ.

Ai đó cho tôi biết tôi không chỉ nhận được mỗi một death flag thôi đi.

"Em - Em xin lỗi. Em không cố ý ném nó..."

"Grrrrrrr!"

Con rồng gầm gừ ầm lên trong khi chồng tôi vừa bị tấn công bằng một cây nấm. Di chuyển như chớp như thể sắp ngoạm lấy con người kiêu ngạo trước mặt chỉ bằng một đớp.

Tay tôi ghì lấy lớp vảy xanh thẫm.

"Đừng! Đừng làm thế!"

"Groooo..." Con rồng quay lại nhìn tôi bất mãn.

Ha, tôi muốn khóc lắm rồi. Tôi chẳng biết mình đang lo lắng cho ai nữa.
Mọi chuyện đáng lẽ ra không nên như này.

Chắc chắn sẽ có nhiều hiệp sĩ chi viện hơn lúc trước, và như thế là quá nhiều để con rồng có thể cân lại.

Tôi chẳng quan tâm chúng được phân loại là loài ma thú nào hay chúng đáng sợ ra sao. Chưa có tiền lệ nào về việc một con quái vật hoang dã tội nghiệp bị bỏ lại đơn côi lẻ bóng cả. Nhưng...

Làm sao tôi có thể ngoảnh mặt làm ngơ với những đứa trẻ thấu hiểu tôi và đối xử với tôi quá tốt như thế? Làm sao tôi nỡ để họ bị tàn sát, bị thương và bị tống ra khỏi nhà của chính mình? Tất cả mọi thứ xảy ra từ đầu đến giờ đều à do tôi gây ra.
Tôi phải tranh thủ tất cả mọi thứ cho bây giờ. Chúng ta phải sống để sau này lại tái ngộ.

Tôi do dự nhìn Gunwook. Gunwook đã ngẩng đầu nhìn tôi, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Hãy nhìn vào đôi mắt hoang dại đó đi. Anh đang cố để tìm hiểu xem nên làm gì cùng tôi đó ư?

"Em..."

"..."

"Em xin lỗi. Em - em không biết nữa. Em thật sự không biết nó sẽ thành ra như này..."

"Sau đó thì sao?"

Anh không hiểu lời của tôi.

"Không như ngài nghĩ đâu..."

Tôi phải giải thích như nào đây? Đầu tôi đau nhói và bụng đang thắt lại làm tôi muốn nôn ra.

Tôi nên nói gì với anh? Tôi được mời đến thần điện và tình cờ thấy Gyuvin, vì vậy tôi đã nấp đi? Và sau đó tôi nghe thấy thằng quỷ đó nói những điều tệ hại về tôi, nên tôi đã lang thang trong sự kinh hãi. Trong lúc tôi sốt cao và đi khỏi thần điện một mình thì tình cờ gặp Popo? Nói rằng tôi không cố tình bỏ trốn, mà mọi chuyện chỉ là tình cờ thôi.
Tôi biết nói như vậy chẳng có ích gì cả.

Anh sẽ chẳng tin tôi dù thế nào đi nữa.

Cả cuộc đời tôi, chẳng bao giờ tôi nhận được kết cục tốt nào sau những câu giả dối, nhưng...

Các từ bật ra khỏi miệng tôi. Giống như bị bỏ bùa, lưỡi tôi tự hoạt động theo ý của nó.

"Dù như thế nào thì ngài cũng chẳng tin đâu mà... Có lẽ ngài đã nghĩ em là một phù thuỷ, nhưng em thực sự chẳng làm cái gì cả... Em không làm gì hết."

Con rồng khịt mũi và tiền gần đến chỗ tôi. Tôi dụi mắt bằng nắm đấm của mình và cố gắng tỉnh táo lại. Tôi đang làm gì thế này? Đây không phải lúc để nói những điều này.

"Em không cố ý chạy trốn đâu, hức. Không phải, em đã ngất đi vì đau quá, và mấy đứa... hức, mấy đứa này đã giúp em. Con rồng thức dậy cũng là do em. Ý em là, hức, ý em là... Ngài không cần tin em đâu, em sẽ làm theo bất kỳ những gì ngài yêu cầu, em sẽ nhận lấy mọi hình - phạt, vậy nên làm ơn xin đừng làm gì chúng, hức, hãy coi em là một phù thuỷ..."

"Ngừng lại đi..."

Sau đó, anh lảo đảo đi về phía tôi. Con rồng nhìn anh hung tợn, nhưng anh không quan tâm. Tôi hơi lịm đi vì mệt mỏi và những cảm xúc không xác định.

"Dạ?"

"Đừng... đừng khóc."

Ngay lúc tôi đang nức nở trong những lời biện minh thì Gunwook ôm lấy mặt tôi, lấy tay lau đi vệt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt lấm lem của tôi.

"Xin em đừng khóc...vậy nên...
Ta hứa sẽ không để ai gọi em là phù thuỷ..."

Nói xong, Gunwook lôi từ trong chiếc áo choàng ra chiếc khăn, anh ấy nâng bàn chân xưng tấy rướm máu của tôi lên nhẹ nhàng. Anh cắn chặt môi, đôi mắt như sắp đổ lệ.

"Ta xin lỗi."

... Gì cơ?

Trong vài giây, tôi đã tưởng tai mình nghe nhầm.

"Ta phát điên rồi sao?"

Gunwook lắc đầu bất lực. Anh thở ra khói trắng khi nói, "Ta sai rồi."
"...."
"Ta xin lỗi em..."
"Xin em hãy về cùng ta..."

Do nấm độc đúng không? Hay là do hậu quá khích? Hay anh đang nhầm tôi với ai khác?

Ánh mắt đỏ rực của anh ấy như mất đi ánh sáng, ngây người nhìn khuôn mặt cứng lại của tôi.

Kì quá. Điều này thật sự quá kì.

Sao anh lại nhìn tôi như thế?

Tôi nghĩ là anh đang bực bội. Tôi tưởng là anh ghét tôi. Anh không cảm thấy nhẹ gánh vì tôi đã ra đi hay sao? Anh không cho rằng tôi là kẻ đứng sau tình cảnh của Flaya hay sao?

Cơ thể tôi tự động thu mình lại.

Thấy không, tôi biết mình không ổn mà...

"... Nào bây giờ chúng ta cùng trở về nhà thôi, Yujin."

Gunwook đưa một tay ra phía tôi chờ đợi.
Tôi trần trừ, nhìn về phía con rồng.

"Crooooo..." Mõm con rồng lại cử động.

Có thứ gì đó rơi ra từ đó. Lúc này, tôi đã nghĩ trong miệng nó có những túi má riêng biệt. Tôi cúi người, nhặt những viên đá quý dưới chân.
Nó là viên ruby cỡ gần bằng nắm tay.

Con rồng vừa nhổ ra những viên đá quý cuối cùng, nhìn tôi im lặng, không gây ra bất kì tiếng động nào. Tôi cố gắng trả lại viên ngọc, nhưng nó từ chối, lắc lắc cái mõm của mình.

Đôi mắt vàng rực loé lên bí ẩn như thể muốn nói gì đó. Nó bảo tôi đừng đi? Nó muốn tôi ở lại với nó lâu hơn đó sao?

Cảm giác tội lỗi làm cổ họng tôi đắng ngắt, nhưng giờ đây, tôi chẳng thể làm được gì cả.

Haa, tôi không biết sẽ còn diễn ra chuyện gì nữa nếu tôi náo loạn ở đây. Chúng tôi sẽ có thể tái ngộ nếu sống sót qua hôm nay. Hơn nữa...

Tôi đưa mắt về phía trước. Chồng tôi đang im lặng chờ tôi với một cánh tay dang rộng.

Giờ tôi mới thấy, trông anh khá là mệt mỏi.
Tôi quay sang nhìn Popo và Griffin một lần nữa, rồi nhìn lại về con rồng lần cuối, rồi đưa tay về phía trước.

Như chờ giây phút này từ lâu, Gunwook lập tức vươn tới ôm chặt lấy tôi, xoa mái tóc rối bời của tôi rồi nói những lời như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Không sao hết."
"Tất cả ổn rồi Yujin àh."

Tôi oà khóc nức nở trong vòng tay ấm áp của anh. Cứ như chưa từng cảm nhận được sự quan tâm này từ bất cứ ai, cứ như bao tủi hờn trước đây phải chịu đựng nay đã được giải toả, hàng lệ không ngừng rơi.

A, thật là nhẹ nhõm.

Tôi nghĩ là mình sắp khuỵu xuống, nhưng ngay sau đó, chân tôi bị nhấc bổng lên không trung. Gunwook bế phốc tôi lên, lần này tôi không phải là bao tải nữa mà được nằm gọn trong lòng anh.

Tôi thậm chí còn không nhận ra trời đã lạnh như vậy cho tới tận bây giờ, nhưng thật tuyệt khi cảm nhận được thời tiết lạnh giá ngay sau khi được trở về với vòng tay của nền văn minh.

"Craaa.....croooo....CRAAAA!"

Thay vì đuổi theo, con rồng chỉ nhìn thẳng vào chúng tôi, gầm lên một tiếng trầm thấp. Ngay sau đó, nó rít lên một chuỗi dài đau khổ.

Đó không phải là tiếng gầm thét thị uy, mà là tiếng khóc thảm chói tai.

"Groooooo!"

Ôi Chúa ơi, đứa ngốc đó thật sự đang khóc.

Tôi vùi mặt vào vai người chồng xấu tính và cố nuốt tiếng nức nở thoát ra khỏi miệng. Vòng tay anh ôm chặt lấy tôi đầy mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro