Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong ngạc nhiên hơn khi cậu nhóc này lại hiểu biết nhiều đến thế, nó thao thao bất tuyệt về việc phong thuỷ và hường nhà của căn mini villa này.

"Kinh coong..."

Tiếng chuông cửa vang lên khi Phong ấn vào nút bấm chuông. Từ trong nhà, bóng dáng một người đàn ông hiện ra.

-Ồ... cơn gió nào mang thằng bạn yêu quý đến nhà tôi vào giờ này thế? – âm thanh đùa cợt từ một người đàn ông tầm ngoài 30 vang lên ngay khi nhìn thấy Phong. Trong chiếc tạp dề màu xanh dương, anh ta nhìn thật thân thiện. Nụ cười tươi để lộ chiếc răng khểnh trông thật duyên.

-Gió độc.

Phong cộc lốc đáp.

-Ấy... thế thì để tớ bịt khẩu trang đã. OK?

Tiếng cười giòn tan vang lên, cảnh cổng được mở ra. Người đàn ông trong chiếc tạp dề tròn mắt nhìn thành viên lạ mặt bên cạnh cậu bạn thân của mình.

-Chào chú. Con là... – Linh tươi cười chìa tay ra trước mặt người đàn ông nọ.

-Để chú đoán.

Người đàn ông cắt ngang câu nói của Linh. Linh vội dừng lại. Mỉm cười với y.

-Cậu rốt cục bao nhiêu tuổi rồi Hùng? – Phong gầm gừ.

-Im lặng. 34.

Hùng nhìn Linh, rồi liếc lên nhìn Phong, ngắm nghía, super soi, bới lông tìm vết cả nửa ngày, rồi trừng mắt nhìn lớn cả hai người họ.

-Cậu và Mai có... sao?

Lần này thì cả Phong và Linh đều sửng sốt. Hùng rốt cục là bác sĩ tài ba thế nào mà mới thoáng nhìn một cái đã biết mối quan hệ của Phong và Linh.

-Thật à? – Hùng thì thào, rất nguy hiểm.

-Đi vào nhà rồi nói. Mà Hạnh có nhà không?

-Vợ tớ chở bé Cún sang ngoại rồi. Tớ ở bệnh viện từ hôm qua. Mời về thôi, định ăn chút đồ rồi sang ngoại luôn. Nhưng...

-Ừm biết rồi. Hôm nay ở nhà. Tớ có chuyện cần nói.

Phong lầm bầm rồi mở cửa xe, cánh cổng được mở rộng hơn để chiếc xế đi vào trong sân.

...

Hùng là bạn thân của Phong khi anh đang học năm nhất ĐH, cùng làm với anh trong một quán coffee, Hùng học chậm 2 năm so với những người bạn cùng tuổi vì anh phải đi chữa bệnh bên Mỹ. Hai người học ở hai trường khác nhau, một người là Y, người kia là Kinh tế, ấy vậy mà chỉ nhờ một quán coffee mà thân thiết với nhau như anh em. Tốt nghiệp ĐH, Hùng vào làm ở một bệnh viện lớn của thành phố, nơi mà người ông ngoại của anh đang làm Giám đốc. Nhưng tình bạn giữa cả hai vẫn không có chút gì gọi là xa cách. Trái lại, thân thiết hơn. Hùng là bác sĩ riêng của Phong, mà không chỉ riêng mình Phong, mẹ và em gái anh cũng đều được Hùng tận tâm chữa bệnh mỗi khi ốm.

Hai người họ thân nhau đến mức, chuyện của Mai và Phong, Hùng đều biết rõ từng ngóc ngách chi tiết nhỏ xíu nhất. Ngay cả chuyện hai người họ 18+, Hùng cũng biết.

Hùng không khỏi ngỡ ngàng khi ngày hôm nay, trước mặt anh, là một cậu nhóc giống người bạn thân của mình y đúc, một khuôn mặt sợ sệt, buồn, nhưng vẫn ánh lên tia lạc quan và vui vẻ yêu đời đến lạ, đặc biệt là đôi mắt, cặp lông mày rậm nam tính, đôi mắt như lưỡi mác xuyên thấu đối phương. Và cái kiểu hào hứng gặp người lạ y chang lần đầu tiên anh gặp Phong trong quán coffee. Khi đó, Phong đã chìa tay ra và chảo hỏi Hùng như hai người bạn lâu ngày không gặp nhau vậy.

Một bác sĩ có chỉ số IQ cao, đủ để anh phát hiện ra rằng, giữa cậu nhóc này và Phong có một mối quan hệ nào đó vô cùng mật thiết. Những nét hao hao giống nhau của hai người họ khiến một bác sĩ giỏi như anh có thể lờ mờ đoán ra rằng, họ có cùng huyết thống. Nhưng nếu chỉ cùng huyết thống không thôi, thì liệu khi đặt trong hoàn cảnh này có còn hợp lý không? Đột nhiên hình ảnh của Mai xuất hiện trong suy nghĩ của Hùng, và anh buột miệng nói ra. Ấy vậy mà nó lại đúng sự thật. Đời thật trớ trêu và doạ người.

-À... ra thế... vậy là giờ... cậu muốn xét nghiệm DNA?

Hùng ậm ừ khi nghe Phong thuật lại mọi chuyện, trong lúc Linh đang đi soi toàn bộ căn nhà.

-Chú HÙNGGGGGGGG. Bức tranh "Tứ mùa" này khảm trai và đúc gỗ khéo ghê á.

Theo con thì nó có giá là 50 triệu đúng không ạ?

-Ừm... chính xác là 52 triệu.

Cứ thi thoảng Linh lại gầm rú lên như thế. Cuộc nói chuyện của Hùng và Phong lại dừng lại đôi chút.

-Có... quá lắm không? Tớ thấy... nó cũng giống cậu. Cảm giác...

-Ừm... nó... khá giống tớ. Cũng có cảm giác thân quen... nhưng.

-Ôi giời. Để ba cháu tin cháu tuyệt đối thì chú cứ xét nghiệm đi. Cho chắc. Không lại bảo cháu đi lừa lọc.

Linh ngồi phịch xuống sofa, xen ngang vào câu chuyện, tiện tay với lấy cái remote TV mở Cartoon Network, cười phá lên khi thấy bộ film hài về mấy con mèo và mấy con muỗi đánh nhau.

-Đi ra chỗ khác cho ba nói chuyện với chú. – Phong quát ầm lên.

-Việc của riêng ba chắc? Mà đấy nhá. Ba xưng ba với con rồi đấy nhá. Haha...

Linh bò ra cười, nằm phịch lên đùi Phong, mắt vẫn đắm đuối với cái TV.

-Có vẻ cậu công nhận nó đấy chứ.

-ĐỪNG CÓ MƠ. XÉT NGHIỆM NGAY CHO TỚ. ĐÂY TAY ĐÂY. LẤY MÁU ĐI.

– Phong rít lên từng cơn. Hùng giật mình, anh cằn nhằn:

-Nhanh cũng phải 1, 2 ngày. Không thì còn khướt mới được kết quả. Và nếu như cậu còn quát vào mặt tớ lần nữa thôi thì dẹp vụ này.

-Chú Hùng nói chuẩn. – Linh hét to.

-Thôi thằng Linh dậy vào ăn cơm với chú. Kệ cha thằng ba mày ở đấy. Đi nào.

Hùng cười vênh váo với Phong, cái mặt anh câng câng lên.

-Oh yeahhhh. Ăn ăn ăn. – Linh ngồi thẳng dậy, phóng đến chỗ Hùng và bay một phát lên lưng anh, hai người giống ba con hơn là với Phong. Hùng cõng Linh vào phòng ăn. Trông cái cảnh thân mật ấy, Phong không khỏi có chút khó chịu trong lòng, chỉ muồn giật phắt cái của nợ đang bám vào lưng Hùng kia, nhốt vào trong xe vào chở thẳng về nhà. Không cho đi đâu nữa.

...

Trong suốt bữa ăn, Linh kể thao thao bất tuyệt về cuộc sống của mình và mẹ trong 15 năm qua. Phong không khỏi đau lòng khi nghe thấy việc Mai phải nghỉ học và bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ có người chị gái thân thiết nhất là giúp đỡ Mai và đứa nhỏ. Tất tần tật chuyện lớn chuyện bé Linh đều kể tuốt tuồn tuột ra hết. Cậu như một đứa trẻ con, còn chạy ra xe của Phong để lôi cái vali vào trong nhà, mang toàn bộ giấy khen, bằng khen, giấy chứng nhận, các danh hiệu, thành tích xuất sắc nhất của các kì thi mà cậu đã tham gia kể từ khi đi học đến giờ. Hùng trầm trồ khen ngợi, còn Phong thì trầm ngâm nhìn Linh lăng xa lăng xăng phân loại ra. Trong lòng anh, một cảm xúc gì đó khó tả tràn ngập, đột nhiên, anh thấy đôi mắt mình nóng nóng. Bỏng rát.

Anh húp một ngụm vang đỏ...

...

Buổi chiều.

Sau khi lấy xong mẫu máu của cả hai. Hùng đi đến bệnh viện để xét nghiệm kết quả, sau đó đi đến nhà ngoại. Còn Phong và Linh lượn lờ khắp thành phố. Phong quyết định vào Vincom mua đồ sau khi đã lượn 3 vỏng thành phố.

-Vào Vincom mua quần Tiff cho con hả ba? Hihi... – Linh cười toe toét.

-Nhiều lời. – Phong cằn nhằn.

Lượn chán chê vài vòng quanh khu vực bán quần áo. Phong lấy cho mình 2 chiếc necktie màu ghi, đặt 2 đôi giày da kiểu Pháp và một chiếc kính râm Gucci. Còn Linh thì...

-Thật ki bo đến mức doạ người.

Linh lầm bầm trong mồm, đi như một con khủng long ra khu vực ăn uống.

-Còn đòi giời à?

Phong đáp trả lại.

-Hờ... một đôi tất đi trong nhà sao? Quá là doạ người. "Ông bố có tổng số tài sản lên đến hơn 2 nghìn tỷ đồng đi Vincom không mua gì cho con ngoài một đôi tất." Quá là một tin hot cho mấy tạp chí lá cải. Còn ông bố thì mua "2 chiếc necktie giá 8 triệu, 2 đôi giày da kiểu Pháp giá 15 triệu, một chiếc kính râm 3 triệu". Quá là dơ dáng.

Linh lè nhè mỉa mai châm biếm.

-Không lấy thì trả lại đây. Tôi dùng.

-Được thôi. Tôi cũng không cần. Nóng chảy mỡ ra. Cái thời tiết ở Sài Gòn như thế này thì có cho tôi cũng không thèm. Anh cầm lấy.

Nói rồi Linh ném mạnh cái túi đựng đôi tất màu trắng vào người Phong, anh vội chụp lấy rồi bỏ luôn vào cái túi đựng necktie. Hai cha con đứng lườm nguýt nhau chán rồi mới đi vào khu vực ăn uống.

"Mới lúc trước mình còn quý thằng cha này xong, giờ mình đã thấy hắn ta thật gai mắt!" – Linh nghĩ thầm trong khi ngồi nhìn vào Menu.

...

"Tại sao mình lại không thể bỏ ra chút tiền để mua cái quần Tiff cho nó nhỉ? Aida... Mình có quá ki bo chăng? Nhưng mà... mình vẫn không thấy thích... Ôi thế nghĩa là làm sao? Vừa nãy cái kiểu giận dỗi của nó... đáng yêu quá... Không lẽ mình lại... Nhưng... mà có thể nó là con mình thật. Nhưng mà... sao mà khó nói thế nhỉ. Không lẽ giờ chạy đi mua cái quần đó sao?"

...

-À... chị cho em cốc nước lọc được rồi.

Linh ném phịch Menu xuống bàn, khoanh tay, gác chân, mắt nhìn qua lớp kính xuống đường.

-Ơ... nước lọc sao? – Nữ nhân viên ngập ngừng.

-Vâng. Vì người có một vài người rất tiết kiệm. Em đi ăn uống thế này là do có một người bao. Em không có tiền. Mà cái loại người tiết kiệm quá mà biến thành kẹt xỉ ki bo ấy ạ, thì người ta không thích ai khác đụng đến tiền của họ. Vì thế em không thể nào tiêu pha quá vào số tiền 85 triệu của anh ta. Nên em chỉ dám gọi một cốc nước lọc để anh ta đỡ xót ruột. Rủi sau này có phải bao lại anh ta thì em còn có thể trả được. Vậy đó. Một cốc nước lọc. Không hơn không kém.

Câu nói đã dìm Phong xuống tận cùng của đáy xã hội. Xã hội này mà gặp phải những đứa ki bo kẹt xỉ thì bị người ta nói không ra gì cho coi. Phong tím mặt nhìn Linh đang câng câng cái mặt, vênh váo nhìn xuống đường.

Nữ nhân viên không phải là một kẻ ngu ngốc, cô ta đủ hiểu rằng giữa hai người này có vấn đề gì đó bất hoà, và cái người bao cậu nhóc này đây đích thị là anh ta rồi. Nữ nhân viên khẽ hỏi Phong.

-Anh... dùng...?

-Một irish coffee, một cappuccino, ba bánh Donuts phủ chocolate, một bánh pudding, cho tôi thêm một ly kem hoa quả nữa. Ghi nhanh chóng mọi thứ vào tờ giấy nhỏ, nữ nhân viên vội vàng biến mất khỏi khu vực căng thẳng này.

-Cậu hơi quá rồi đấy. – Phong lườm lườm Linh.

-Chẳng có gì quá đáng cả. Nếu anh thấy tôi quá đáng thì vào lần sinh nhật tới của anh, cũng là sinh nhật tôi, tôi sẽ tặng anh một cái gương, trước khi nói người khác quá đáng thì hãy nhìn vào con người trong gương ấy xem anh ta có quá đáng không đã.

Phong siết chặt hai tay, mắt anh đỏ lừ. Nhìn thằng ranh con mà vài phút trước anh còn suýt coi nó là con. Anh chỉ muốn quăng nó từ đây xuống đất cho rồi. Cái mặt nhơn nhơn. Thật muốn tát vài cái cho hả dạ.

Phong siết chặt hai tay, anh đứng vụt dậy, đi ra khỏi bàn ăn.

-Bỏ đi thì cũng phải để lại tiền. Tôi không có tiền để thanh toán mấy thứ xa xỉ anh vừa gọi đâu. – Linh gọi với theo.

Phong vẫn đi thẳng.

-Nếu anh đi mua cái quần Tiff màu đỏ gạch đó cho tôi thì cảm phiền anh lấy thêm 1 đôi tone Converse và một chiếc thắt lưng LV nhé! Linh hét to khi Phong đi gần ra khỏi khu vực ăn uống. Thằng nhóc này nó là con của quỷ chứ không phải con anh. Làm sao nó biết là anh bỏ đi mua cái quần Tiffany chết tiệt ấy cho nó chứ? Đã vậy nó lại còn đòi hỏi thêm. Thật muốn đánh chết nó.

...

Linh nốc hết tách cappuccino, ăn sạch 3 cái bánh Donuts, thậm chí cậu nhóc còn gọi thêm 1 cốc kem chocolate sau khi ăn hết ly kem hoa quả to vật nữa. Để lại cho Phong một cốc irish và một cái bánh pudding. Anh trợn trừng mắt nhìn cậu. Trong vòng 20 phút Linh có thể ngốn hết từng ấy thứ sao?

-Thông cảm. Tôi đói. Anh có muốn ăn thì gọi thêm nhé. À... mấy cái túi kia là đồ của tôi đúng không? Đưa xem nào.

Linh hớn hở giật lấy đống túi từ tay Phong, rồi ngồi lên ghế, lôi ra đống đồ mà mình bắt Phong mua.

Phong lừ lừ đôi mắt, tách irish thoang thoảng mùi whiskey làm anh sôi máu, chỉ muốn thao chết thằng nhóc kia trên giường. Dù nó là con anh đi nữa. Nó làm anh điên lắm rồi.

-Cảm ơn ba ba yêu quý của con. He he he... – điệu cười man rợ của Linh làm anh chẳng tin cái câu cảm ơn của nó là thành thực.

Linh cầm tách cappuccino lên và tu nốt, chút bọt kem dính lại trên mép làm cậu khá buồn cười.

-Coffee không thể uống như thế được. Cậu làm thế là huỷ hoại nét đẹp của coffee. – Phong cằn nhằn.

-Ôi giời, cũng đều là chất lỏng thôi mà. Có sao đâu. Anh cứ vẽ chuyện.

Linh nhún vai.

-Đừng có cãi. Ở một mình thì hãy uống thế. Chứ trước mặt người khác đừng hành xử như thế.

-Hành xử như thế là nghĩa làm sao? Uống tách coffee cũng không yên. Sao anh còn gọi hai tách ra làm gì?

-Tôi gọi ra là để tôi uống chứ có khiến cậu uống đâu. Cốc nước lọc của cậu đâu sao không uống đi.

-Tôi uống hết cốc nước lọc của mình rồi, còn một vài giọt, tôi đổ vào trong cốc coffee, thế cũng gọi là uống nước lọc còn gì.

-Cãi chày cãi cối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro