Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phong phá ra cười, rồi cầm tay Linh, kéo cậu vào, đi song song cùng nhau.

Một cảm giác bình yên và hạnh phúc chợt len lỏi vào trong cả hai. Thật là khó hiểu...

...

Linh gần như shock đến vỡ tim trước toàn bộ nội thất trong nhà. Phòng khách cực kì tuyệt vời từ cách bài trí nội thất đến những vật dùng và màu sắc khác nhau làm tô điểm thêm nét tinh nghịch nhưng không kém phần nhẹ nhàng thanh thản của căn phòng. Phòng khách khá nổi bật với màu xanh lá mạ, tạo một cảm giác thật thanh thoát và êm dịu, một chiếc sofa màu trắng kem dài và 2 chiếc ghế tựa bọc caro đen trắng làm căn phòng càng thêm thanh lịch, mấy cái gối bông cũng cực kì hay ho vì toàn hình Angry Bird, mặt bàn hình chữ nhật, bằng kính trong suốt được bao trùm bởi một miếng vải màu ghi xám viền ăng-ten, trên mặt bàn là một tách trà và vài chiếc tách uống trà cùng một bình nước lọc. Phía đối diện chiếc bàn là một cái TV màn hình phẳng (SmartTV SamSung cơ đấy), màu đen tuyền thật quý phái, cùng với chiếc kệ màu nâu dẻ cũng tông xuyệt tông nốt.

Trần nhà được thiết kế khá lạ mắt với những đường cong mềm mại, màu xanh của bầu trời sáng sớm, với 6 chiếc đèn nhỏ chìm sâu vào trong trần, ở giữa là chiếc đèn trùm rất tinh xảo và hoàn hảo. Một chiếc bình sứ Trung Hoa xanh ngọc bích, một bức tranh "Hổ" to đùng được thêu tay, một bức tượng hình Phật Di Lặc đang cười toe toét, một bức tượng đồng đen của tướng sĩ Tào Tháo, một chữ Phúc được viết tay thư pháp cực đẹp... hàng loạt các vật phẩm trang trí nhỏ có mà lớn cũng có, được sắp xếp tỉ mỉ, kĩ càng và hợp lí quanh khu vực phòng khách. Ngay cả bức tranh Tứ quý cũng được sắp xếp vô cùng sáng tạo theo kiểu leo núi đằng sau TV. Linh phục sát đất cái ông kiến trúc sư này.

Đằng sau là nhà bếp. Rất giản dị nhưng độ trang trọng và hoành tráng không thiếu, những chiếc kệ tủ đựng đồ màu vàng đồng và những chiếc ghế, chiếc bàn ăn màu trắng rất hợp với một căn bếp trong căn nhà này, tạo cảm giác thật thoải mái, những thiết bị, dụng cụ, đồ vật dùng trong bếp được để ngay ngắn và đúng chỗ, đã thế lại còn có một cửa sổ hướng ra ngoài vườn cây, quả là một cảnh tuyệt vời! Phòng khách và phòng ăn dù không bật đèn, nhưng những chiếc cửa sổ đã làm cho căn phòng bừng sáng, ánh sáng tự nhiên bao giờ cũng huy hoàng hết.

-Bao giờ anh sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn với kiến trúc sư của anh nha.

Linh khều khều Phong.

-Để làm gì?

-Thì... tôi thi khối V mà... nên rất quan tâm đến mấy cái này. Hi hi...

Linh vừa nói vừa nhìn quanh ngôi nhà. Phong bật cười, cậu nhóc này...

-Ừm... được rồi.

-Waaaa... thật nha. Yêu anh chết đi được.

Linh rú ầm lên, nhảy vội lên lưng Phong. Anh quát ầm lên:

-XUỐNG NHANH! NẶNG THẾ NÀY SAO LÊN GÁC ĐƯỢC.

-A... so sorry. I'm so sorry but I love you... - Linh lải nhải giai điệu bài Lies của

BigBang.

Thực ra thì, cõng Linh lên tầng cũng là chuyện cỏn con. Anh khỏe như thế, mà Linh thì lại nhỏ người, cậu chỉ mét 7 là căng, người gầy gòm, chắc tầm 55 kg thôi. Với anh ẵm Linh quá đơn giản. Vấn đề là... Khi Linh nói cái câu "yêu anh chết được" ấy, tim anh đập như đánh trống, choáng váng. Tự dưng mặt anh đỏ phừng phừng, tim thì đập liên hoàn. Vì thế lúc Linh bay lên người anh, anh tự dưng lại có ý định mất nết đó là... đè ngửa cậu ra. Sự tiếp xúc gần gũi ấy, kèm theo hơi thở của Linh phả vào gáy anh, làm anh suýt nữa mất tự chủ.

Và thế là anh phải đẩy vội cậu ra, trước khi...

...

-THẬT QUÁ ĐÁNG!!!!!!!!!!!

Linh hét ầm lên khi Phong dẫn cậu vào trong căn phòng của cậu.

Trống huơ trống hoác. 1 tủ gỗ đựng đồ, 1 giường đơn, 1 bàn học, chấm hết, à quên... 1 phòng tắm nữa, lần này thì chấm hết thật. Nếu không muốn nói thêm là một cái cửa sổ nữa. Và chưa kể căn phòng bé như thể một căn nhà trọ không hơn không kém. Linh tự hỏi vì sao trong một căn nhà to lớn thế này mà lại xuất hiện một căn phòng bé tí hin như thế.

-Sao mà quá đáng?

-Anh... tôi ghét anh lắm rồi đấy nhá.

-Có ai khiến cậu thích tôi đâu. Nực cười...

Linh im lặng, ngẩng đầu lên nhìn Phong.

-Sao? - anh hất cằm.

-Không có gì. Bỏ đi, dù sao tôi cũng chỉ là khách. Hết tháng nghỉ hè tôi sẽ về Hà

Nội. Có chỗ ở là tốt rồi. Không quan trọng lắm. Dù kết quả DNA có trùng nhau, tôi cũng không thể huỷ hoại sự nghiệp của anh được. Mẹ nói đúng... Linh thì thào, nhận lấy vali từ tay Phong, cậu đi vào phòng, để lại anh đứng như trời trồng trước cửa phòng. Phong ngập ngừng định nói gì đó, nhưng cổ họng anh lại nghẹn ứ lại, cứ như kiểu có cái gì đó chặn họng anh, làm anh không nói được gì. Chỉ biết nhìn dáng người nhỏ bé lấy quần áo ra rồi bỏ vào tủ, trông thật buồn bã. Anh mím môi, lòng chợt quặn đau.

-Có... cần gì không?

Anh ngập ngừng.

Linh dừng lại, cậu không nhìn anh, nói lạnh nhạt:

-Tôi cần giặt mấy cái drap này, anh cho tôi dùng nhờ máy giặt được không?

Câu nói tràn ngập xự xa lạ, như xã giao, giống như là sinh viên nói với chủ nhà vậy.

Tim Phong như thắt lại, anh siết chặt nắm đấm, không lẽ vì một căn phòng mà cậu lại cư xử như thế với anh sao?

-Ừm... đi với tôi.

Phong nói rồi bỏ ra ngoài trước, Linh thu xếp đống đồ một lần nữa, rồi vơ chiếc drap kẻ caro đen nâu trên giường và ra khỏi phòng.

Ban công tầng thượng.

Cậu im lặng giặt đồ, anh đứng bên cứ đi qua đi lại, lóng ngóng, thảng khi anh hỏi cậu có cần giúp gì không, cậu lại im lặng lắc đầu. Một bầu không khí thật đáng sợ. Im lặng. Sự im lặng bao giờ cũng làm cho con người ta phải ghê rợn.

Sau khi giặt xong mấy cái drap, vỏ gối và bộ quần áo mới, Linh ném tất cả vào trong máy giặt. Cậu ấn nút, chọn chế độ vắt, rồi ấn Start, chiếc máy giặt rung lên rồi bắt đầu hoạt động. Linh im lặng ngồi xuống chiếc ghế ngoài ban công, khẽ đưa mắt nhìn quang cảnh quanh ngôi biệt thự. Phong lóng ngóng tìm một ghế ngồi bên cạnh cậu, rồi ngồi xuống.

Hai người im lặng một lúc lâu.

-Anh ở một mình sao?

-Hả?... à ừm... phải... - Phong giật mình khi Linh đột ngột lên tiếng.

-Không thấy buồn và sợ sao?

-Không.

-Nếu là tôi chắc buồn chết mất.

-Có gì buồn đâu. Tôi đi làm suốt. Khuya mới về. Có người giúp việc làm mọi việc rồi. Về đến nhà là lăn ra ngủ luôn. Còn nguy hiểm ấy à? Có bảo vệ đi tuần hằng đêm ở khu này mà. Riêng nhà tôi thì tôi thuê hai người đi tuần. Hơn nữa trong vườn còn có 4 con chó Husky nữa.

-Husky? Sao tôi không thấy chúng chạy ra mừng anh về.

-Tôi cho cả lũ đi khám bệnh rồi.

-Ừm...

Thế là cuộc nói chuyện kết thúc. Linh lại im lìm trong suy nghĩ của cậu, cậu chống cằm, mắt nhìn xa xăm...

Lúc này, Phong mới nhận ra một sự thật mà cả ngày nay anh không để ý, đó là... thằng nhóc này quá đỗi buồn rầu. Dưới ánh nắng lẻ loi của buổi chiều, trông cậu nhóc buồn bã vô cùng, nhưng vẫn vô cùng đẹp. Đôi mắt mí lót với hàng mi dài trông như sắp khóc, anh phát hiện ra cặp lông mày của cậu giống anh y chang. Nhưng nó lại càng làm cho cậu buồn hơn bao giờ hết.

-Linh...

Anh khẽ gọi cậu.

Cậu quay đầu ra, khẽ nghiêng đầu.

-Sao vậy?

Ánh mắt kia, đôi môi kia... đột nhiên anh muốn đặt lên đó một nụ hôn. Anh tiến sát lại gần Linh hơn, hơi thở cậu phả nhẹ vào mặt anh, anh mấp máy môi.

-Máy giặt vắt xong rồi kìa.

Linh nhăn mặt nhìn Phong như vật thể lạ.

-Tôi có điếc đâu mà anh lại phải dí sát vào mặt tôi để nói thế?

-À... ờ...

Phong ấp úng. Linh đứng dậy đi về phía máy giặt, cúi xuống mở nắp máy và lôi đống đồ ra, bắt đầu phơi trên dây treo trên tầng thượng.

Cả hai đâu có biết, trái tim của đối phương đều đang đập một cách không có "tổ chức".

Bữa tối đã được nấu sẵn, nhà cũng đã được dọn, Linh và Phong chỉ việc ngồi ăn, sau đó rửa bát, và đi tắm. Chấm hết.

Một ngày dài, vô cùng dài, mọi thứ diễn biến nhanh chóng mặt. Ngâm mình trong bồn tắm, Phong ngồi suy nghĩ về mọi thứ ngày hôm nay. Quá mệt mỏi.

Một cậu nhóc rách giời rơi xuống, tự nhận mình là con trai anh, ừm... nhưng có vẻ như đúng cậu ấy là con trai anh thật. Anh chợt nhớ về Mai, người con gái anh yêu thương vô cùng. Nhưng vì lý do đó mà anh phải xa lìa cô. Đã vậy còn làm cho cô thành một đứa con gái hư hỏng mất nết, bị đuổi khỏi nhà, rồi thì phải một mình bụng mang dạ chửa, một mình sinh con. Anh có một đứa con trai mà anh không hề hay biết. Đã vậy, đứa con trai ấy lại kém anh có 15 tuổi. Thật nực cười cái sự đời này.

Anh thở dài, anh không biết sẽ phải giải quyết vấn đề này ra sao. Nó đến nhanh quá, anh không thích ứng nổi. Anh biết phải làm gì đây? Nhận con và vợ mình sao? Vậy thì mọi việc sẽ vỡ lở ra. Rồi người đời sẽ nhìn anh và vợ con anh thế nào đây? Còn sự nghiệp mới chỉ phát triển một thời gian nữa. Hàng nghìn nhân viên của anh sẽ coi anh là kẻ như thế nào? Một ông chồng bỏ vợ? Một ông bố bỏ con? Hay một kẻ sở khanh trơ tráo? Linh nói rằng, cậu không ngờ anh giàu có và có quyền lực như vậy, nhưng lại không hề có ý định đi tìm lại mẹ con anh. Chỉ nguyên lý do ấy thôi, đã đủ khiến anh phải chao đảo với những lời nói xấu và đàm tiếu , chê bai và trách cứ từ những người dưng.

Còn Linh và Mai. Họ sẽ ra sao? Mai thì bị người đời cười chê, khinh bỉ vì là một đứa con gái mới 15 tuổi ranh mà yêu đương rồi có thai. Còn gì nhục nhã hơn cái sự đời như thế.

Rồi Linh nữa... thằng bé ngoài cái ngoại hình là chứng minh nó 15 tuổi ra, còn suy nghĩ già đời của nó đôi lúc khiến anh lạnh người. Một môi trường bị áp lực nặng nề, một môi trường sống thiếu thốn cả vật chất và tinh thần, hơn cả là thiếu vắng hình bóng người cha bên cạnh, đã hun đúc lên một đứa trẻ khó hiểu và bí ẩn. Anh tự hỏi suốt thời gian thằng bé đi học mẫu giáo, lớp 1, lớp 2... thằng bé và Mai đã phải chịu những điều kinh khủng gì. Hẳn nhiên, những cô giáo của Linh sẽ nói ra nói vào về Mai và Linh. Một đứa trẻ ra đời một cách vô tình, một người mẹ bất đắc dĩ ở độ tuổi mới 19, 20. Sẽ phải chịu những lời sỉ vả ra sao? Họ nhìn đứa trẻ bằng một ánh mắt tội nghiệp, và dùng ánh mắt khinh miệt cho người mẹ đáng thương của nó. Và sự phân biệt đối xử của bạn bè dành cho một đứa trẻ không có cha, sự lo sợ con mình hư hỏng của các bậc phụ huynh ấu trĩ khi cho con mình chơi với Linh. Biết phải làm gì để thoát khỏi cảnh ấy?

Và Mai đã quyết định đưa Linh thoát khỏi cuộc sống đó, bằng cách chuyển đi nơi khác. Một cuộc sống vất vả khác lại đến với mẹ con họ.

Còn anh...

15 năm qua. Anh sống trong nhớ nhung người yêu chỉ có 1 năm. 14 năm còn lại.

Anh sống trong môi trường mới hàng tá điều thú vị và hay ho hơn cái việc nhớ người tình cũ của mình. Thành đạt, có tiền, có quyền, có sắc. Anh còn thiếu thứ gì? Những cuộc tình một đêm với các siêu mẫu. Những cuộc chơi xa xỉ. Thú vui đại gia. Bao nhiêu thứ. Anh còn chưa thử cái gì? Những phi vụ làm ăn lớn. Tiền bạc. Quyền lực. Sự nể trọng. Ánh mắt ngưỡng mộ. Đàn bà. Tình dục. Sung sướng. Xa hoa. Phồn vinh... anh còn thiếu cái gì đây?

Anh chẳng thiếu thứ gì ngoài tình yêu.

Nhưng tình yêu của anh đã sớm bị chôn vùi từ hơn 10 năm trước rồi.

Chưa bao giờ anh hận mình đến thế. Anh muốn đón hai mẹ con Linh vào Nam, sống với anh, để căn nhà không còn trống vắng nữa, hơn cả, là anh không muốn trái tim mình bị khuyết, anh muốn nó phải trọn vẹn.

Nhưng rồi... còn sự nghiệp của anh. Anh thấy, mới chỉ từng này là chưa đủ. Anh còn tham vọng muốn thống lĩnh thị trường khu vực châu Âu, châu Mĩ. Và hơn cả là toàn thế giới nữa.

Các đối tác sẽ nghĩ anh là kẻ như thế nào đây?

Anh thở dài. Hãy cứ để tính sau đi.

Anh bước ra khỏi phòng tắm, mặc bộ áo bath vào, thắt nút lại rồi ra khỏi phòng.

Anh khát, anh muốn uống chút gì đó có cồn. Đi xuống dưới bếp, qua phòng Linh.

Anh dừng lại.

Đôi chân anh tiến sát đến cửa phòng Linh. Âm thanh trong trẻo vui vẻ vang lên,

khác hẳn lúc trầm ngâm nói chuyện với anh.

-Ba siêu cấp đẹp zai mẹ ạ. Wowwwww. Đẹp cực ý. Mà á... ba tốt lắm á. Mua 1 bộ quần áo cho con nhá. Ê hê...

-Vâng... ba cằn nhằn hoài. Nhưng kệ. Hô hô.

-Con ở phòng khác phòng ba. Muốn ngủ với ba bỏ xừ. Hi... nhưng thôi. Ba lớn rồi mà Jhahaha... ba không tin đâu. Haha... con ở phòng dưới mẹ ạ... nhà ba có 7 phòng ngủ. 1 phòng của ba và 6 phòng cho khách nữa, con chưa vào phòng ba... hihi... phòng con cũng thoải mái lắm, nhìn ra được cái bể bơi xanh ngắt đằng sau. Sướng! -Dạ... vầng... à... cái đó cũng không chắc lắm. Hehe... nhưng con mong là thế.

Dạ... vâng.

-Ban đầu ba mắng con. Ba không nhận con đâu. Nhưng mà con đâu có chịu. Hehe... con bắt ép ba. Mẹ thấy con giỏi không? Haha... -Con vẫn chưa nói chuyện nhiều với ba. Nhưng không có sao đâu. Ba mắng cũng bình thường thôi.

-Con mà... hehe... ở với ba sướng lắm. Sướng hơn cả là ba quan tâm con lắm.

-Dạ... vâng... Ôi giời. Con không có hận ba ghét ba gì đâu. Lần đó nóng quá con mới phát ngôn thế.

-Hahhaaha... thế ạ... vâng con biết mà. Con yêu ba cực. Mà ba cứ sao sao ấy. À... con với ba toàn xưng hô "anh" "tôi" haha... buồn cười lắm.

-Vâng... thế mẹ ngủ ngon nha. Con cũng đi ngủ đây. Đầu con đang ngập tràn kế hoạch "cưa đổ" ba này. Hehe...

-Dạ... vâng. Con biết rồi mà. Giời ạ. Vâng tôi biết rồi thưa bà Quỳnh Mai. Mời bà ngủ đi cho tôi nhờ ạ.

-Dạ... mẹ ngủ ngon. Con yêu mẹ. Heeeeeeeee. Eo sến quá. Con ứ quen nói câu ấy.

Nhắn tin thì được. Haha... vâng... mỗi ngày con sẽ nói ạ. Dạ... vâng. Thôi bye mẹ nha.

Linh cúp máy. Nằm vật ra giường. Cậu nhìn lên trần nhà rồi hét to.

-CHÚC BA NGỦ NGON. CON YÊU BA!!!

Nước mắt Phong lăn dài trên gương mặt anh. Anh ngồi phịch xuống nền nhà. Mím môi. Cố gắng kìm nén tiếng nấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro