Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Không biết. Hehe. Ai quan tâm...

Linh thở dài, phát ngán với cái ông này luôn.

-Đồ người ta biếu ý mà. Nói thẳng toẹt ra là đút lót. Hề hề... - Phong cười lớn, anh chẳng ngại nói với con mình.

-Ba không sợ con đi rêu rao à?

-Rêu rao? Con nỡ nhẫn tâm nhìn ba bị gông vào tù sao? - Phong làm bộ đau lòng.

-Tử hình càng tốt.

-Dã man!

-Con ba mà.

-Ba đẻ ra quái vật sao?

-Cha nào con nấy.

-Cha mẹ sinh con giời sinh tính.

Lại là cuộc đối đáp kiểu ngày hôm qua. Linh và Phong bật cười ngay lập tức. Không khí căng thẳng chính thức bị xoá bỏ

Khoác chiếc áo choàng tắm vào và đi ra khỏi phòng tắm, Phong ngồi xuống bên cạnh Linh đang là nốt chiếc áo sơmi. Mùi dầu bạc hà cay cay thơm thơm làm tim cậu đập lệch một nhịp.

-Đảm đang quá.

-Chuyện... con làm mấy việc cỏn con này từ 8 tuổi cơ mà.

-Ừm...

Linh vẫn đang cúi đầu là quần áo. Không nhận ra trong ánh mắt của Phong, một tia đau lòng loé lên.

-Con có khổ cực không?

-Khổ gì ạ?

-Thì... trước đây.

-Con kể rồi mà. Chẳng có gì khổ đâu ba à... Hì...

-Con có làm thêm không?

-Dạ có chứ. Con gõ captcha ấy, mấy cái mật mã kí hiệu bị biến dạng mà người ta bắt mình nhập vào khi đăng ký id hay nick đó ba. Hồi lớp 9 đi làm CMND, có rồi thì đi làm thêm ở mấy quán coffee và fastfood. Part-time thôi, nhưng dồn lại cũng được khá lắm. Ngoài ra còn dịch sách cho vài công ty sách tư nhân nữa, cũng kha khá, chưa kể con làm đồ hand-made và bán buôn bán lẻ trên mạng nên tiền mỗi tháng dồn lại đủ để trang trải nhiều khoản mà ko cần mẹ phải bỏ tiền ra. Hê...

-Ừm... vậy à?

-Vâng.

Linh trả lời tỉnh rụi, chẳng có gì là kể lể đau khổ. Trái lại, cậu còn có chút tự hào

trong giọng nói của mình.

Phong chỉ muốn ôm con người nhỏ bé trước mặt anh này vào lòng, mãi không buông ra, anh làm cho mẹ con họ khổ cực quá nhiều rồi. Sự ích kỷ thực là có thể giết chết người mà. Linh ngước mắt lên nhìn Phong vì cậu thấy anh im lặng lâu quá, bắt gặp ánh mắt Linh, anh mỉm cười, cậu cũng mỉm cười đáp lại.

-Ba đi làm đây. Hôm nay ba sẽ về sớm ăn cơm con nấu. Từ giờ khỏi thuê người giúp việc nữa. Đỡ tốn tiền.

-Ôi xồi. Vài triệu một tháng để thuê người giúp việc mà ba cũng ki bo thế sao? Lạ đời.

-Ba có một "người giúp việc" vừa tài năng vừa đẹp trai dễ thương thế này, sao phải tốn tiền đi thuê nhỉ?

-Đừng hòng! Ba phải trả lương cho con đấy.

-Dạ dạ... vâng. Tôi biết rồi ạ.

-Ba nói "Vâng" nữa đi.

-Vâng.

-Hehe... ngoan ghê. Thôi ba đi làm đi. À à... ba cầm cơm theo mà ăn này. Con làm á.

-Ưm... ngoan ghê chưa? Thế này thì sau này tôi không gả anh cho ai nữa. Ở lại với tôi để làm osin.

-Còn lâu. Thôi ông anh đi làm đi. Muộn rồi ạ.

-Bye bye.

-Ba đi cẩn thận.

Cuộc chia tay ba con chẳng có chút ngữ khí nào là của ba và con cả.

Cẩm cái thẻ tín dụng Phong vừa đưa cho trong tay, Linh vung vẩy. Thế là có thể ra

ngoài yên tâm rồi. Haha...

-DỌN NHÀ THÔI!

Căn nhà rộng kinh khủng. Linh đánh vật với nó suốt buổi sáng mới xong tầng hầm và tầng trệt.

-Còn 2 tầng nữa. Cố lên.

Linh loay hoay dọn dẹp nốt chạn bếp. Với tay vào lau sâu bên trong kệ, Linh chới với, cậu ghiến răng bặm chặt tay vào thành bồn rửa, kiễng chân lên.

-Cái gì vậy nhỉ?

Linh tự hỏi mình khi tay cậu chạm vào một vật gì đó sâu trong chạn bếp. Cố với tay vào trong, sờ được phần cán ram ráp, cậu đẩy đẩy, cố lôi vật thể lạ ra. Lúc túm được phần cán thì cũng là lúc bàn chân cậu sượt trên sàn gỗ ướt, ngay lập tức, người cậu ngã ngửa về đằng sau, lưng đập mạnh vào ghế gỗ, kinh hoàng hơn, là trong lúc ngã, bàn tay cậu túm lấy vật thể lạ kia, nhưng lại cầm trượt, kết quả, con dao gọt hoa quả rơi ra khỏi chạn bếp, lưỡi dao bén ngọt sượt vào chân Linh, cậu hét lên.

-AAAA...

Một dòng máu tươi chảy ra, Linh nghiến răng, con dao rơi đúng vào mạch máu nên máu tuôn ra xối xả. Cậu cắn răng lết ra chỗ bàn ăn, với lấy cái điện thoại để gọi cho ba. Lúc này, Linh mới sực nhớ ra, cậu làm gì có số điện thoại của Phong. Từ hôm qua đến giờ có lúc nào hỏi số điện thoại đâu. Cậu tự chửi mình ngu. Vất cái điện thoại lên bàn, Linh cố gắng bám lên mặt bàn để đứng dậy. Một tiếng hét lớn vang vọng khắp nhà, miệng vết thương lớn hơn một chút nữa khi cậu cố gắng bước đi, máu xối ra nhiều hơn. Linh nằm vật xuống sàn nhà, mắt ngân ngấn nước. Cậu thậm chí còn chằng biết hộp y tế nằm ở đâu. Mà cứ mỗi lần đứng bằng chân bị thương là y như rằng máu xối ra ác hơn.

Linh đành nhảy lò cò ra phòng khách, lục lọi mấy ngăn tủ xem có bông băng hay ít giấy mềm nào không. Trống rỗng, toàn thứ linh tinh.

-A... hộp giấy kia rồi.

Linh thở phào khi cậu thấy hộp giấy mềm dưới gầm bàn.

-ÔI GIỜI ƠIIIIIIIIIIII.

Linh gầm lên, hộp giấy còn đúng 2 tờ. Ném hộp giấy vào thùng rác, cậu cố gắng lết lên gác. Không đơn giản chút nào. Nhìn bậc thang mà cậu chết khiếp. Nghiến răng, bặm môi, trợn mắt, Linh lò cò lên tầng. Máu chảy dọc khắp cả nhà. Còn hai bậc thang nữa, Linh bặm môi, chẳng hiểu cậu có suy nghĩ gì mà lại nhảy hai bậc cuối một lúc cho nhanh.

Bình thường thì có thể làm được, chứ lúc này chân tay không ra hồn thì làm sao mà nhảy được. Thế mà Linh vẫn nhảy.

Nhún cái chân không bị thương xuống, cậu hít một hơi, bật mạnh lên.

Linh chỉ biết ngay khi bàn chân chạm vào mép của sàn gỗ tầng hai, do bàn chân bị ướt, nên cậu bị ngã ngửa ra sau, và rồi cậu bị một thứ kì dị nào đó màu đen bao trùm lên mọi thứ, cơn đau cũng vụt biến mất...

Màu trắng.

Toàn là màu trắng.

Chói mắt thật.

Mùi quái quỷ gì thế nhỉ? Buồn nôn quá.

Mùi này...

Là mùi thuốc sát trùng thường ngửi thấy ở bệnh viện.

Bệnh viện?

-Cậu bé chỉ bị ngất vì choáng thôi, đầu đập vào một vật cứng gì đó, nhưng cậu yên tâm, tớ kiểm tra kĩ rồi, không có vấn đề gì hết. Chỉ là bị u lên thôi. Còn chân thì băng bó lại là OK. Không mất máu quá nhiều đâu. Nói chung là ổn rồi. Chờ tỉnh lại thì có thể xuất viện. Nhưng đừng làm ồn quá đấy.

-Ừm... cảm ơn cậu.

-À mà... kết quả DNA có rồi. Cậu nhóc đúng là con cậu đấy.

-Ờ... biết rồi. Thôi đi làm việc của cậu đi.

-Ừm. Vậy gặp nhau sau. Chào nhé.

-Ờm... Chào!

Cuộc nói chuyện giữa Phong và Hùng chấm dứt cũng là lúc Linh mơ màng tỉnh dậy.

Cậu khẽ gọi Phong.

-Ba...

-Con tỉnh rồi sao? - Phong vội vàng lao đến bên giường bệnh của Linh, sốt sắng hỏi.

-Con đang ở bệnh viện à? - Linh hỏi khẽ.

-Ừ... con có mệt không? Có đau không? Từ từ đừng ngồi dậy, cứ nằm đấy đi.

-Mấy giờ rồi ạ?

-6h rồi. Chậc... con bị ngất từ bao giờ thế? Mà làm sao chân tay sao lại be bét máu thế? Rốt cục sáng nay làm gì mà lúc ba về nhà là thấy nằm vật ra ở cầu thang là thế nào?

-Dạ... con dọn nhà... lúc với lên lau cái chạn bếp thì sờ được cái cán dao, lôi nó ra thì bị trượt chân, cái dao cũng bị lôi ra luôn, nó rơi đúng chân con... xong con lết khắp nhà tìm bông băng và giấy mềm để thấm máu, nhưng không có, mới lên gác tìm thì bị ngã...

-GIỜI Ạ. THẾ SAO KHÔNG GỌI CHO BA HẢ?

Phong quát ầm lên làm Linh giật mình, cậu cúi đầu, lí nhí nói:

-Con... không có số điện thoại ba.

Lúc này, Phong mới ngẩn người ra, đúng là anh không có số điện thoại của Linh thật. Trong suốt cả ngày hôm qua, có khi nào anh và cậu hỏi số điện thoại của nhau đâu.

Vả lại cũng ở bên nhau suốt, nên đâu có cần làm gì để mà hỏi số.

-Chậc... về nhà nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng như thế...

-Con... xin lỗi.

-Lỗi lầm gì. Thôi bỏ đi. Con còn mệt không?

-Dạ không... con hơi đói và khát thôi.

-Uống tạm hớp nước đi, chờ ba chạy ra ngoài mua ít đồ ăn.

-Dạ thôi. Ba cho con xuất viện luôn đi ba.

-Có sao không?

-Dạ không mà...

-Ừm thế chờ ba chút. Nằm nghỉ đi.

-Dạ.

Phong biến mất sau cánh cửa phòng VIP. Linh nằm phịch xuống giường, cậu thở phào, chẳng biết sao lại cảm thấy vui vui khi mình bị thương thế này. Cứ tưởng Phong sẽ mắng cậu một trận ra trò, nhưng không, anh chẳng có ý kiến gì về cậu cả. Trái lại, Phong lại vô cùng ân cần quan tâm cậu, lo lắng chạy ngược chạy xuôi. Linh cười toe toét, lát nữa phải hỏi số điện thoại của ba mới được.

À mà... chú Hùng nói, là có kết quả DNA rồi, ừm... nhưng mà với thái độ của ba như vậy, thì kết quả đó đâu có nghĩa lý gì. Đúng không? ^^

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro