Chương 9: Hoan Ái.(18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi Vân Mạn ngoan ngoãn đọc hết bảng hợp đồng thì eo lưng cùng đầu cô đã mỏi nhừ.

"Chúng ta thương lượng một chút được không?” 

"Em nói đi." Tịch Hiên thong thả đáp, dù sai người vôi chắc chắn không phải anh.

"Ngoại trừ chuyện đó thì tôi không muốn anh xen vào cuộc sống của tôi, mấy việc như ăn uống ngủ nghỉ làm việc tôi tự điều chỉnh được."

"Lần gần đây nhất em ăn là lúc nào?”

Một câu hỏi đơn giản khiến cô rơi vào trầm tư… là khi nào nhỉ? Cô không rõ dạo gần đây bận rộn ở bệnh viện cô quên mất cả bản thân.

"Không trả lời được? Vậy nhưng vẫn muốn tự điều chỉnh?” Anh có vẻ không hài lòng lắm. Vân Mạn không rõ nhưng cô cảm nhận được sau lưng có chút ớn lạnh.

Diễn viên các cô chỉ biết chạy theo việc làm đẹp nào có quan tâm đến sức khỏe bản thân. Giao cho cô tự điều chỉnh khác nào giao trứng cho ác. Tịch Hiên hừ lạnh không nói gì.

"Thật ra chỉ là…"

"Biết vì sao em không giữ được tư thế không? Là do sự điều chỉnh của em đó."

"Liên quan gì chứ tôi không giữ được là do già yếu cột sống không tốt." Lời anh nói nghĩ theo nghĩa nào cũng cảm thấy đen tối. Vân Mạn da mặt mỏng, không trách được hai má đỏ bừng nhưng vẫn cố phản bác.

Anh không nói gì cũng không có ý định thương lượng với cô, còn nói nữa thì chỉ là một cuộc tranh luận vô nghĩa khi anh biết rõ bản thân không chấp nhận thương lượng.

"Em còn ba phút để ký, không bây giờ thì không bao giờ nữa."

"Anh vội vậy làm gì, tôi còn chưa suy nghĩ xong." Từ lúc gặp anh đến bây giờ cô có được buông lỏng cảnh giác một giây phút nào đâu. Đã vậy anh còn liên tục ép buộc cô hết chuyện này đến chuyện khác.

"Tôi vội. Vội chơi chết em. Mau lên." Tịch Hiên lại vỗ vài phát vào mông của cô ra lệnh, mông cô rất nảy từng cú đét của anh đều tạo nên âm thanh “bộp” thật vang.

"Cho tôi bút." Anh xoay cây bút trên tay vẫn không có ý định đưa cho cô, dù gì trước sau gì chẳng ký anh không phải vội. Một giây trước thì vội, một giây sau không vội nữa. Tâm tình của anh khi đối mặt với cô có đôi lúc anh cũng không thể hiểu nổi.

Tịch Hiên kéo Vân Mạn vắt ngang chân, một chân giữ chặt người cô lại, một tay giữ lấy tay cô để trên lưng. Vân Mạn không rõ anh lại giở trò gì nhưng tư thế này không tiện phản kháng bởi vì càng cử động thì vật cứng rắn bên dưới anh càng cạ vào bụng cô. Cảm giác lành lạnh sau mông, anh vậy mà ra tay cởi quần cô. Dùng đầu bút kim loại vẽ từng vòng tròn nhỏ trên bờ mông Vân Mạn anh thích thân thể của cô.

Anh nhẹ nhàng va chạm xung quanh thân dưới của cô, từng động tác khiêu khích ngọn lửa trong cô. Cây bút không quá dài cách một lớp quần mỏng Tịch Hiên dùng sức đâm vào hơn ⅓ thân bút. Làm Vân Mạn sợ hãi hét toáng… cảm giác không đau đớn nhưng nó làm cô giật mình, hồi hộp trong lo sợ. Anh không vội đút hết chiều dài cây bút vào, may là đầu bút nhỏ không làm rách lớp màng phía trong. Thực ra anh đang muốn thử xem lớp màng của cô dạy hay mỏng vì nó ảnh hưởng đến cách chơi của anh. Vì ngay bây giờ anh chỉ muốn hung hăng hành hạ cô sau tất cả những giây phút tranh cãi vừa rồi anh muốn âm thanh từ miệng cô chỉ có thể là tên anh. Chỉ sợ lần đầu quá đau đớn sẽ để lại tổn thương thân thể rất nhiều vậy nên anh ra sức thăm dò trước. Rút thân bút bóng loáng vừa được bôi nước ra Tịch Hiên nhìn chăm chú cây bút, vệt nước trên đó là mùi vị của cô, thân bút vẫn còn độ ấm nhìn nó anh cũng muốn được ngập chìm trong nơi lầy lội ấm áp đó.

"Ưm… tôi khó chịu." Vân Mạn kiềm nén tiếng rên nghẹn ở cô họng, mồ hôi tuôn ướt cả trán. Tất cả dây thân kinh xúc cảm của cô như tụ lại một điểm và nơi đó cũng là nơi anh đang trêu đùa cô.

"Tôi cũng vậy."

Vân Mạn bĩu môi xem thường, cô mệt thì không nói anh thì có gì mà mệt, ăn hiếp cô nên mệt? Tịch Hiên nhìn ngón tay mình và đầu bút máy anh muốn cảm nhận cái ấm nóng bên trong nhưng anh cũng sợ ngón tay mình quá lớn, chẳng ai muốn phá thân con mồi bằng ngón tay cả… và anh cũng vậy. Ít nhất thì cũng phải để cậu em của anh ra trận đánh tan tường thành mỏng manh của đối thủ.

"Tôi khó chịu…" Tịch Hiên nỉ non, kéo cô dậy anh đè gáy cô lại, áp môi cô lên môi anh tạo nên một nụ hôn sâu. Bốn cánh môi quấn lấy nhau không tách rời, anh cuồng dã hút hết mật ngọt từ cô. Vân Mạn bị cuốn theo cơn trầm mê này, cô ngoan ngoãn hé miệng để lưỡi lưỡi anh tiến vào. Vừa vào được vùng đất mới lười Tịch Hiên càn quét một trận khắp mọi ngóc ngách dây dưa ám muội với cô. Tịch Hiên chuyển hướng dời xuống cổ Vân Mạn lưỡi lướt qua dấu cắn khi nãy nhẹ nhàng xoa dịu nó.

"Ưm… tôi còn chưa kí."

"Mặc kệ nó, cũng không ai dám kiện tôi đâu vậy nên em không cần phải lo lắng."

Không phải, ai thèm lo lắng cho anh mà có kiện thì người kiện cũng là cô, sao cô lại lo lắng cho anh được. Cô chỉ lo lắng cho quyền lợi của bản thân lỡ anh chơi xong quất ngựa truy phong cô biết tìm ai mà đòi tiền.

Anh dường như có đôi mắt nhìn thấu hồng trần, thâu hiểu suy nghĩ của cô anh không nói gì, dùng hành động để trả đũa. Từ trước đến giờ không ai dám nghi ngờ sự uy tín của anh càng không ai dám tranh cãi tay đôi với anh như cô. Lúc thì nhìn cô run sợ khi thì thấy cô cứng miệng ngoan cố, đâu mới là con người thật của cô? Vậy thì phải xem lúc anh làm cô hồn điên phách đảo cô còn cứng miệng nổi không.

Tịch Hiên di chuyển lưỡi một vòng tồi liên tiếp mút mạnh tựa như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật của riêng mình. Bầu ngực mềm mại trắng nõn cũng bị anh tấn công, xoa nắn, bóp chặt, tại thành vô số hình dáng khác nhau. Cơ thể Vân Mạn nóng lên cảm giác khó chịu lan tỏa cả cơ thể bứt rứt, ngứa ngáy. Đỉnh hồng còn bị anh nhay cắn trong miệng liên tục liếm rồi mút, mút đã rồi cắn, đay nghiến hành hạ làm Vân Mạn đau nhứt.

"A… " cơn sóng tình ấp đến, cô không chịu nổi mà rên rỉ. Đẩy ngã cô xuống nệm ghế Tịch Hiên tiếp tục hành trình khai phá xữ nữ của bản thân một mạch đi xuống phía dưới. Cách lớp quần nhỏ chóp mũi anh đụng phải vật cản ẩm ướt, đáy quần Vân Mạn đã trở nên lầy lội ướt đẫm . Anh cười tà ác ý cắn lấy lớp vải anh kéo mạnh sau đó bất ngờ buông ra. Lớp vãi theo quán tính thu hồi lại bật mạnh vào khe nhỏ của Vân Mạn làm cô chật vật phát khóc. Còn anh thì vui vẻ bắt đầu liếm láp xung quanh hai bên sau đó tấn công thẳng vào hoa tâm. Khích tình chi phối não bộ Vân Mạn làm cô không phân định rõ điều gì cảm giác ngứa ngáy bên dưới càng ngày càng dữ dội cô đã quên mất xấu hổ để mặc anh vùi đầu dưới thân mình. Hai mắt Vân Mạn khép hờ, miệng hé nhỏ liên tục thở gấp, cô cọ xát hai chân kẹp lấy đầu anh không ngừng vặn vẹo muốn tiêu giảm đi cảm giác ngứa ngáy phát đau bên dưới. Lớp vải mỏng không thể ngăn cản nổi mật dịch ồ ạt tuôn ra, trong miệng anh cũng là hương vị của cô không chỉ thơm ngọt mà còn dâm mĩ.

"Nhanh như vậy đã ướt đẫm? Còn ra vẻ thanh cao? Dâm đãng."

Anh dùng đầu lưỡi tiến công đâm chọt vào bên trong, cách một lớp quần khó mà hành động vậy nên anh mất kiên nhẫn kéo mạnh, kéo rách quần nhỏ của Vân Mạn. Lưỡi anh tiếp xúc trục tiệp với hoa tâm ấm nóng liếm trên liếm dưới hút mạnh, mang tất cả mật dịch nuốt xuống. Đâm đầu lưỡi vào lỗ nhỏ xoay tròn làm cô thoải mái co rúm cả đầu ngón chân rên rỉ.

"Ưm… hức chỗ đó đúng vậy thoải mái."

"Tôi thích em dâm đãng như vậy sống thật với bản năng."

"Không cần. Không cần cắn. Cô thét lên."

Tịch Hiên ngậm hạt đậu nhỏ dây dưa cạ răng vào nó, em cảm nhận được cô gái bên dưới vừa rùng mình. Vân Mạn nằm đó chịu đựng tất cả các xúc cảm mới lạ đầu đời, nhưng xúc cảm đánh thẳng vào tâm can của cô làm cô vỡ vụn, kiệt sức. Vân Mạn dần mất đi lý trí, hai chân tách rộng không ngừng đè đầu nam nhân trước mặt hy vọng hắn liếm sâu hơn một chút. Đầulưỡi anh linh hoạt không ngừng quét qua âm đế mẫn cảm của cô lặp đi lặp lại đâm vào miệng huyệt chưa từng có người chạm vào, mang đến cho cô khoài cảm trước kia chưa bao giờ cảm thụ qua. Cô chỉ cảm thấy khoái cảm ở trong hoa huyệt điên cuồng bành trướng, không bao lâu liền khó có thể kiềm chế mà cao trào, cô co rút, thét lớn sau đó bật khóc. Cảm xúc này quá mãnh liệt làm cô không chống đỡ nổi.

Tịch Hiên ngồi dậy nhìn khuôn mặt nhiễm màu nhục dục đang co rút bên trên, thở gấp. Vân Mạn rơi vào trạng thái vô định, miệng cũng không khép lại được nước bọt từ đó tràn ra. Đây là cực phẩm mà anh vô tình phát hiện được, mẫn cảm chặt chẽ.

"Sẵn sàng chưa?"

"Tôi mệt." Vân Mạn thở không ra hơi, cô chật vật như vậy có được tính là sẵn sàng không?

"Cái kết cho việc tự điều chỉnh của em đấy." Anh hừ lạnh, vẻ mặt tràn ngập khinh thường.

Có ai vừa lâm trận đã vươn cờ đầu hàng như cô đâu, trường hợp của cô là lần đầu tiên anh thấy. Quan trọng là anh không dễ buông tha cô như vậy. Vân Mạn tìm tờ hợp đồng, tờ giấy nhăn nhúm nằm giữa anh và cô bên trên còn được tô điểm thêm nhiều vệt nước dâm mỹ. Cô đỏ mặt trốn tránh, sao thứ nước kia lại dính vào tờ giấy quan trọng như thế này? Làm sao kí đây?

"Anh còn bản nào khác không?" Cô cầm tờ giấy hướng tới anh hỏi. Tịch Hiên nhận lấy tờ giấy từ tay cô chạm vào chỗ bị ướt.

"Cứ giữ tờ này thôi, em kí đi." Dù gì anh cũng không quan tâm lắm. Chẳng qua là vì anh biết tờ giấy này có ý nghĩa nhắc nhở cô việc tình nguyện ở bên anh... anh không thích ép buộc phụ nữ lên giường cùng mình.

"Nhưng mà không phù hợp lắm với lại hình như thiếu một bản."

"Đây là bản cho em giữ, tôi không cần hợp đồng." Tịch Hiên anh cần gì những tờ giấy không có giá trị đó. Dù gì người đã cùng anh giao dịch có muốn thoát cũng không được. Vậy nên anh không cần giữ làm tin, ngược lại Vân Mạn thì cần hơn.

Cô gục đầu vào tay không nói gì, tên hỗn đản này bắt cô giữ bản hợp đồng có minh chứng kích tình của bản thân trên đó. Là anh cố tình làm vậy để nhắc cô nhớ sự việc ngày hôm nay. Vân Mạn thở dài nhớ lại bản thân hình như vẫn còn loã thể cô vội vã ngồi dậy cúi người tìm kiếm quần áo bị anh giục dưới chân.

"Không cần mặc, vẫn chưa xong."

Tịch Hiên cuối người đè Vân Mạn lại, một lần nữa quăng tờ giấy hợp đồng ra xa. Tiếp tục những hành động va chạm ám muội

"Đặt chân lên đây." Anh ra lệnh, một bên nâng đùi ngọc của cô lên, rồi vắt cặp đùi trắng mịn thon dài lên vai của mình. Tư thế này rất tốt, khi anh nâng cao mông cô lên, cô còn có thể nhìn rõ ràng vật nam tính của anh đi vào giữa hai chân, nhưng Vân Mạn thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm vẻ kiều mỵ mê người.

"Nhìn tôi." Tịch Hiên lại ra lệnh một lần nữa. Hai tay nhanh chóng bắt lấy cái eo nhỏ của cô, giữ chặt cô lại. Không thể chống lại được ánh mắt cuồng dã của anh, Vân Mạn bị buộc phải giương mắt lo sợ nhìn anh, hai tay cô choàng lại che cảnh xuân trước ngực.

"Vân Mạn gọi tên tôi."

Làm ơn đi có được không? Cô đang không biết tìm lỗ nào để chui anh lại còn “gọi tên anh trong xe” lắm trò thật. Vân Mạn bẹp miệng không thèm quan tâm mệnh lệnh vừa rồi của anh, kệ anh chứ mấy câu nói đó không thể tuỳ tiện nói ra được.

Tịch Hiên cũng không quan tâm, không kêu cũng được đợi lát nữa cô cũng phải thét tên anh thôi, anh cam đoan là vậy.

"Gọi tên tôi." 

Anh cho cô một cơ hội cuối để ngoan ngoan nghe theo lời anh nói vậy nhưng Vân Mạn trực tiếp không thèm nhận sự khoan hồng đáng ghét đó, ngoan cố trừng anh.

Đột ngột ưỡn eo, thắt lưng anh mạnh mẽ tiến lên phía trước dùng sức mạnh cường đại chen quy đầu vào tiểu huyệt của cô, nhấp vào từng chút một cho đến khi đụng phải lớp màng ngăn cản mỏng. Tịch Hiên lùi lại lấy đà sau đó một phát mạnh mẽ tiến công. Thành công phá tan lớp màng mỏng, mang Vân Mạn chính thức trở thành người phụ nữ của riêng anh.

Cơn đau làm Vân Mạn hét lớn, cảm giác cơ thể như xé làm đôi. Vật cứng chen giữa hai chân mang lại cảm giác đau thốn. Cô cố gắng lùi về sau thì bị anh bắt lại, anh dùng hai tay vịn lấy bờ mông của Vân Mạn kéo sát lại. Không một kẽ hở.

"Á… không được. Anh Tịch, anh Tịch cầu xin anh lấy ra."

"Tịch Hiên." Anh gằn giọng. Để xem cô bướng đến bao lâu.

"Tịch Hiên xin anh, lấy ra được không."

Có phải từ đầu ngoan ngoãn thì đã không cần phải vừa khóc vừa gọi tên anh như bây giờ không? Tịch Hiên không hiểu vì sao cô lại ngang bướng như vậy nhưng anh mặc kệ. Anh sẽ có cách khiến cô ngoan ngoãn ở bên cạnh mình.

Mặc kệ cô gái khóc lóc bên dưới, Tịch Hiên bắt đầu vận động, ra vào cuồng dã. Trong xe ngoài tiếng khóc, tiếng nức nở, rên rỉ của người con gái. Còn có tiếng rít nhẹ, ậm ừ của người con trai. Xen lần trong đó là mùi ám muội, chiếc xe kiên cố không mấy rung lắc là bao dù cặp đôi bên trong đang kịch liệt chạy nước rút.

Một lúc lâu sau cuối cùng trận hoan ái cũng kết thúc, Vân Mạn mệt mỏi không nhấc nổi mi cô đã kêu gào, khóc lóc nhiều đến mức mệt lả, gục vào vai Tịch Hiên ngủ say. Tịch Hiên không vội, ôm người con gái trong tay anh nhẹ nhàng mặc lại quần áo cho cô, điều chỉnh lại tư thế để cô tựa vào hõm vai bản thân mà ngủ. Cứ như vậy cho đến vài giờ sau không biết là bao lâu. Bên ngoài trời đã tối hẳn hai thuộc hạ đứng cũng mỏi mệt hai chân vẫn chưa thấy động tĩnh của ông chủ. Đợi đến khi Vân Mạn mơ màng mở mắt thấy bản thân đang dựa vào vai anh ngủ. Cô không buồn ngồi dậy, cả người cô mệt mỏi cô không có ý định nhúc nhích chỉ mở miệng thì thầm thật khẽ.

"Đang ở đâu vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro