Chương 18: Nguy hiểm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vân Mạn dụi mắt, cô ngáp một hơi dài đầy mệt mỏi cùng ưu tư. Không biết bản thân đã ngủ gật trong tư thế quái đản nào nhưng hậu quả của một ngày làm việc đầy mệt mỏi là cả cơ thể rã rời. Trời chỉ mới tờ mờ sáng, hành lang vắng không có lấy một bóng người. Cô lén lút bước từng bước nhỏ để tránh làm phiền những phòng bệnh khác, đẩy cửa phòng vệ sinh chung bước vào.

"Ưm... anh chậm một chút. Người ta chịu không nổi."

Tiếng thở gấp cùng âm thanh cơ thể va chạm vào nhau một loạt những âm thanh ám muội khiến Vân Mạn liên tưởng đến hình ảnh cô cùng Tịch Hiên mây mưa trên xe. Vân Mạn hốt hoảng quay lưng bỏ trốn, nhưng cô quên mất phía sau lưng là cánh cửa vừa bị cô đóng lại. Trán Vân Mạn va chạm với cửa tạo nên âm thanh lớn, đôi nam nữ đang từng bước leo lên tới đỉnh cao dục vọng không thể tiếp tục hành sự. Cả hai dừng hành đồng, lật đật mặc lại quần áo xông ra cửa. Vân Mạn cũng vội vã trở về phòng bà ngoại. Tim cô đập liên hồi, hơi thở gấp gáp, trên trán lấm tấm mồ hôi. Vừa rồi cô chỉ là vô tình, rõ ràng kẻ vụng trộm là bọn họ nhưng người chạy trốn sao lại là cô chứ?

Vân Mạn vỗ trán trấn tỉnh bản thân, vốn chỉ định đi tẩy rửa lớp trang điểm trên mặt cuối cùng lại thành lấy mồ hôi tẩy trang. Vân Mạn mang chai nước suối trên bàn, thấm ướt khăn giấy, một tay lau mặt một tay chống cằm nhìn ra cửa sổ phòng. Khoảnh khắc này bị thuộc hạ của Tịch Hiên chụp được, vô tình khơi lên cơn giận dữ của anh khi xem bảng báo cáo được nộp lên.

Tại trụ sở của Tịch thị ở Hoa Kỳ.

Tịch Hiên ngẩn ngơ nhìn tấm ảnh một hồi lâu. Mắt anh lóe lên tia ngoan độc, rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh mọi ngày. Vậy nhưng trong anh toát ra khí lạnh đến cực điểm.

Tên thuộc hạ đứng bên cạnh lặng lẽ nuốt nước bọt niệm chú đại bi cầu bình an cho bản thân. Hắn cũng không rõ bản thân đã sai ở đâu, nhất là khi hắn phải ăn trọn một cú đạp của ông chủ. Ngay lúc hắn loạng choạng đứng dậy, tập hồ sơ từ trên tay Tịch Hiên cũng được vung tới, hạ cánh trên đầu tên thuộc hạ. Hắn rít lên vì đau, nhưng đổi lại là ánh mắt khát máu của Tịch Hiên. Tên thuộc hạ thấy sống lưng lạnh buốt, lồm cồm bò ra khỏi cửa lại bị Tịch Hiên kéo trở về, anh dùng hết sức phát tiết qua từng cú đấm.

Bụp... bụp... bụp.

Chưa đầy năm phút sau, tên thuộc hạ mặt sưng vù, đầu tét máu bị quăng ra cửa. Người bên ngoài vội vã đỡ hắn lên ra sức hỏi hắn tình hình bên trong đổi lại chỉ nghe hắn lấp bấp trong cơn hoảng sợ nói:

"Vừa... vừa rồi... ông chủ như hóa thành kẻ điên."

Đúng vậy! Thứ mà hắn thấy chính là ánh mắt chết chóc, ánh mắt khát máu. Ánh mắt khiến hắn không thể nhúc nhích lại càng không thể hít thở. Trong một giây phút nào đấy, hắn gần như bị bóp nghẹt. Đám đông mang tên thuộc hạ mất trí, miệng không ngừng lẩm bà lẩm bẩm như bị quỷ sai khiến, mấy câu từ mà không ai có thể hiểu nổi ra khỏi tòa nhà, rất tiện tay vứt vào một xó. Bọn họ tặc lưỡi nhìn tên thuộc hạ co ro không khác gì một con chó bị vứt bỏ ven đường, nhún vai rời đi không một chút đồng cảm. Kẻ làm ông chủ nổi giận mà vẫn giữ được mạng xem như kiếp trước hắn tích được không ít công đức.

Tấm ảnh bị Tịch Hiên vò nát quăng vào một góc. Anh đến gần cửa kính sát đất, nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Sau đó rút một điếu thuốc trong bao, châm lửa rít một hơi thật sâu... Chỉ một hơi duy nhất rồi dùng đầu ngón tay dập tắt điếu thuốc. Bước gần đến bàn trà mang điếu thuốc hút dở quăng vào gạt tàn thủy tinh bên trên, tiện tay nhặt lại tấm ảnh mình vừa vứt bỏ. Vuốt phẳng các mép của tấm ảnh, nhìn người con gái chỉ lộ phân nửa khuôn mặt cũng đã đủ khiến người ta mê đắm trong nhan sắc ấy. Cái cằm nhỏ nhô ra chạm vào cửa kính của cô khiến anh nhớ đến nụ hôn mãnh liệt trên xe. Khi các ngón tay anh nắm lấy chiếc cằm ấy, ép cô thừa nhận môi và lưỡi anh.

Tịch Hiên càng ra sức phủ nhận việc anh nhớ cô, tâm trí anh lại càng nhớ về cô. Cô chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi anh tiện tay thì mang quăng. Tịch Hiên mang tấm ảnh nhét vào túi áo vest, trong đầu suy nghĩ cách dày vò cô khi trở về. Nghĩ đến việc cô khóc lóc van xin mình, lúc đó anh mới tạm thời đình trệ cơn giận dữ trong lòng mang công việc trong một tuần giải quyết trong ba ngày, gấp rút trở về nước.

Tình hình sức khỏe của bà ngoại đã có rất nhiều khởi sắc, mấy hôm nay Vân Mạn đều túc trực bên cạnh bà để tiện bề chăm nom. Cô hầu như không trở về căn hộ của tên cầm thú kia, cả ngày đều ở bệnh viện, không thì trở về nhà cũ để nấu cháo, hầm canh cho bà. Hoàn toàn mang những việc đã qua vứt vào một góc, không thèm nhớ đến dù chỉ một lần. Phía bên Từ Khiết có gọi cho cô mấy lần, chủ yếu là thông báo về lịch tình quay sắp tới của chương trình Lập Ký. Bình thường sau khi cho bà ăn tối, Vân Mạn sẽ mang trái cây đi rửa và gọt sẵn. Sau đó cùng bà trò chuyện một lúc lâu, cười cười nói nói giúp tâm trạng bà tốt hơn.

"Mạn Mạn, con không cần lo cho bà. Bà lớn tuổi rồi cũng không sống được bao lâu, chỉ mong trước lúc nhắm mắt xuôi tay có thể nhìn đứa cháu gái mệnh khổ có được hạnh phúc và niềm vui của nó." Bà ngoại thủ thỉ, ngày nào cũng vậy mấy lời này bà lập đi lập lại khiến Vân Mạn thuộc nằm lòng. Đang xoa bóp hai tay cho bà, cô dừng lại nũng nịu nói:

"Bà ngoại khỏe mạnh sống cùng con mới là hạnh phúc. Với lại bà yên tâm, con mới nhận lời tham gia một chương trình rất lớn. Ngày mai cháu phải đi quay có lẽ sẽ mất vài ngày, cháu sẽ cố tranh thủ về thăm bà."

"Được rồi... bà ở đây luôn có người dòm ngó chăm sóc. Cháu không cần lo, cố gắng làm việc để trả khoản vay cho ngân hàng." Vân Mạn không biết nên giải thích với bà rằng cô đã kiếm khoảng chi phí trang trải cho cuộc phẫu thuật này thế nào. Vậy nên cô bịa đại ra rằng ngân hàng có hỗ trợ cho sinh viên tốt nghiệp loại giỏi một khoản vay. Bà ngoại nghe vậy cũng không có chút nghi ngờ nào, đó giờ đứa cháu ngoan của bà chưa bao giờ biết nói dối. "Cháu về nhà nghỉ sớm đi, đừng ngủ lại đây nữa sáng mai rất bất tiện."

"Đợi bà ngủ rồi, cháu mới yên tâm ra về." Cô mang đèn phòng tắt đi, một bên thu dọn những đồ lặt vặt, một bên đi nhờ vả y tá Hà chiếu cố bà ngoại. Sắp xếp xong mọi thứ mới yên tâm ra về.

Từ bệnh viện về nhà cũ phải đi 2 chuyến xe bus, nhưng lúc Vân Mạn rời bệnh viện trời đã tối hẳn, chuyến xe bus cuối cùng đã rời bến từ lâu. Vân Mạn chỉ đành đi bộ, số tiền ít ỏi còn lại trong ví là dành mua đồ ăn ngon bồi bổ cho bà, cô không nỡ dùng đến. Quãng đường dài khiến hai má cô đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi. Khu cô và bà sống là một khu tập thể nghèo nàn và vô cùng phức tạp. Ở nơi đây luôn văng vẳng tiếng đánh mắng, la ó từ những gia đình xung quanh. Mẹ mắng con, chồng đánh vợ, bạn nhậu quát tháo nhau. Nhưng hôm nay mọi thứ im lặng hẳn, Vân Mạn nhìn hai bên con đường hằng ngày tấp nập mấy kẻ đầu trộm đuôi cướp ngồi uống rượu hay mấy tên nghiện ngập đang lên cơn mê đắm vậy nhưng sao hôm nay lại không thấy bóng. Hai bên đường hàng quán đều đóng cửa, chẳng thấy nổi một bóng người. Mặc kệ nghi hoặc trong lòng cô rẽ vào khu chung cư, leo 4 tầng lâu mới đến được nhà. Hành lang cũ kĩ tối mịt làm gáy cô gợn lên cơn ớn lạnh. Bình thường nhà chị Hoa hàng xóm giờ này ắt hẳn vẫn còn chí chóe mắng đám con nít chơi đùa quậy phá. Vân Mạn không kìm được ngó ánh mắt tò mò sang nhà chị Hoa... chỉ là không thấy được gì. Cô mang chìa khóa mở bật cửa, rồi vội vã bước vào đóng sập cửa không quên bấm chốt khóa. Cô sợ ma, càng sợ cảm giác bất an càng xâm chiếm trí não.

Từ trong bóng tối, một người đàn ông từ sau lưng ép sát Vân Mạn vào cửa, tay hắn bịt chặt miệng cô, cơ thể to lớn ép chặt khiến cô dù phản kháng kịch liệt cũng không thể trốn thoát. Quá hoảng loạn, Vân Mạn vùng vẫy muốn thoát khỏi sự giam cầm này, cô hoảng sợ liên tiếp dung tay thúc ngược ra sau. Gã đàn ông bị thúc trúng, đau đến nghiến răng. Động tác càng thêm tàn nhẫn tay đang bịt chặt miệng buông lỏng, cho cô một tia hy vọng. Sau đó dùng tất cả lực mang cái cổ nhỏ của Vân Mạn bóp nghẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro