Chap 38: Tôi có bắt nạt em không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày tiếp theo Trần Hoàng an phận kỳ lạ, thậm chí còn có ý tứ lấy lòng Mỹ Linh, người đàn ông không nấu cơm, nhưng mỗi bữa cơm, trên bàn sẽ có đồ ăn được chuẩn bị tốt, không biết ông ta đặt đồ hay ra ngoài mua nữa.

Mỹ Linh không tự mình đa tình mà nghĩ ông ta vì áy náy nên muốn bù đắp, cô đoán chắc đối phương lại muốn gây rắc rối gì.

Quả nhiên, vào ngày giỗ, tảo mộ cho mẹ xong, hai người về đến nhà, Trần Hoàng do dự nửa ngày mới ấp úng mở miệng: "Tiểu Linh... Cha, cha tính đem bán căn nhà này của chúng ta."

Tóc thiếu nữ che đi khuôn mặt, không thấy rõ biểu cảm. Ông ta đột nhiên có chút không nắm chắc, lại nghĩ, nói thế nào Mỹ Linh cũng là con gái ông ta, nhà này vốn là của mình, có gì phải sợ, vì vậy bạo dạn hơn, giọng nói cũng thêm vài phần lo lắng.

"Dù sao bây giờ con học đại học ở thành phố N, quanh năm suốt tháng không về nhà, sau khi tốt nghiệp cũng ở lại thành phố N làm việc, nhà này bỏ trống lãng phí, chi bằng bán đi, đến lúc đó chia cho con chút tiền... Nhà này bán không được bao nhiêu, ta chia cho con... Chia con 3 phần, thế nào?"

Biểu cảm của người đàn ông hơi đau lòng, giống như phải nhượng bộ thứ gì đó ghê gớm lắm.

Thiếu nữ yên lặng hồi lâu, đột nhiên cười nhạo một tiếng: "Đúng, ông nói đúng lắm, nhà này vừa cũ vừa nát, bỏ trống cũng phủ bụi..."

Trần Hoàng nghe vậy, lộ ra vẻ vui mừng: "Đúng! Đúng vậy! Con cũng đồng ý bán?"

Mỹ Linh không trả lời ông ta, chỉ nói: "Ông ở lại đây bao nhiêu lần? Đếm được trên đầu ngón tay nhỉ?"

Người đàn ông nghẹn lời.

"Tôi không như ông, những ngày ông không ở đây, nhà này là nơi duy nhất lưu lại vô số kỉ niệm giữa tôi và mẹ. Trần Hoàng, rốt cuộc ông có lương tâm hay không?"

Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ, như một lưỡi dao sắc bén, cắm thẳng vào trái tim Trần Hoàng, khiến ông ta lộ ra vẻ yếu đuối vô năng, người đàn ông đỏ mặt, không thể tin được, cô con gái ruột này hoàn toàn không xem ông là cha.

Mỹ Linh là con gái ông ta, cho dù ông ta chưa bao giờ dưỡng dục cô, nhưng không có mình, cô cũng không được sinh ra.

"Mày không đồng ý cũng vô dụng! Chứng nhận bất động sản viết tên tao và mẹ mày, tao là cha mày, tao nói bán là bán!"

Mỹ Linh hít sâu một hơi, nhắm mắt: "Bao nhiêu tiền?"

"Cái gì...?"

"Tôi hỏi bao nhiêu tiền, không phải ông muốn bán à? Tôi mua."

Trần Hoàng nghi ngờ nhìn cô, báo một con số: "Mày lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Mỹ Linh lấy điện thoại ra, người đàn ông ở bên cạnh lén nhìn số dư trong tài khoản của cô: "Mỹ Linh!? Mày bị người khác bao nuôi à? Mày đến thành phố N để học hay là đến làm bậy?"

Hai chữ bao nuôi thật chói tai, đáng châm chọc là, lúc trước người đàn ông không cho cô một đồng, để cô một mình xoay sở giữa thành phố xa lạ, bây giờ lại không biết xấu hổ mà chỉ trích cô à?

"Bị bao nuôi thì sao? Bây giờ ông đảm đương vai diễn người cha thì không phải hơi muộn rồi sao!" Giọng điệu thiếu nữ có vẻ khinh miệt, đầy trào phúng.

"Sáng mai chuyển nhượng xong sẽ lập tức gửi tiền cho ông, nhưng có một điều kiện."

Trần Hoàng biết rõ, nếu tự mình bán căn nhà cũ ở thị trấn này, không biết phải tới khi nào mới có thể bán được, cho dù nhìn không quen dáng vẻ hiện giờ của thiếu nữ, nhưng vì tiền mà vẫn nhịn: "Nói đi."

"Tôi muốn ông bây giờ lập tức cút khỏi nhà tôi, sau này đừng để cho tôi thấy ông xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Người đàn ông xám xịt bỏ đi.

Rời đi cùng với chút ảo tưởng cuối cùng về từ "cha" của Mỹ Linh.

Cô làm livestream lãi không ít tiền, nhưng tiền mua nhà không phải khoản nhỏ, cảm giác bất an đã lâu lại nổi lên.

Đêm khuya nằm trên giường mãi không ngủ được, thầm nghĩ phát tiết một chút, thân thể cô luôn mẫn cảm, nhưng có lẽ là vốn không có tâm tình kia, dù đã an ủi bao lâu, cũng không thể đạt cao trào.

Mỹ Linh thừa nhận những lúc cô quay video đều cố ý quyến rũ Quảng Linh Linh, nhưng lúc gọi điện nói chuyện lại không hề nghĩ thế.

Cô chỉ là đột nhiên rất muốn Quảng Linh Linh, muốn nói chuyện với cô ấy, muốn được nghe âm thanh ấm áp đầy từ tính kia.

...

Từ việc Quảng Linh Linh thường xuyên bị thúc giục yêu đương, giới thiệu đối tượng, sắp xếp hẹn hò, Mỹ Linh vốn tưởng trong nhà cô ấy sẽ có phong cách nghiêm túc bảo thủ.

Cho nên lúc biết đối phương không nói đùa, thật sự muốn đưa cô về nhà ăn cơm, Mỹ Linh khẩn trương suốt một đường, kết quả gặp rồi lại phát hiện, cha mẹ Quảng Linh Linh hoàn toàn khác với tưởng tượng.

Vui tính, văn minh, không vì cô là con gái mà lộ ra chút bất mãn, lúc hỏi tuổi, biết Mỹ Linh chỉ mới 22, mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn tự nhiên hỏi trường học và chuyên ngành.

"Hai người đang tra hộ khẩu hay sao?"

Quảng Linh Linh vỗ bàn ngắt lời, cha mẹ ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô.

Mỹ Linh không cảm thấy khó chịu, ngoan ngoãn đáp lại từng câu, cô có thể nhận thấy được đôi vợ chồng trung niên này thật sự xem cô là người yêu của con gái mình.

Mẹ Quảng rất hài lòng với nữ sinh ngoan ngoãn, quá trình tiếp theo kéo Mỹ Linh nói khá nhiều chuyện, hỏi Quảng Linh Linh có bắt nạt cô ấy hay không.

Bắt nạt...

Ánh mắt Mỹ Linh chột dạ liếc sang bên cạnh, nhìn mắt cô gái, hiển nhiên là đối phương nghe thấy, cười như không cười nhếch mày nhìn cô.

Hình như là hành vi trước đó của mình càng quá phận, Mỹ Linh đương nhiên không thể nói tình hình thực tế ra được, vì vậy chỉ có thể lắc đầu.

Trước khi đi mẹ Quảng còn nhắn nhủ, để lần sau Quảng Linh Linh nhất định phải tiếp tục đưa thiếu nữ về nhà.

Mỹ Linh nhìn tương tác giữa họ, khóe miệng nhếch lên cười, trong lòng có hơi hâm mộ, giây tiếp theo, tay đã bị cầm lấy, giọng điệu cô gái bất đắc dĩ: "Không cần hai người nói con cũng sẽ đưa về."

Vừa lên xe, Quảng Linh Linh đã kề sát vào thiếu nữ, cười đến quyến rũ lại nguy hiểm: "Tôi có bắt nạt em không?"

Nghiêm khắc mà nói là có đấy, nhưng chỉ có một lần đó thôi, cô ấy đã bù lại cho Mỹ Linh bằng những thứ khác tốt đẹp hơn rất nhiều.

Thiếu nữ tự biết hành vi lúc trước của mình ác liệt đến mức nào, trong mấy lần quay video, tư thế gì đó, nói bậy gì đó đều từng làm với Quảng Linh Linh. Cô ấy đuối lý, không thể trả lời, huống chi phía trước còn có tài xế nhìn không chớp mắt.

"Mẹ cũng nói tôi bắt nạt em..."

Sóng mắt Quảng Linh Linh lưu chuyển, giọng điệu vừa nhẹ vừa mập mờ: "Có phải tôi nên xác nhận chuyện này không?"

Không khí xung quanh tự dưng trở nên khô nóng, Mỹ Linh cúi đầu gọi một tiếng "chị", đôi mắt mang theo ý tứ xin giúp đỡ, không thể đồng ý với chị ấy trước mặt tài xế của gia đình.

Cô gái hừ một tiếng, lui người về phía sau ngồi yên vị, khoảng cách giữa hai người kéo ra một chút, mùi thơm trên người đối phương cũng rút đi, rõ ràng đã sớm làm những chuyện thân mật hơn thế, bây giờ ngay cả đến gần cũng đỏ mặt, tim đập nhanh. Thật đúng là không có tiền đồ mà.
__________
Wi: Hi còn mấy chap ai cũng biết 👉🏻👈🏻 ghi nhận ý kiến đóng góp của mn. Ai top ai bot hay lật qua lật lại thì cả nhà cứ chờ xem nhé 😼 Vote cmt ủng hộ sốp đi 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro