Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần trôi qua, những cô gái lần lượt vào rồi ra khỏi khỏi phòng Seulgi trong bộ dạng thảm thương, ê chề, hoàn toàn không có cảm xúc, tình cảm.

Cho đến khi Seulgi mệt lừ ngã phịch xuống ghế, thở hổn hệt, phăng quắt món đồ chơi ướt đẫm dịch và máu.

- Cô cút ra khỏi đây!

Cô gái tóc vàng kinh hãi vội vàng vơ quần áo, chạy ra khỏi cửa như thoát ra khỏi địa ngục.

Seulgi bắt đầu bực bội với cái nguyên tắc cứng nhắc, chỉ có một lần và không bao giờ trở lại đó là lý do vì sao cô muốn kiếm Joohyun trả thù nhưng không thể bắt cô ta quay lại căn phòng này. Trả thù cho những cảm xúc rạo rực khi nhớ đến gương mặt thanh thuần, trả thù cho cảm giác thèm thuồng làn môi đỏ hồng gợi cảm, trả thù cho cảm giác mềm mại  khi lướt trên làn da láng mịn, trả thù cho thân hình sexy và bầu ngực đầy đặn, trả thù cho cái lỗ nhỏ thần kỳ như có ma lực hút hết tất cả vào.

Trả thù cho những lúc làm tình với người khác mà vẫn nhớ đến cô.

Chỉ là trả thù chứ không phải một thứ gì khác. Seulgi nhận định.

Mặc lại quần áo chỉnh tề, cô tựa lưng trên chiếc ghế chủ tịch oai nghiêm, hai chân bắt chéo, gương mặt không chút biểu cảm , tay gõ nhịp trên chiếc điện thoại, trầm tư.

Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, mà cả tuần nay những cô gái được tuyển chọn đều có đặc điểm chung, ngay cả Seulgi cũng không phân định rõ, do vô tình hay cố ý đều có làn da trắng, vóc dáng nhỏ.

Nhưng đặc biệt là không có sự âu yếm, mùi mẫn như cô gái cách đây một tuần.

Một người chưa từng yêu ai và cũng không cần tình yêu như Seulgi, đối với cảm giác quan tâm đến sự tồn tại của một người là khá lạ lẫm, cô muốn phủ định nó nhưng càng phủ định thì lại càng khẳng định mình có gì không ổn, cô tuyệt đối không thể thừa nhận đó là cảm giác yêu đương gì, mà chỉ là cảm xúc tình dục nhất thời, len lỏi vào trong tâm trí cô khi không để ý, và người đã gieo rắc cảm xúc đó cho cô, người ấy phải trả giá.

Tay nhấc điện thoại, nhấc số nội bộ.

- Thư ký đâu, vào đây!

----------
Đã một tuần trôi qua sao vẫn còn cảm giác đau buốt. Đau cả thể xác lẫn tâm hồn.

Cầm đũa trên tay, Joohyun bần thần, mấy ngày nay đều ăn không ngon, ngủ không yên, trên gương mặt thon nhỏ ngày càng thêm hốc hác, đầu óc không ngừng phát lại hình ảnh tối hôm đó, đầu cô không ngừng phát cuồng.

- Joohyun, con có làm sao không?

Người cha thấy Joohyun cầm đũa mãi mà chưa hột cơm vào bụng, lo lắng hỏi han.

- Dạ, không - Joohyun nghe gọi, thu hồi tâm trạng thờ thẫn, quay đầu nhìn cha mình.

- Không ngờ họ Kang lại chịu ra tay giúp chúng ta, cha con ta đúng là nợ họ một ân tình.

- Dạ - Joohyun gượng cười. Ông không biết trong nụ cười đó có bao nhiều tủi khổ, đau thương.

- Nếu được, cha muốn đích thân đi cảm ơn.

Joohyun đang chìm trong hồi tưởng liên tục lắc đầu :

- Đừng, không cần đâu cha, họ là quý nhân bận rộn, không có nhiều thời gian, chúng ta đừng nên làm phiền, vả lại việc này đối với họ chỉ là chuyện cỏn con thôi !

- Uhm! Nhưng cha vẫn thắc mắc là tại sao họ lại giúp chúng ta?

Đó là vấn đề quấy nhiễu ông mấy đêm nay. Gia tộc Kang nổi tiếng cao ngạo, khó gần, cũng không phải dạng đại từ thiện gia, không khi lại giúp vô điều kiện, đừng nói đến dùng chiêu bài thân thích để cầu cạnh, ngay cả con cháu ruột thịt trong nhà còn tỵ nạnh, tranh giành với nhau, nên điều đó càng xa với hy hữu. Ông sợ rằng con gái mình đã chịu thiệt thòi gì, nhưng không tiện hỏi ra. Trong bộ dạng của Joohyun không phải là lúc đả động vào chuyện đó.

- Con chỉ là mang kỉ vật của bà nội đến cầu xin. Và chủ tịch Kang Seulgi đã đồng ý ra tay giúp đỡ.

Joohyun nói dối, âm điệu bình thản nhưng trong lòng dậy sóng dữ dội khi nhắc đến hai từ "Kang Seulgi".

- Uhm! Mong là mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy. - Ông nhìn Joohyun như thấu đáo, nhưng sự thật không nên nói ra, chỉ thầm hiểu, ánh mắt tràn đầy thương xót và cảm động.

- Cha ăn nhanh đi, cơm canh nguội hết rồi.

- Uh, con cũng ăn đi.

- Dạ! - Tâm trí trở về với con người đó.

Sao trên đời lại có người vô tình và lạnh lùng đến thế. Đối với Joohyun, Seulgi vừa là ân nhân vừa là thần tượng đồng thời cũng là quỷ dữ. Cô không ngờ lại đi làm tình với người em họ mà cô đã nể tình ngưỡng mộ từ lâu. Trong phòng cô không thiếu những bài báo, tạp chí. Sự hào nhoáng của Seulgi khiến cô tự hào khi mang trong mình một nửa dòng máu tương đồng. Nhưng tưởng sẽ mãi chỉ là hai kẻ xa lạ trên đường đời không có điểm giao kết. Nhưng cuộc đời luôn có thứ sắp đặt trớ trêu hay còn gọi là nghiệp duyên. Cho đến tôi hôm đó, cô mới biết thêm một bộ mặt khác của Seulgi, kinh hoàng đáng sợ đó chính là cảm xúc đầu tiên, song cảm giác quyến luyến phấn khích của chính mình trong cuộc giao hoan bệnh hoạn khiến tinh thần cô suy sụp ngay cả gương mặt thanh tú, đẹp lạnh lùng của Seulgi cũng là một sự ám ảnh với cô.

Vẫn đang chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn không lối thoát. Bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cảnh sát ập vào nhà, đưa ra lệnh truy tố.

- Ông Bae, chúng tôi đã thu thập thêm được chứng cứ mới buộc tội ông buôn lậu thiết bị viễn thông xuyên quốc gia, mời ông về đồn hợp tác.

- Gì chứ, không phải là đã....

Chưa kịp dứt câu đã thấy hai tay ông bị thanh niên lực lưỡng quặp ra sau còng lại.

- Cha..... - Sao lại như vậy, Joohyun choàng tỉnh, ánh mắt hoảng hốt, chạy ùa theo, níu lấy cha mình.

- Cô Bae, xin cô bình tĩnh, đừng cản trở người thi hành công vụ.

Hai nữ thanh tra viên kéo Joohyun đứng yên, không cho manh động.

Song cả bọn áp giải cha cô vào thang máy.

- Sao lại như vậy - Joohyun miệng lẩm bẩm, không phải Seulgi đã giải quyết mọi chuyện êm đềm rồi sao? Sao vẫn còn xảy ra chuyện này?

Cô phải làm sao? Đi kêu oan ?! Nhưng cha mình không hề oan.

Lại đi cầu cạnh Seulgi? Không thể, Seulgi sẽ không giúp đỡ lần thứ hai, vả lại bản thân cũng không đủ dũng khí để đối diện với người đó.

Cảm giác lo lắng, sợ hãi, bất lực cùng một lúc ùa đến, khiến cô không đứng vững ngã quỵ xuống bên cạnh cửa, ôm gối khóc nức nở.

-------------------
Một lần nữa bước chân vào đại sảnh của tập đoàn tiếng tăm này khiến cô ngập ngừng, cô chồn chân hồi lâu và muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng hoàn cảnh không cho phép cô giữ được sự thanh cao, thể diện lúc này.

- Xin lỗi, tôi có hẹn với chủ tịch Kang - Cô đến quầy tiếp tân nói nhỏ giọng với cô gái ngồi bên trong, hình như lần trước, cô đến cũng là cô gái này trực, như sợ bị nhận diên, cô né đi ánh mắt dò xét mang chút ngạc nhiên của cô ta.

- Vâng, cô ngồi đợi chút, chủ tịch đang có khách.

- Dạ, vâng - Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa chờ đợi.

Hai tiếng trôi qua vẫn chưa thấy động tĩnh gì được mời vào. Cô sốt ruột bứt rứt trên chiếc váy liền thân khoác trên người.

Mái tóc đen, làn da trắng, cộng thêm chiếc váy màu trắng họa tiết đơn giản nhưng sang trọng. Nhiều nhân viên nam đi qua cũng ngoái nhìn cho thỏa mắt.

- Chủ tịch Kang mời cô vào, xin đi lối này - Cô nhân viên tiếp tân lịch sự dẫn đường, trên mép miệng có nụ cười khó hiểu, khiến Joohyun cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Đi vào giữa hành lanh, cô tiếp tân quay ra để Joohyun tự tiến vào trong.

Bất thình lình một cô gái từ trong phòng Seulgi chạy ùa ra, tay ôm chiếc áo bị xứt nút tan tành, khoác vội chiếc áo ngoài che kín, trên mặt đầy hoảng hốt.

Cô chạy như ma đuổi, đụng cả vào người Joohyun, khiến cả hai loạng choạng mất đà sắp ngã, cũng may Joohyun nhanh tay đỡ lại thăng bằng, cô gái khác những cảm ơn Joohyun còn hất tay ra liếc mắt chạy ào khỏi cửa.

Trong cảnh tượng này, Joohyun bất chợt nhói lên một nhịp như có kim nhọn chích vào rồi rút ra tức khắc, đau điếng người, không biết vì cảnh tượng này sinh tình hay nó quen thuộc đến mức nhiều đêm liền xuất hiện trong cơn ác mộng, hay vì một lý do khác mà cô không muốn thừa nhận, đó là Seulgi có quan hệ xác thịt với cô gái khác.

Nhưng có thì có quyền gì để tâm chứ. Người ta giàu thì có quyền. Cô cũng chỉ là món đồ chơi bị vứt đi thôi. Vả lại hôm nay cô đến cũng không phải dùng thân thể đến để đổi, mà sẽ cầu cạnh trên phương diện khác.

- Cốc....cốc....cốc.....

- Vào đi - Vẫn giọng lạnh lùng như ngày đầu.

- Chào chủ tịch Kang, cảm ơn cô đã đồng ý gặp mặt tôi - Joohyun cúi mặt, không dám nhìn Seulgi. Lần trước đã nói là không dám làm phiền cô ta nữa, nay lại tự vác mặt đến tìm, khiến Joohyun cảm thấy tự khinh miệt chính mình.

- Lại có chuyện gì ? - Seulgi nhìn cô chằm chằm ra vẻ khó chịu, nhưng trong lòng thầm cười đắc ý, kẻ thù rốt cuộc cũng tự tìm đến, quỳ lạy dưới chân.

Màn kịch vừa nãy là do Seulgi cố tình sắp đặt, để gợi nhớ Joohyun về thân phận hèn mọn của mình. Chưa đánh đã lĩnh thể thưởng phong đó là chủ bài của Seulgi.

Và cô muốn cho cô ta biết. Seulgi này không phải chỉ có một thú cưng duy nhất. Sau cô, còn rất nhiều thú cưng xếp tìm đến. Một phần lấy lại thể diện nguyên tắc vàng đang sụp đổ của mình, một phần đả kích lòng tự trọng Joohyun, nó càng nhỏ nhoi thì cô càng hả hạ bấy nhiêu, cô chịu gặp cô ta những hai lần đã là phá lệ rồi.

Joohyun luống cuống, nói ra ý định của mình.

- Dạ, cha tôi lại bị bắt. Họ bảo có chứng cớ mới buộc tội ông, tôi muốn......

- Muốn hiến thân chuộc cha như lần trước? - Seulgi cười đểu, ánh mắt lên xuống không rời trên những bộ phận nhạy cảm của Joohyun.

- Dạ không - Joohyun liền phản bác, sự thật là cô không có ý đó.

- Vậy sao? - Seulgi rất muốn biết cô ta giở trò gì.

- Tôi muốn làm việc trong tập đoàn Kang. Dùng sức lao động để chuộc cha, dù không được trả công tôi cũng tình nguyện, miễn sao cha tôi được thả ra và không truy cứu một lần nữa, tôi xin chủ tịch cho tôi một cơ hội.

Joohyun nói một hơi rồi hít sau chờ đợi phản ứng của Seulgi.

- Vậy à? Nhưng tập đoàn này đâu thiếu nhân tài? Cô nghĩ cô có thể cống hiến được gì? - Seulgi nó chậm rãi nhưng nội dung đầy khinh thường, cô đã bắt đầu đứng dậy.

- Tôi học chuyên ngành luật kinh tế, tôi nghĩ mình có thể phục vụ trong bộ phận hành chính hoặc kiểm soát của công ty - Joohyun lén sĩ diện, tiếp tục tìm cơ hội.

Seulgi lúc này, đứng khá sát cô, lưng tựa bàn làm việc, khoanh tay nhìn cô mỉm cười. Joohyun cúi mặt ngày càng thấp.

Seulgi nâng cằm cô lên.

- Nhìn đi! Sợ tôi lắm à?

Joohyun định rút tay về nhưng Seulgi bóp khá chặt trên cằm cô, khiến cô không thể quay đầu chỉ dám nhìn đi chỗ khác.

Seulgi nhìn đôi môi đỏ hồng như quả anh đào chín mọng như mời gọi thưởng thức, kiềm lòng xông vào ngấu nghiến. Cô bất ngờ đẩy mạnh, khiến Joohyun loay hoay không điểm tựa ngã ngửa ra sau. Chẳng qua một ả con gái như bao ả khác. Seulgi ngươi không thể mất kiềm soát như vậy.

Seulgi có chút giận dữ, thì ra hôm nay mục đích cô ta đến chỉ có xin việc thôi à. Nhưng tưởng chừng sẽ quỳ lạy van xin mình làm nhục như lúc trước. Không vui chút nào, cô đâu thiếu nhân sự mắc gì phải nhận ả vào làm. Không lẽ lại phải mở máy muốn làm tình sao?

Được, cô muốn thứ gì ta cũng sẽ không cho cô toại nguyện.

- Cha cô tội nặng vậy, bị vào tù là chắc rồi không cứu được nữa đâu
Seulgi cười khinh bỉ.

Joohyun nghe thấy, hai mặt trợn đỏ căm hận cô có thể sỉ nhục mình nhưng không thể sỉ nhục cha mình, ông tuy có tội nhưng biết hối lỗi.

Trông gương mặt hờ hững vô tầm và giọng nói khinh miệt của Seulgi, cô biết ngay từ đầu đã tìm nhầm người. Cho dù Seulgi có khả năng đó cũng sẽ không giúp cô. Trong mắt cô ta, chỉ là một trò đùa giải khuây. Mình thật ngốc, ngây thơ tưởng rằng có thể cứu được cha, nghĩ lại càng mang ô nhục. Nước mắt cuối cùng cũng rơi, cô đưa tay gạt bỏ lấy lại sự kiên cường.

Thả lỏng 2 nắm tay, Joohyun cật lật giải tỏa tức giận, đi ngang qua Seulgi không thèm nhìn lấy một giây.

- Xin lỗi, tôi đã làm phiền chủ tịch. Tôi nghĩ hai chúng ta không nên gặp nhau nữa.

- Cô nghĩ căn phòng này muốn là vào, ra là ra vô tư vậy à?

Seulgi kéo mạnh tay, làm cô khó chịu.

- Buông tôi ra - Cô kháng cự nhưng không thể chống lại sức của Seulgi.

Seulgi đẩy lưng cô dồn dập vào tường, rất nhanh áp thân mình vào, khoanh vùng, không cho con mồi tẩu thoát.

- Uhm......

Môi tức tốc dán chặt trên cổ trắng mịn thô bạo cưỡng hôn. Hai tay giữ chặt hai tay của Joohyun quặp ra sau hậu môn để tiện cho bộ phận nhạy cảm của cả hai có thể ma sát. Seulgi vừa nhịp người vừa hôn hít tấp nập mùi hương của Joohyun khiến cô như mất kiểm soát càng hôn càng cuồng dại, môi mũi cứ miết một đường rồi liếm láp. Như con sói lâu ngày tìm được miếng mồi ưa thích. Nước bọt day ướt cả cần cổ, cứ mỗi đường đi qua là lại để lại vệt đỏ.

- Đừng mà....chủ tịch....đừng mà...

Joohyun van nài, không phải là nói chỉ có một lần sao....Nhưng cơn tức giận chưa giải tỏa hết lại thêm hành vi lang sói của Seulgi, Joohyun không còn tâm trí để tâm đến cái nguyên tắc của Seulgi, cô chỉ muốn thoát ra để giữ trọn lòng tự trọng của mình lại sau khi đánh mất sự trong trắng và tôn nghiêm.

Mặc cho Joohyun van xin, Seulgi vẫn tiếp tục hành động của mình.

Hôm nay con mồi không ngoan khiến Seulgi bất mãn. Từ trước giờ những con mồi đều ngoan ngoãn thuần phục. Lần đầu có người dám chống lại cô. Cô sẽ cho cô biết hậu quả của việc dám chống lại cô.

Seulgi điên tiết kéo váy Joohyun, nhìn thấy chiếc quần lót liền thô bạo kéo xuống. Joohyun theo phản xạ, dùng tay giữ lại nhưng không nổi, cuối cùng chiếc quần lót bị kéo trót lọt xuống dưới chân.

Seulgi đồng thời cởi thắt dây nịt ra, một tay giữ chặt Joohyun không cho cô thừa cơ chạy mất. Trong chốc lát, Seulgi đã nuy sạch phần dưới của mình. Joohyun có thể thấy âm vật kiêu ngạo của Seulgi đang tiến về phía mình. Song trong nháy mắt, cô đã bị nó áp chặt.

- A..... - Seulgi dùng tay banh háng Joohyun để tạo không gian cho hai âm vật tìm thấy nhau. Seulgi không chút khó khăn.

- Uhm - Hai tay choàng ra phía hậu môn bóp nắn, đằng trước vẫn nhấp đều đặn.  Như muốn xả cơn tức tối, cứ vài ba nhịp lại nhấn mạnh một lần.

Tay Joohyun vẫn cố đẩy hông Seulgi ra không cho tiếp xúc vào âm hộ mình nhưng hầu như không hiệu quả. Bàn tay quái ác của Seulgi tìm đến lỗ hậu môn của Joohyun, banh mạnh hết cỡ, Joohyun với tay ra sau định ngăn lại nhưng không kịp. Ngón tay Seulgi đã lần mò tìm ra cái lỗ thần kỳ đằng sau miết lên miết xuống. Joohyun thốn đến nỗi muốn chảy nước mắt, cô khẽ co quặp người để đằng sau có thể giãn nở, giải tỏa cơn đau vô tình lại càng bị Seulgi chọc sâu hơn.

- Ọt - Tay Seulgi đã đâm sâu vào bên trong.

Joohyun khẽ nhăn mặt dù không đau nhưng vẫn hơi khó chịu khi có vật thể lạ xâm nhập vào.

Mu Seulgi vẫn nhịp đằng trước và một tay bóp sau hông, ngón kia vẫn đang giao hợp với Joohyun.

- Uhm....- Joohyun bặm môi kìm nén khoái cảm.

- A.....- Sao cô lại mong muốn được chọc mạnh hơn thế này. Thật đáng xấu hổ.

Càng đâm sâu càng khiến Seulgi phấn khích, nhanh tay vạch cái áo ngực lên để lộ hai quả bồng đào trắng phau, đầy đặn , Seulgi liền kê miệng vào bú mút, như trẻ con tìm thấy vú mẹ, say sưa mút hết bên này đến bên khác bú no chán chê rồi dùng răng nhay cắn trên bầu ngực.

- A.....A.....A - Joohyun ôm lấy bả vai Seulgi kêu rên.

Seulgi cởi nốt chiếc áo vest và sơ mi, thoát cả áo ngực xuống sàn, từ từ tiến gần chiếc giường với món đồ chơi giấu sau lưng.

Nụ cười một lúc một nham hiểm.
Joohyun khẽ rùng mình.

Nhưng phải nói lần đầu tiên thấy thân thể nuy hoàn toàn của Seulgi như vậy khiến Joohyun tròn xoe mắt. Seulgi trèo lên giường, vực Joohyun dậy, hòa vào nụ hôn nồng ướt át, đó là hành động dỗ ngọt của Seulgi trước khi hành hình con mồi. Rời nụ hôn, ánh mắt Seulgi nhìn Joohyun đầy bí hiểm.

Từ đằng sau tay cầm lấy cái DV giơ lên ve lên ve xuống cho thẳng đứng.

Đây là món đồ chơi Seulgi đặc biệt nhập từ nước ngoài về, hôm nay cô sẽ thử nó với Joohyun, từ lúc nhận được cuộc gọi từ thư ký, biết Joohyun sẽ đến nhờ vả mình, nghĩ đến cảnh tượng  trả thù cô nàng bằng món đồ chơi mới lạ này.

Seulgi cầm đầu DV sừng sững tiến về phía Joohyun, cô sợ hãi nhích lùi về phía sau giường. Seulgi lại hôn môi cô đồng thời chà xát DV trên âm hộ cô, một mặt để quen kích thích bôi trơn, một mặt để Joohyun quen dần với kích thước DV.

Seulgi ôm chặt Joohyun đề cô nằm ngửa, nhắm vào chiếc lỗ nhỏ đâm nhanh và chuẩn, một phát trót lọt.

- A..... - Joohyun kêu khóc bá chặt lưng Seulgi.

Hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, hai bầu ngực chèn ép không một kẽ hở, chân duỗi thẳng nằm trên giường , Seulgi gồng mình thúc từng nhịp mạnh và dứt khoát, cứ mỗi một lần đi là một lần Joohyun răng nghiến chặt môi, chịu đựng từng cú đâm cuồng dại của Seulgi.

Màng thịt đỏ non đang nông ra hết cỡ để đón nhận DV cương cứng.

Trong phòng hừng hực không khí nóng bức và tiếng kêu rên làm tình

- Mạnh....Mạnh nữa lên.....

Seulgi đẩy nghiêng người Joohyun, nằm sau nâng một chân lên cao, điều chỉnh DV đúng vị trí, phía sau nhấp nhô.

- Ah.....Ah.....Ah

- Uh.....Uh....Uh

DV theo một nhịp đều đặn, Seulgi giảm tốc độ để dưỡng sức cho thời gian lên đỉnh có thể kéo dài.

Dù tốc độ chậm nhưng cả hai đều rên rỉ vì khoái lạc.

Seulgi bất ngờ rút DV ra bế Joohyun ngồi dậy, hai chân Joohyun quặp hai bên hông Seulgi, Seulgi hạ Joohyun xuống vừa tầm với DV mà nhấp.

Tuy tư thế khó nhọc nhưng DV sẽ được vào sâu hơn, và trông cả hai bầu ngực nhảy tưng tưng lên xuống, khiến Seulgi nhìn tít mắt.

Joohyun bặm môi, hưởng thụ sự bế bồng của Seulgi và những cú va chạm da thịt lên xuống liên tục bên dưới, khoái cảm lại dần chực đến, nhìn gương mặt xinh đẹp mà ướt đẫm mồ hôi, Joohyun bị hấp dẫn mạnh mẽ. Đặt môi lên chiếc mũi cao của Seulgi mà hôn hít.

Seulgi banh rộng hai bẹn đùi, chĩa DV lên cao, rồi từ từ hạ âm hộ Joohyun xuống, sao cho nuốt chửng nguyên DV, nâng đùi lên cao rồi lại hạ xuống, chừng vài chục lần, cho đến khi Joohyun co giật, tỉnh khí tuôn trào ra ngoài, Seulgi mới hạ cô xuống hẳn thở hổn hển.

Seulgi đẩy Joohyun nằm té trên ghế, lại bỏ đi.

Seulgi hài lòng với sự trả thù của mình. Cô mặc lại đồ của mình mặc vào. Joohyun vẫn nằm co ro ôm trầm lấy thân thể trần trụi trên ghế.

Mắt cô đỏ lên, đau như có người vả vài bạt tai đau điếng, sỉ vả nhân cách của mình.

Hết lần này đến lần khác, không biết kiềm sức mình, quên lấy sự hèn mọn của bản thân bám lấy kẻ giàu.

Nước mắt cô chảy dài, người run bần bật cuối cùng cũng khóc thành tiếng.

Tiếng khóc thút thít cố gắng kiềm chế nên chỉ dám cho mình nghe.

Seulgi mỉm cười quay lưng toan bước đi. Nghe tiếng khóc của Joohyun chợt đứng lại.

Như có gì ghim vào lồng ngực khiến cô quay lại. Thấy Joohyun nằm cuộn mình, ôm lấy hai vai run rẩy.

Tim cô nhói lên. Con tim thôi thúc bước lên phía trước.

Đặt tay mình lên vai cô gái.

- Đừng khóc nữa!

Mặt vẫn quay vào trong, né đi sự va chạm của Seulgi. Cô không cần ai thương hại.

Thấy Joohyun hờ hững với sự quan tâm của mình. Seulgi bắt đầu thấy gấp và cắn rứt.

- Seul xin lỗi.....

- Không cần - Cô nấp mình nằm sát vào bên trong, giọng vẫn run run vì nấc.

- Seul xin lỗi em.... - Seulgi bế Joohyun ngồi dậy, ôm vào lòng.

Joohyun chống cự đẩy tay Seulgi rất nhiều lần nhưng sức lực yếu ớt lại nằm gọn trong bàn tay chủ nhân.

Joohyun đánh trên người Seulgi cào cấu nhưng Seulgi càng ôm chặt cô hơn khiến cô khóc lớn.

- Buông tôi ra.

- Seul xin lỗi em, xin lỗi em, đừng khóc nữa, Seul sẽ không làm vậy nữa.

Nắm lấy hai tay đang cật lật kháng cự ,Seulgi lại lần nữa ôm Joohyun vào lòng.

- Ngoan - Seulgi vuốt lên tóc cô hôn lên trán.

Mệt lả người vì khóc vì chống cự vì cuộc mây mưa ban nãy, Joohyun nằm ngất trong vòng tay Seulgi.

Sáng hôm sau, Seulgi ngồi trên chiếc ghế xoay, tay vịn cằm trầm tư.....

Joohyun bước ra từ mật thất, đi ngang qua chỗ Seulgi không biết nên dừng lại hay đi tiếp.

Dù sao cũng là chỗ người ta cũng nên chài hỏi một tiếng.

Seulgi nhìn cô mỉm cười vẫy tay.

- Qua đây!

Joohyun lưỡng lự, không biết Seulgi có ý định gì ,cô cúi đầu xuống thỉnh thoảng ngước lên nhìn Seulgi .

Seulgi chỉ trên đùi mình, thị ý ngồi xuống.

Joohyun chậm rãi, đến bên cạnh Seulgi, ngượng ngùng ngồi xuống theo chỉ thị.

Seulgi ôm lấy eo cô, mặt đầy thương yêu chiều chuộng.

Seulgi vuốt tóc hỏi.

- Còn đau không?

Joohyun mặt đỏ bừng nhưng cô vẫn trả lời nhi nhí.

- Còn.....

Seulgi mỉm cười dùng mũi nựng má cô.

Joohyun thấy Seulgi đang vui vẻ liền nắm thời cơ cứu lấy cha mình.

- Seul ah, Seul có thể cứu cha em ra được không?

Cô mím môi chờ đợi phản ứng cú Seulgi.

- Nếu em ngoan thì tôi sẽ cứu cha em ra - Seulgi vọc mấy ngón tay Joohyun nói không cần đắn đo.

Joohyun nghe thấy vui mừng khôn xiết liên tục gật đầu.

Song ôm lấy cổ Seulgi, ngần ngại đưa môi đến má, nhẹ nhàng đặt đến một nụ hôn.

- Em sẽ ngoan mà !

Seulgi đứa tay lên mỉm cười che đậy nụ hôn cười một lúc một gian mãnh của mình.

Nếu nàng biết được chính mình đã bắt giam cha nàng lần nữa không biết nàng có còn ngoan không nhỉ?

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro