Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ngày mai. Cả khu vực châu Á sẽ phải chấn động vì tin tức "Cậu con trai kém mình 15 tuổi và một mối tình "trot dại" thời đi học của CEO Công ty TNHH X." Chào anh!

Dứt lời. Linh xoay gót đi thẳng ra cửa. Vali màu ghi bị kéo xềnh xệch trên nền gạch.

-KHOAN ĐÃ.

Phong đứng dậy, chạy vội vàng đuổi theo cậu nhóc. Túm được cổ tay nhỏ nhắn của cậu. Hai người dừng lại. Từng động tác của họ được gần 100 cặp mắt quan sát ở Đại sảnh công ty.

-Đi với tôi.

Nói rồi Phong kéo tay Linh ra khỏi đại sảnh. Đi đến thang máy. Anh ấn vào phím mũi tên chỉ xuống để xuống tầng hầm để xe. Bàn tay của anh vẫn siết chặt cổ tay Linh. Cậu khẽ nhăn mặt vì đau.

"Lực từ bàn tay tác dụng không hề nhỏ. Đau quá..."

Linh thầm nghĩ. Khẽ liếc nhìn Phong. Cậu sững sờ vì khuôn mặt bình thản đến lạ lùng của ba mình. Chẳng có chút gì gọi là sợ hãi hay hoảng hốt như cách đây vài giây.

Điều ấy khiến cậu vội giật tay ra khỏi tay Phong.

-Làm gì vậy? – Phong hỏi.

-Anh định đưa tôi đi đâu?

-Cứ đi thì biết. – một câu trả lời lạnh lùng.

-Phải nói ra thì tôi sẽ đi. Bằng không thì đừng hòng.

Phong bặm môi, hai con mắt anh long sòng sọc, túm chặt vai Linh, ép sát cơ thể nhỏ bé vào lồng ngực mình, ôm thật chặt, lao vào thang máy và đóng cừa thang máy ngay lập tức. Chiếc thang máy từ từ xuống tầng P2.

-Bỏ tôi ra. ĐỒ CHẾT TIỆT. – Linh gầm lên.

-Nếu coi tôi là ba thì tốt nhất đừng có bố láo như thế. – ngữ điệu vẫn lạnh lùng. Bàn tay anh siết chặt vai Linh hơn. Linh khẽ nhăn mặt. Co rúm người lại.

-Sao thế? – Phong hỏi.

-Đau... vai tôi.

Phong như bừng tỉnh. Anh thả lỏng tay ra, nhưng bàn tay vẫn giữ lấy vai Linh.

-Xin lỗi.

-...

Như nhớ ra việc gì đó, Phong rút điện thoại ra và gọi cho nữ thư ký của mình.

-Huỷ toàn bộ cuộc họp và lịch hẹn khách vào chiều và tối nay cho tôi. Tôi sẽ báo với cô lịch họp và giờ hẹn sau. Thế nhé!

Chiếc iPhone 5 màu trắng được cất vào trong túi quần nhanh chóng.

Chút bối rối kì lạ trong thang máy chặt hẹp làm cả hai người trở nên rất gượng gạo và ngượng ngùng. Phong không khỏi thấy mình điên dại. Chút bốc đồng khiến anh hành xử như một kẻ vô giáo dục, không có chút hình tượng gì là của một CEO cả. Hơn nữa, anh biết giải thích ra sao với hàng trăm nhân viên của mình, khi mà họ chứng kiến một vụ cãi vã y hệt một vụ giận dỗi của người tình nhỏ bé với anh. Không lẽ anh lại bảo:

"Thằng nhóc này nó tự nhận là con trai tôi." Không được. Chỉ tổ làm mọi việc trở nên rối rắm tơ vò. Hay anh lại "chém gió" rằng: "Đây là người yêu nhỏ bé của tôi. Tôi lỡ trễ hẹn với em ấy nên...". Anh cảm thấy thà rằng nói cậu nhóc là con trai mình còn hơn.

Thật là ngu xuẩn. Haizzzz. Một cái bóng đèn chợt sáng bừng trong đầu anh.

"Hay là mình bảo rằng nó là em họ mình từ ngoài Bắc vào. Đến thẳng công ty để bảo mình dẫn đi chơi Sài Gòn. Mình và nó có chút xích mích nên cãi nhau. Chà... thật là một ý tưởng hoàn mỹ. Không gì xuất sắc và hợp lý hơn." Phong gật gù với suy nghĩ vừa mới xuât hiện trong đầu vài tích tắc trước. "Nhưng mà nó... thật sự là con của mình... và Mai?"

-Anh còn định đứng đây đến bao giờ nữa? – Linh sốt ruột nói sau khi ngắm khuôn mặt đần thối kia nửa ngày.

-À... à... ờm... Chúng ta đi.

-Thật là...

Phong đưa tay xuống cầm lấy cổ tay Linh, kéo cậu đi theo mình. Linh miễn cưỡng bước theo.

Tầng hầm để xe ngập tràn những chiếc xế đắt đỏ mà cậu thường thấy trong các catalogue. Hoặc thi thoảng xuất hiện trong nội thành Hà Nội.

-Đây la bãi xe của VIP à?

-Không. Chỉ là của nhân viên cấp cao và thành viên trong ban Hội đồng Quản trị thôi.

-Chỉ? Một từ ngữ thật khiêm tốn. – Linh ném cho Phong một câu nói đầy mỉa mai.

Đứng trước con xế Audi mới coóng, sáng choang, con xế mà mới tuần trước cậu thấy mặt nó trong top xế xịn nhất mùa hè 2012 trong catalogue World of Car, con xế màu xám bạc mà cậu thấy cái phần Price ghi một con số có 4 chữ số 0 đằng sau và đằng trước 4 con số 0 ấy là một chữ số có hai chữ số, đơn vị tính đương nhiên là dolar, con xế mà cậu kết nhất trong 10 con xế có mặt trong top, cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng. Người đàn ông này thật sự không đơn giản chút nào.

-Giờ đến lượt tôi hỏi, cậu định đứng đó đến bao giờ?

Từ trong xe, Phong hất hàm hỏi Linh. Cậu nhóc vội vàng đi sang ghế bên cạnh lái xe. Ngay khi mở cửa xe thì Phong gầm gừ:

-Ra ghế sau!

Linh trợn trừng mắt, dừng động tác mở cửa xe, nhìn ba mình với một ánh mắt choáng váng.

-Ghế sau?

-Phải. – Phong gật đầu từ tốn.

Linh nhếch mép cười khẩy. Cậu mở cửa xe sau ra, đặt vali đồ lên ghế sau, rồi Linh lại đi ra mở cửa xe trước, cậu chui hẳn vào trong xe, ngồi phịch xuống ghế phụ lái, thắt dây an toàn và đóng cửa xe lại, quay sang nhăn nhở với khuôn mặt đang đỏ bừng bừng vì cáu của CEO nổi tiếng:

-Đừng hòng, ông ảo à?

Nói rồi cậu chụp cái headphone Monster Beat lên tai, nhắm mắt ngủ.

Phong nóng mặt, lầm bầm vài câu rồi xoay chìa khoá xe, chiếc xe phóng vút ra khỏi tầng hầm.

Suốt quãng đường đi, Phong đều miễn cưỡng trả lời những câu hỏi "cung" từ cậu con trai từ trên giời rơi xuống. Anh không ngừng dồn mọi sự tức giận vào cái vô lăng xe, đôi khi những câu hỏi làm anh điên đến mức, dù phía trước không có xe, anh vẫn ấn còi như dại.

-Cho đến lúc anh thực sự tin tôi là con anh. Tôi vẫn sẽ gọi anh là anh. Xưng là tôi.

OK?

-Tuỳ.

-Ừm... mà anh giàu ghê thật. Ừm... cái biển số cũng thật là hoành tráng. 123.45. Ai dà... Này... thực sự 1 tháng anh kiếm được bao nhiêu tiền?

-1 triệu. – Phong gầm gừ.

-Haha... nhiều ghê cơ. Xem nào... nếu tôi nhớ không nhầm thì... hiện giờ... tổng số tiền của anh là... $80 triệu. Đúng không?

-85 rồi.

-Wowwwwwww. Chà chà... tôi có 5 triệu thôi cũng đủ sống cả đời.

-Ai cho mà có.

-Thì cứ nói thế. Không khiến anh cho. Và tôi cũng không muốn chìa tay ra xin xỏ anh.

-Hm...

Cuộc nói chuyện chẳng có gì là giống của một cậu con trai với bố mình cả.

-Lúc trong thang máy, tôi cứ ngờ ngợ anh. Cảm thấy rất thân quen. Tôi không biết rằng anh đã thay đổi kiểu tóc một cách dân chơi như vậy. Không ngờ anh là ba tôi.

Haha... 6 tháng trước tôi thấy anh để một mái tóc dài, được chuốt gel hất lên, trông rất lãng tử. Còn hiện thì thật bụi bặm và chất chơi. Haiz... không nhận ra.

-Mmm.

-Thực ra thì tôi không hận anh khi anh bỏ rơi mẹ con tôi đâu. Anh biết không? Suốt 15 năm qua, tôi chưa bao giờ tồn tại hai chữ "Hận ba" trong đầu. Tôi rất thương anh, tôi tưởng anh không có điều kiện để đi tìm mẹ. Tôi cũng thương anh vì anh không biết có một đứa con trai. Tôi cũng có ý định đi tìm anh. Nhưng chỉ là tìm để biết anh sống như thế nào... Ừm... không có ý định trách anh. Càng không có ý định đòi thứ gì từ anh. Tôi chỉ muốn lẳng lặng tìm anh. Tôi và mẹ, đều có suy nghĩ rằng hiện tại anh đã có gia đình mới và những đứa con mới nên... Vì thế mà... Nhưng mà... thực tế thì nó khác xa so với tưởng tượng... Haha... Tôi vẫn...

-ĐỦ RỒI. ĐANG LÁI XE ĐỪNG NÓI CHUYỆN.

Phong đột ngột hét lên. Anh đạp phanh, chiếc xe dừng lại đột ngột ngay trước vạch sơn trắng ở ngã tư. Đèn đỏ.

-Ok. Tôi biết rồi.

-TỪ GIỜ ĐẾN LÚC TỚI NƠI CẦN ĐẾN. HÃY CÂM MỒM LẠI.

-Hiểu.

Linh nhún vai. Mắt dõi ra ngoài cửa kính xe, nhìn những hoạt động đang diễn ra trên con phố tấp nập.

Quãng đường như dài hơn bao giờ hết. Phong bực dọc lái xe. Cả đời anh chưa bao giờ gặp phải sự tình quái gở này. Nó đến quá nhanh, xảy ra quá đột ngột, Anh còn nhớ rõ về Mai, cô nàng hoa khôi mà cả khối kết nổ đĩa. Mà không chỉ riêng khối anh. Các anh khối trên và các em khối dưới cũng mê cô nàng như điếu đổ. Hàng loạt các cuộc chiến để dành tình cảm của hoa khôi diễn ra ngầm trong toàn bộ hội con trai trong toàn trường. Và sau bao cố gắng, anh đã dành được bông hoa tuyệt mĩ trên đỉnh ngọn núi đầy chông gai.

Mối tình đẹp và nổi tiếng đến mức, không chỉ học sinh mà ngay cả các thầy cô giáo cũng biết đến. Nhưng chẳng ai tỏ thái độ ngăn cấm cả, vì họ học vẫn giỏi, vẫn ngoan, vẫn hoàn hảo, ít ra là trong mắt người lớn.Và cái đêm định mệnh ấy, là cái đêm mà anh nghe tin cả gia đình sẽ phải chuyển vào trong Nam, vì ông bố nát rượu của anh bị bọn đòi nợ thuê truy tìm gắt gao. Lần đầu tiên anh nốc rượu như uống nước lã, Mai đã an ủi anh biết bao nhiêu. Thế mà trước mặt người con gái anh vô cùng yêu thương, anh đã khóc như một đứa trẻ. Anh ghét ba, anh thương mẹ và đứa em gái mới học lớp 4, cả ba người đều phải chịu bao uất ức, sự đánh đập từ người chồng, người bố mất nhân tính. Nhưng hơn cả, là anh không chịu nổi cảnh phải xa lìa cô bạn gái tuyệt vời này. Anh đau.

Và cái gì đến cũng sẽ đến, một thằng con trai say khướt, thì đâu còn biết trời trăng gì. Và một đứa con gái, là người yêu, là người duy nhất bên cạnh anh, thì liệu có khác gì một liều thuốc phiện đặt trước mặt con nghiện đang lên cơn thèm thuốc ? Cả hai đã có cái gọi là "Lần đầu tiên" như thế. Nhưng nực cười ở chỗ, là Mai không hề có ý kháng cự, cô đã để yên cho anh làm. Và anh cũng không có gì gọi là ép buộc cô. Hai kẻ tự nguyện đã không thể ngờ rằng, cái sự mất lí trí trong vài phút giây ngắn ngủi ấy, đã tạo ra một sinh linh bé bỏng.

Và cái gọi là "sinh linh bé bỏng" ấy đang ở đây. Ngay trong thành phố nơi anh sống. cụ thể hơn là nó đang ngồi lù lù một đống bên cạnh anh. Và nó chẳng thèm để ý đến cái gọi là "lời nói của người lớn", tệ hơn, nó chẳng thèm đếm xỉa đến lời ba nó nói là "Hãy câm mồm lại."

-Con muốn mua một cái quần Tiff mới ở Vincom nhá. Khi nào đến nhà bác sĩ và lấy mẫu máu để kiểm tra DNA thì ba phải dẫn con đi mua.

Phong giật nẩy mình, anh suýt đâm sầm vào một cửa tiệm ven đường.

-Sao con biết ba chở con đi kiểm tra DNA?

Linh quay phắt lại sang phía Phong, cậu chồm người sang bên phía anh, nhìn thẳng vào mắt Phong, miệng lắp bắp:

-Ba...

-Hử?

-Ba gọi con... là con.

-À... à... ờ... nhầm.

Phong giật mình tập 2, anh ấp úng mãi. Ngồi nhớ về chuyện cũ mà tự dưng anh nhầm luôn cách xưng hô. Anh bần thần người, cười như thằng ngố, cốt để Linh quên đi. -Hê hê... con chưa đánh đã thắng.

-Thôi đi. Còn chưa biết được điều gì. Con... à... cậu chưa chắc đã là...

-Hô hô... để rồi xem. – Linh cười hô hố.

Phong quê một cục, anh ngồi lầm bầm câu gì đó trong miệng.

-Tự dưng có một đứa đến nói với ba nó là con ba, thì đương nhiên ba phải đem nó đi xét nghiệm DNA rồi, cho dù nó biết rõ chuyện quá khứ của ba, thì ba vẫn cứ phải làm cho chắc. Đúng hông ba?

Linh hất cằm, cười vênh váo.

-Ừm...

Chiếc xe rẽ trái, đi nhanh trên con đường C, con đường vắng rợp bóng cây, hai bên đường là những căn biệt thự mini, hẳn là một khu vực đắt đỏ.

-Bác sĩ riêng của ba ở đây à?

-Ừm...

Phong không khỏi ngạc nhiên khi Linh đoán ra mọi thứ. Thằng nhóc này thật không đơn giản. Nó giống anh quá đỗi. Đột nhiên cái cảm giác nằng nặc đòi đi xét nghiệm DNA lung lay trong đầu anh.

-Đến nơi rồi.

Chiếc xe dừng lại ngay trước cổng môt căn mini villa 3 tầng màu rêu, bên ngoài cổng là giàn hoa giấy hồng mọc um tùm, trông vô cùng lãng mạn, cánh cổng sơn mảu trắng sữa càng làm tôn lên màu hoa giấy. Linh gật gù tấm tắc khen:

-Thiết kế ổn đấy chứ. Màu sắc khá hài hoà và làm nổi bật nhau. Ừm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro