Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Linh ơi... Ba xin lỗi... ba xin lỗi. Mai ơi... anh xin lỗi...

4h sáng.

Linh ngồi bật dậy bất thình lình. Cậu ngồi thừ người trên giường. Nhìn chăm chăm vào bờ tường trước mặt.

-Chắc lạ giường nên không ngủ được.

Linh lầm bầm, vào toilet đánh răng rửa mặt, cậu ra khỏi phòng rồi xuống bếp.

Mở tủ lạnh ra, Linh lấy ra một ít thịt, rau củ, vài quả trứng, ít xúc xích và lạp xưởng... Cậu quyết định làm món cơm chiên cuộn trứng.

Cắt thịt thành hột lựu, xắt nhỏ hành, xúc xích, lạp xưởng, đậu cove, cà rốt... một vài gia vị rau khác. Linh vặn to lửa của bếp gas, đặt chảo lên rồi đổ dầu vào, chờ một lúc cho dầu nóng lên, Linh đổ cơm nguội từ tối qua vào, sau đó lần lượt cho hết đám "hỗn độn" kia, nêm gia vị, trộn đều, chiên vàng ruộm, thêm ít bơ vào cho ngậy mùi, một quả trứng nhỏ. Cơm hoàn tất.

Tiếp đó Linh bắt đầu rán trứng, tráng thành một lớp mỏng sau khi đánh đều, cậu đổ cơm vào bên trong, sau đó cuộn trứng lại quanh cơm, đặt lên bếp chiên lại lần nữa. Sau đó quệt lên lớp trứng bên ngoài ít tương ớt và xì dầu. Vậy là OK. Xong món trứng chiên với nhân là cơm chiên Dương Châu. Món ăn cậu học từ film « Hoàng tử gác mái ».

Jeykill: Ai xem film này chưa. Ở tập mà 4 thằng ấy nó xuyên không ấy. Làm đơn giản thôi. Cái chính là phải chiên trứng đừng chiên quá cháy, để còn cuộn cơm nữa, sau đó chiên lại lần nữa thì trứng vàng ruộm và ngon, cơm cũng nóng hơn. ^^ Đã kiểm nghiệm. Siêu ngon. Giờ mới có 5h40 sáng. Linh ngồi bần thần trong bếp. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu đứng dậy, cắm cơm, làm thêm đồ ăn để cho Phong cầm đi ăn trưa ở công ty.

-Làm cơm cuộn nhỉ... ừm nhưng có vẻ người lịch sự như ba không ngoạc mồm ra ăn kimbab nhỉ. Ờm... - Nghĩ chán nghĩ chê. Cậu quyết định làm cơm trắng bình thường với thịt bò xào tỏi, trứng hấp thịt với mộc nhĩ, nấm hương xắt nhỏ, cho thêm vài miếng giò thủ và chả lụa nữa, đậu đũa luộc này, ờ... rồi còn có ít chả sứa viên trong tủ lạnh nữa, mang ra chiên luôn, OK thêm tương ớt vào nữa. Ừm ừm... ổn rồi đấy. À... thiếu rau quá nhỉ. Được rồi, luộc thêm mớ rau muống nữa, OK, thêm vài lát dưa chuột ăn cho mát.

XONG!

-Con đang làm gì thế?

Linh giật nẩy mình khi Phong đột ngột lên tiếng sau lưng cậu. Linh quay người lại.

Trợn tròn mắt nhìn ba.

-Ba... ba đi đâu thế?

-Nhìn là biết mà.

Phong mặc một cái áo ba lỗ màu đen, bó sát, chiếc quần lửng thể thao thấm mồ hôi cũng đen nốt. Hình ảnh làm cậu nhớ đến người lạ ở trong toilet trên Vincom.

-Ba đi tập thể dục à?

-Ừm... ba đi tập gym.

-Vâng.

Linh đỏ bửng mặt khi mùi cơ thể của Phong lướt qua mình, cánh tay ướt đẫm mồ hôi, bóng nhờn chạm nhẹ vào má cậu khi anh với lên chạn bếp lấy một cái đĩa xuống. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng bối rối của Linh. Anh tròn mắt hỏi.

-Con sao thế?

-Dạ?

-Sao mặt đỏ bừng vậy. Ốm à?

-Dạ... đâu có. Con làm đồ ăn cho ba nên... nóng thôi.

-Làm cho ba?

-Dạ.

-Đâu? Ba ăn chút nhỉ.

Linh xoay vội người đi lấy bát đũa cho Phong. Cậu đặt hai miếng trứng chiên cơm lên đĩa rồi đặt trước mặt Phong, anh mỉm cười.

-Con giỏi quá.

-Dạ...

Linh gật đầu bối rối. Cậu không khỏi ngạc nhiên khi thấy thái độ thân thiện của Phong ngày hôm nay với mình.

Rồi cậu lấy cho mình và ngồi luôn xuống bàn ăn, đối diện anh. Anh cắt một miếng ra, xúc lên bỏ tọt vào miệng. Mắt mở to.

-NGON QUÁ!

Anh thốt lên, rồi xúc liên tục vào miệng, trong chốc lát, hai miếng trứng nhân cơm chiên sạch bay.

-Ai dạy con vậy? Ngon thật đó.

-Ưm... là con tự học thôi. - Linh mỉm cười.

-Vậy à? Vậy thì giỏi quá... Hì.

Phong cười, anh làm Linh cảm thấy hơi sờ sợ, đột nhiên thái độ thay đổi một cách chóng mặt đến khó tin. Lấy cho anh thêm một miếng trứng nữa, Linh ngập ngừng.

-Có chuyện gì sao? - Phong hỏi khi thấy Linh có vẻ bồn chồn.

-À... không ạ... con chỉ muốn biết là... sao hôm nay ba khác thế...

-Là sao? Ba xấu hơn hôm qua à?

-Dạ không... ý con là... ba gọi con là con... xưng là ba... và...

Phong nhìn Linh, cậu nhóc đang cúi đầu lí nhí nói, mái tóc màu nâu dẻ cứ lắc qua lắc lại trông đáng yêu vô cùng, anh khẽ cười.

-Vì con là con của ba!

Linh ngẩng đầu lên nhìn Phong, đôi mắt cậu mở to...

-Dạ?

-Vì ba là ba của con!

Linh mím môi, cậu cúi xuống xúc liên tục mấy thìa cơm vào miệng, đôi mắt cậu ngấn nước. Cậu không ngờ chỉ cần hơn 1 ngày, cậu có thể làm ba gọi mình là con thoải mái như thế, lúc trước, cậu nghĩ ít cũng phải 1 tuần, thậm chí 1 tháng mới được. Ai ngờ...

-Ăn từ từ kẻo nghẹn. - Phong nhắc, anh đang chống cằm nhìn cậu.

Linh gật đầu, tay vẫn xúc những thìa cơm vào cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt chảy dài trên hai má.

Cậu không muốn biết lý do vì sao mà Phong thay đổi nhanh như vậy, cậu sợ khi hỏi điều đó, thì sẽ có nhiều biến cố xảy ra, cứ để kệ đi vậy.

Để đống bát đũa vào trong bồn rửa, cậu chạy vội lên phòng Phong, gõ cửa.

-Vào đi con. - Phong đáp.

Linh mở cửa ra, cậu giật mình.

Trước mặt cậu, nửa thân trên trần trụi của Phong làm cậu choáng váng, thật là khó tin khi bảo Phong 30 tuổi. Thân hình cường tráng và đẹp đến từng nanomet kia ư? Thật là... Linh nuốt một cái gì đó nghẹn ở cổ xuống.

-Ba đi tắm. Con là bộ vest kia cho ba nhé. - Phong chỉ cho Linh bộ vest đen anh để trên giường.

-Vâng... - Linh gật đầu.

-Mà... con sao vậy?

-Dạ... sao là sao ạ? - Linh nhìn Phong chằm chằm.

Anh đi đến bên Linh, cậu nín thở, khoảng cách bị rút ngắn lại không khỏi làm cậu

khó thở, Phong cúi xuống sát mặt cậu.

-Con lạ quá.

-Lạ... lạ gì ạ?

-Sao... khác hẳn hôm qua. Hôm qua thì hùng hổ quát ba cơ mà. Rồi lại còn láo với ba nữa. Thế mà hôm nay đã ngoan hiền như nai tơ rồi. Chậc... nguy hiểm quá...

Linh lườm Phong, cậu lại thấy ghét anh rồi.

-Ba đi tắm đi cho con nhờ ạ. Lảm nhảm nhiều quá rồi đấy. - Linh đẩy Phong vào phòng tắm. Anh cười lớn:

-Đấy... giống rồi đấy.

-Ba cười ít thôi, tắm đê ông anh. - Linh lè nhè, phẩy phẩy tay.

-Haha... ok ok. Tắm liền.

Cánh cửa đóng sập lại, rồi lại mở ra. Linh giật mình.

-Gì nữa đây ạ?

-Tắm chung không Linh? Vào kì lưng cho ba.

Linh đỏ bửng mặt, cậu mím môi, cúi đầu xuống nhìn đất chăm chăm.

-Ba mà không tắm ngay đi thì con cắt cái-cần-cắt đấy. - Linh nhấn mạnh những từ cần-nhấn-mạnh.

-OK OK. Ba tắm đây. Hehe...

Phong xoa đầu Linh rồi đóng sập cửa lại lần nữa, tiếng xả nước vọng ra. Lúc này Linh mới thở bình thường trở lại, hô hấp được lấy lại, cậu ngồi phịch xuống giường, giờ mới có dịp quan sát toàn bộ căn phòng. Phòng ngủ của Phong khá là dịu êm với tông màu chủ đạo là trắng và xanh biển, rất là thoáng đãng, mát mẻ. Trên tường có treo đồng hồ, khung ảnh, điều hoà và một đống sao dán phát quang (choáng vì độ teeny của anh). Một chiếc giường đôi trải drap caro đen trắng, Linh thầm nghĩ, có lẽ Phong thích loại hoạ tiết này, bên cạnh giường là một chiếc tủ nhỏ đựng đồ, trên mặt tủ là chiếc loa dành riêng cho iPhone và iPod Touch, chiếc rèm cửa màu đồmh đã được kéo ra, ánh sáng ngập tràn cả căn phòng. Chiếc bàn làm việc lớn màu nâu sẫm của gỗ sồi giản dị nhưng sang trọng, trên bàn là chiếc laptop Mac, đối diện chiếc giường là một chiếc TV (cũng Smart TV nốt) được đặt trên một cái kệ cao trung, xung quanh là một lọ hoa, vài món đồ nho nhỏ, một số đồ vật trang trí, chiếc kệ được đặt sát vào tường, cùng với 4 giàn loa dạng cột đặt ở 4 góc phòng, trên cao còn treo 2 cái loa nữa, ngay cạnh đó là một cánh cửa màu nâu sẫm, là cửa phòng tắm đấy mà. Mọi thứ quá tuyệt vời, nhưng trên hết chiếc giá sách cuối phòng, sau đầu giường, mới làm Linh ngạc nhiên, một chiếc giá sách to đùng, chiếm hết toàn bộ bề ngang của bức tường cuối phòng, trên ấy chất đầy sách, tiểu thuyết, truyện chữ, và cả... truyện tranh.

-Tuyệt vời thật. - Linh trầm trồ.

Lại còn bức tranh thêu Bạch Hổ giao đấu Hắc Hổ siêu siêu tỉ mỉ và đẹp kinh hoàng treo trên bức tường bên trái giường ngủ nữa chứ. Rồi còn một cái tủ chìm trong bờ tường ngay cạnh bàn làm việc toàn chứa những loại rượu sang nữa. Linh lầm bầm. "Dưới bếp cũng có một tủ rượu. Ngoài phòng khách cũng có. Mà theo như ba nói thì hình như dưới hầm nhà còn một phòng chất toàn rượu xịn nữa. Haizz... chết vì rượu."

"Tít..."

Một âm thanh lạ vang lên, từ bên trái giường, Linh quay đầu sang. Trợn mắt nhìn bức tranh Hổ đang dần dịch lên trên, gần chạm đến trần nhà. Đằng sau bức tranh thêu, là...

Một tấm kính tự động lớn...

Đằng sau tấm kính ấy là...

PHÒNG TẮM.

-Không là quần áo đi còn ngồi đồng ở đấy đến bao giờ hả?

Phong đang ngồi khoanh tay lên thành bồn tắm, một tay vẫn cầm cái điều khiển, anh gườm gườm nhìn Linh. Cậu nhóc giật nẩy người, há hốc mồm nhìn "kiệt tác" sau bức tranh.

-Dạ... dạ...

Tấm kính được kéo lên trên, chìm vào cái rãnh nhỏ của bức tường.

Linh lật lật xoay xoay, bật công tắc chỉnh hơi nước, bắt đầu là phẳng phiu bộ vest đắt tiền của Phong. Im lặng chán. Cậu muốn cho đỡ căng thẳng, vì Phong cứ nhìn cậu chằm chằm từ phòng tắm ra tận giường, nơi cậu đang đặt cái bàn là và đang là quần áo.

-Bộ vest của ba bao nhiêu tiền thế?

-Bộ nào?

-Thì bộ này ạ.

-Ừm... 2500.

-Dạ? 2 triệu rưỡi ấy ạ? - Linh trợn mắt nhìn cái quần cậu đang là theo ly cần thận.

-Không! Là 2500.

-Thì... là... không lẽ...

Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Phong. Anh gật đầu.

Ôi trời ơi. $2500 ạ.

-Bộ rẻ nhất của ba là bao nhiêu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro