Chương 16: Giọt máu thất lạc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Athelstan Osborne Estonia, đó là tên của cháu. Cháu cao quý hết ai hết ở vương quốc này." Quốc vương nói với cậu.

Mọi người đều chờ mong, nhưng nói trắng ra, họ chờ mong gì ở một cậu thiếu niên mười sáu tuổi lớn lên ở khu ổ chuột, đi móc túi và giao du với những đứa trẻ nhà nghèo khác?

Coral bình tĩnh hỏi lại:

"Thưa bệ hạ, thần không hiểu..."

Tiếng xì xào nổi lên giữa đại điện.

Coral nhìn xuống chân mình. Đôi giày gia công tỉ mỉ thay vì chân trần gợi cho cậu về những gì Quốc vương bệ hạ đã ban tặng.

Toà cung điện đẹp quá sức mong đợi, đâu đâu cũng quý giá, sạch sẽ và tráng lệ, với người hầu và tôi tớ ăn mặc đúng theo ngôi thứ và công việc được giao.

Không chỉ là một cái nhà kho bé xíu, giờ đây cả kho châu báu thuộc về cậu, cả chuồng ngựa đẹp nhất cùng lời hứa của Quốc vương sẽ cho cậu học mọi thứ cậu cần.

"Đây là kỵ sĩ của con, Felix Brown."

"Quản gia riêng của Ngài, Benedict Murphy."

"Kính chào Hoàng tôn Estonia vĩ đại," chàng trai cúi đầu, "Thần là Patrick Nelson, thư ký của Ngài, thề trung thành với Quốc vương và Hoàng tôn điện hạ. Rất vinh dự được gặp Ngài, Athelstan."

Patrick ngẩng đầu lên:

"Ôi, sao Ngài lại ngẩn ra như vậy? Thần làm Ngài thấy khó hiểu sao?"

Coral gấp cuốn sách trên bàn lại, liếc sang mười mấy cuốn nữa chờ cậu đọc. Cậu không có ngần người.

"Chuyện này là sao thưa ông Nelson?"

Patrick lại ngẩng đầu lên:

"Dạ?"

"Ta là con trai của một dân thường ở Lamas cơ mà. Quốc vương định làm gì khi sai người bắt cóc ta đến Estonia?"

"Dạ thưa Hoàng tôn, thần xin phép được giải thích. Ngài nói Ngài là con trai của dân thường quả đúng không sai. Nhưng đó là cha ruột của Ngài."

Patrick lấy ra một miếng vải vuông vắn, đính kim cương:

"Ngài đã từng thấy biểu tượng này chưa?"

Coral sờ vào cằm, đôi mắt chớp vài cái.

"Hai con chim lớn cùng mũi giáo. Chiếc nhẫn của mẹ ta có hình ảnh này."

"Thưa Hoàng tôn đáng kính, chiếc nhẫn đó hiện giờ ở đâu?" Patrick có vẻ hứng thú.

"Cha ta bán đi rồi."

Patrick nâng miếng vải bằng hai tay, từ tốn gấp lại và nói tiếp:

"Thưa Hoàng tôn, đây là Song Điểu Trường Thương, biểu tượng của Hoàng gia Estonia ngàn đời nay. Cha ruột của Ngài là người Đế quốc, mẫu thân của Ngài là người Estonia."

Coral đưa vai về phía trước:

"Thật sao? Nhưng mẹ ta có can hệ gì đến Quốc vương?"

"Thưa Hoàng tôn, mẫu thân của Ngài là con gái duy nhất của Quốc vương bệ hạ - hoàng nữ Veronica Osborne Estonia."

"...Ngươi có thể kể thêm cho ta về mẹ được không?"

Coral biết ngoại hình mình thừa hưởng từ người mẹ đã mất mười hai năm về trước. Nhưng mẹ không giống Quốc vương chút nào ngoại trừ màu tóc.

"Tất nhiên thần có thể, thưa Hoàng tôn. Nhưng Quốc vương bệ hạ cũng có thể. Bệ hạ muốn gặp người trong ngày hôm nay. Bất cứ khi nào, Ngài cũng có thể tìm đến Quốc vương bệ hạ."

Coral cười:

"Ta hiểu rồi."

Patrick nói tiếp:

"Nhân tiện cuộc ghé thăm đột ngột này, thần có phần thất lễ, chưa kịp chuẩn bị vật phẩm dâng lên Hoàng tôn. Kính mong Ngài tha thứ và bỏ qua cho thiếu sót này của thần. Vào buổi đại tiệc Hoàng tôn ra mắt giới quý tộc và dân chúng, thần sẽ nỗ lực đền bù cho sai lầm này."

Coral nói:

"Không cần, ngươi làm tốt lắm."

Patrick ngẩng đầu lên:

"Thưa Hoàng tôn, Ngài chưa quen với cách hành xử trong cung điện sao?"

"Ưm, một chút."

"Thưa Hoàng tôn, thần không cố ý khiến Ngài khó xử. Danh hiệu của Ngài nói lên thân phận thật sự không thể bàn cãi. Đây là nơi Ngài thuộc về. Cung điện này được Quốc vương bệ hạ cho xây trên mảnh đất hoàng nữ Veronica sinh thời đã sống và làm việc. Quốc vương bệ hạ muốn bù đắp cho Ngài đấy, Athelstan."

"Không Patrick, ta có một người bạn..."

"Thưa Ngài, người đó ở Đế quốc sao?"

"Đúng vậy."

Patrick suy tư không đáp.

"Ngài hãy nhắc chuyện này với Quốc vương bệ hạ."

Đây cũng là cách để vị Hoàng tôn Athelstan này chịu có cuộc trò chuyện tử tế hơn với Quốc vương Estonia.

Quốc vương Estonia đưa tách lên miệng. Dựa lưng vào ghế bành và đặt hai tay lên tựa đã trở thành lệ không dưới bốn năm.

Không khí trong vườn khá mát mẻ. Hương hoa nhè nhẹ chìm vào bóng cây phủ đầy mặt đất. Bước chân của gió xào xạc, tiếng chim hát ríu rít phía xa xa.

"Thưa bệ hạ..."

Quốc vương ngoảnh đầu lại.

"Athelstan à, vào đây."

Coral bước ra khỏi vùng tối mát, lại gần và ngồi cùng Quốc vương.

Khác với vẻ uy nghiêm sừng sững khi an toạ trên ngai vàng, Quốc vương thực ra chỉ là ông lão tóc bạc, không có ngai vàng nào ở đây, râu dài kín ngực và mặc áo choàng tối màu trùm toàn thân. Cặp kính bán nguyệt chỏng chơ trên trang sách ngập tràn chữ.

Hiện tại Coral nhìn thẳng mặt Quốc vương. Ở đại điện không phải cậu không dám, mà nên thể hiện bớt cho người khác hiểu lầm rằng mình ngạo mạn. Rất dễ bắt gặp đại thần hay quý tộc nói rằng Athelstan là con hoang của Quốc vương bệ hạ, nếu mở miệng giao lưu.

Quốc vương muốn gặp riêng cậu, chứ không phải cùng cận thần, Felix Brown thẳng thắn hay quản gia Murphy luôn chăm chăm vào Quốc vương như thần thánh, khác hoàn toàn Patrick chỉn chu.

"Con có muốn uống trà không?"

Quốc vương rót trà cho Coral bằng một tay.

"Thưa bệ hạ, con cảm ơn người."

"Nếu thích, con cứ gọi ta là ông ngoại."

"Không cần thêm gì vào ạ?"

"Cả trà và câu nói vừa rồi của con đều không cần."

Quốc vương đeo kính:

"Hửm? Trông con giống Veronica hơn ta tưởng đấy. Thomas có khoẻ không?"

"Ý người là...?"

"Cha của con đấy, tên ông ta là Thomas."

"Vâng, ở khu ổ chuột họ gọi cha là tên sâu rượu. Luôn luôn là tên sâu rượu."

"Athelstan, nếu ta biết con cực khổ như vậy, ta đã hoả tốc cho người đón con về đây."

Coral lắc đầu:

"Con cảm ơn ông ngoại. Ông kể cho con về mẹ con-- tức Hoàng nữ Veronica ấy đi ạ."

"Hử? Không phải con đã có khoảng thời gian sống với mẹ rồi sao?"

"Vâng, nhưng..." - cậu áp tay vào lồng ngực - "con vẫn muốn nghe trực tiếp từ người thân thiết với mẹ."

"Thân thiết ư? Con quá lời rồi Athelstan."

Dừng lại trong giây lát để quan sát vẻ mặt của cậu, ông nói tiếp:

"...Ta luôn duy trì mối quan hệ hoà nhã với Veronica. Có nhiều chuyện khiến ta tiếc nuối hết quãng đời con lại. Veronica nhất quyết không chịu khi ta cấm con bé dính líu với Thomas, người may mắn có được số tài sản khổng lồ của họ hàng. Anh ta dùng lời ngon ngọt tán tỉnh Veronica. Ta chỉ dạy con bé cách kinh doanh sao cho đôi bên đều có lợi, nhưng không dạy chuyện yêu đương. Mấy người ở Đế quốc có vẻ thích chiếm dụng tình cảm."

Coral uống một ngụm trà.

"Không phải đâu ông ngoại. Con thấy nhiều người rất tốt."

"Là lỗi của ta suy nghĩ chưa kỹ càng. Ta xin lỗi. Con đã gặp người tốt và ta cũng vậy. Tuy nhiên ngoài Thomas, có một người làm ta nghi kỵ người đến từ Đế quốc mỗi khi nghĩ về ông ấy."

"Người khiến ông ngoại để tâm đến mức phải nói cho con nghe?"

Quốc vương nhặt cành hoa nhỏ kẹp vào sách. Mùi thơm của hoa khô cùng giấy mực quyện lẫn quen thuộc thoảng qua mũi Coral. Mẹ cậu có thói quen giống hệt ông ấy.

"Hoàng đế tiền nhiệm."

"Tại sao vậy ông?"

"Đế quốc sở dĩ được gọi là Đế quốc vì có các nước chư hầu. Estonia luôn có chủ trương trung lập hơn một trăm năm, không tranh giành với các nước khác."

Coral nhớ được, là phần I cuốn sách dày bằng cả gang tay, cậu tìm thấy trong thư viện.

"Hai đời Hoàng đế đã thèm thuồng nguồn lợi nội địa Estonia, tham vọng độc chiếm tài nguyên, nhân lực và thị trường. Đã hai lần ta được mời đến. Tuy họ đối đãi tốt với ta, nhưng âm mưu không thành. Hoàng đế tiền nhiệm liền hạ độc vào tách trà của ta."

Coral liếc xuống màu tách trà trên bàn. Hơi ấm vẫn còn vương lại.

"Khụ...!! Khụ khụ!!"

Quốc vương đưa khăn tay cho cậu.

"Nhờ ơn thần linh, ta thoát nạn. Sau khi trở về Estonia, ta cho bế quan toả cảng, lập ra thủ tục gắt gao đối với người đến từ Đế quốc."

"Con còn tưởng lý do là cha của con..."

"Một phần nhỏ thôi, Athelstan à. Hơn nữa, ta không bênh con gái mình. Ta tôn trọng mọi quyết định của con bé, cho dù là quá khứ hay hiện tại. Vì vậy mọi quyết định của Veronica ta không can thiệp quá nghiêm khắc."

"À ông ngoại."

"Gì vậy Athelstan?"

"Con có thể... Con biết điều này không đúng, nhưng... Con rất muốn gặp lại người bạn cũ của con, có được không?"

Quốc vương rút khăn lau kính, chậm trãi nói:

"Đứa trẻ tên gì?"

"Ơ, dạ... Tên cô ấy là May... Có vẻ là con cái quý tộc."

Quốc vương ngắm nghía gọng kính. Coral chợt có suy nghĩ Quốc vương giả bộ tránh ánh mắt mình.

"Nếu con muốn..."

Quốc vương đăm chiêu suy nghĩ.

"Con biết ngay cả hoàng gia Estonia cũng không được phép tuỳ tiện đụng đến quý tộc Đế quốc không?"

Coral không có cách nào liên lạc cho bạn mình. Một quý tộc bình thường chắc chắn ghét bỏ những đứa trẻ khu ổ chuột. Coral khi đó không nghĩ đến việc chủ động tìm sự giúp đỡ, để tiểu thư nhà quý tộc tìm mình. Cậu thậm chí không rõ tước vị của cha người đó. Cái tên nhiều khả năng là giả.

"Con biết thưa ông ngoại." Cậu mỉm cười, nhìn Quốc vương với vẻ mặt hết sức bình thản, như kẻ đi săn đợi con mồi sa lưới.

Cuối cùng, Quốc vương buộc phải nhượng bộ.

"Ôi... Cái thân già này của ta..." Ông nheo mắt vờ rên rỉ, "Cả con gái và cháu trai ta sao lại giống nhau đến thế này..."

"Mẹ con ư?"

"Đúng vậy."

Quốc vương chạm ngón tay trỏ đeo một cái nhẫn lớn của ông vào trán Coral:

"Thằng bé này, con thông minh hơn ta nghĩ. Có lẽ còn nhỉnh hơn Veronica vì con không yêu ai đó mù quáng như nó."

"Kẻ thông minh sẽ mắc những sai lầm mà chỉ kẻ thông minh hơn mới hiểu được."

"Ha ha, là ai đã nuôi dạy cháu như vậy, Athelstan? Được, ta phải công nhận cháu. Thật đấy. Dù cháu không muốn ta cũng sẽ công nhận cháu. Vì thế nên là, hừm, cháu phải học để trở thành người cai trị tiếp theo, thanh gươm của dân chúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro