9. Đưa vợ người khác đi khám thai part 2 (H+++)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Song tính, mang thai play, NTR, thô tục.

Đã một tuần Giản Tùy Anh không liên lạc với Thiệu Quần, điều này khiến Thiệu Quần đôi khi cảm thấy ngày hai người cuồng nhiệt ân ái hôm đó chỉ là một giấc mơ hoang đường của hắn. Nhưng niềm hạnh phúc hôm đó thực sự vẫn quanh quẩn trong tâm trí hắn rất lâu, luôn nhắc nhở Thiệu Quần rằng đó không phải giấc mơ, mà thực sự hắn đã ngủ với Giản Tuỳ Anh.

Điều đáng sợ nhất là, Thiệu Quần phát hiện ra gần đây dù hắn có tìm kiếm tình nhân nào cũng không thấy hài lòng hay nổi hứng được. Sau khi được nếm mỹ vị nhân gian như Giản Tuỳ Anh, liệu hắn còn có thể ăn nổi món khác sao?

Cách tốt nhất để quên Giản Tuỳ Anh lúc này là tiếp tục đắm mình vào công việc, điên cuồng làm việc cũng giúp Thiệu Quần kìm nén những suy nghĩ lung tung đi được một phần.

Lý Văn Tốn rất khôn ngoan, nhìn bộ dạng bơ phờ của Thiệu Quần mấy ngày gần đây liền đoán rằng có lẽ có liên quan đến Giản Tùy Anh. Nhưng Lý Văn Tốn làm sao đoán được câu chuyện thực tế đã xảy ra những gì, cũng như không biết được sự ám ảnh của Thiệu Quần với Giản Tuỳ Anh đã nghiêm trọng tới mức nào.

Hôm nay Lý Văn Tốn lại rủ Thiệu Quần đi club cùng mấy anh em, mong thằng bạn mình cũng giải toả được chút tâm trạng mà vui vẻ lên.

Lý Văn Tốn liếc nhìn Thiệu Quần rồi nói vài câu với người quản lý đứng bên cạnh, người quản lý nhanh chóng rời đi một cách tự nhiên rồi quay lại cùng với vài chàng trai trẻ đẹp trai.

"Đều là những sinh viên đại học xinh tươi được tuyển nhất đó". Quản lý nháy mắt với hai người.

Lý Văn Tốn biết gu Thiệu Quần là những bông hoa nhỏ trong trắng ngây thơ nũng nịu, nên hôm nay gã đặc biệt kiếm một vài bông phù hợp tiêu chuẩn Thiệu Quần nhất để cho hắn lựa chọn. Không ngờ Thiệu Quần lại chỉ tay vào cậu bé nhìn xinh đẹp, quyến rũ, có phong thái khoa trương nổi bật chói lọi nhất nói ngồi cạnh mình.

Lý Văn Tốn quan sát hồi lâu, trong lòng không ngừng suy nghĩ, thằng cháu Thiệu Quần của mình từ khi nào đã thay đổi khẩu vị rồi?

Cậu bé vô cùng tự tin, mỉm cười rạng rỡ chủ động ngồi vào lòng Thiệu Quần và nâng rượu lên cho hắn uống. Thiệu Quần không ngăn cản mà để cậu bé vuốt ve khắp cơ ngực săn chắc của hắn. Sau một hồi được mơn trớn khiêu gợi, hắn đã bắt đầu có phản ứng liền trực tiếp kéo thiếu niên trong lòng mình vào phòng riêng.

Ít phút sau, Thiệu Quần với gương mặt cáu kỉnh bước ra, theo sau là cậu bé xinh đẹp với khuôn mặt xám xịt.

"Này Thiệu Quần, hôm nay mày ăn chay đấy à?". Lý Văn Tốn nhìn Thiệu Quần bước ra mà ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng.

Thiệu Quần cũng không trả lời gã, hắn chỉ ngồi trên sofa, áo sơ mi vẫn còn đang mở hết cúc để lộ cơ bụng sáu múi rắn chắc. Thiệu Quần khó chịu châm một điếu thuốc và lẩm bẩm: "Khác quá".

Lý Văn Tốn lập tức ngồi xuống cạnh Thiệu Quần: "Khác gì cơ?"

Thiệu Quần tựa hồ vừa phát hiện Lý Văn Tốn ở bên cạnh mình, hắn sửng sốt một lát sau đó thở ra một làn khói thuốc: "Không có gì."

Vài ngày sau, khi Thiệu Quần dẫn người mẫu trẻ quen cách đây vài tháng đến dự tiệc cocktail do bạn bè trong giới kinh doanh tổ chức, không ngờ hắn lại gặp lại người quen cũ.

"Tùy Anh?"

Giản Tùy Anh mặc áo khoác dài, khá rộng rãi và che được hết bụng bầu, Tùy Anh nhìn tròn trịa đáng yêu hơn lần trước Thiệu Quần gặp nhưng có vẻ khá mệt mỏi. Giản Tùy Anh nhìn thấy cô người mẫu nhỏ đang ôm lấy cánh tay Thiệu Quần liền vô thức nheo mắt khó chịu, nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường rồi gật đầu tỏ ý chào Thiệu Quần.

Thiệu Quần thấy thế liền mỉm cười rồi cúi đầu nói nhỏ gì đó với cô người mẫu, cô người mẫu liếc nhìn Giản Tùy Anh rồi rời đi.

"Chúng ta nói chuyện chút nhé?" Thiệu Quần nói.

Ở lối đi bên ngoài hội trường, Thiệu Quần đưa cho Giản Tùy Anh một cốc nước ấm: "Con hơn năm tháng rồi mà em còn đến tham gia sự kiện như này à?"

Giản Tùy Anh cầm cốc nước nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi đi cùng Lý Ngọc, lần đầu em ấy đàm phán dự án lớn như này, tôi có chút không an tâm".

"Lý Ngọc đâu rồi?"

"Đang nói chuyện với ông Trương."

Thiệu Quần cau mày, nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn: "Tâm trạng em không tốt à?"

Giản Tùy Anh quay mặt lại nhìn Thiệu Quần, hơi mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời.

Thiệu Quần nhẹ nhàng xoa thái dương Giản Tùy Anh: "Em không cần nói nữa, tôi cũng lười xen vào việc của người khác."

Nói xong, hắn bước tới thì thầm vào bên tai Giản Tùy Anh: "Nhưng tôi có thể khiến em vui vẻ và quên đi những muộn phiền."
Hắn ôm lấy Giản Tùy Anh rồi kéo anh đi vào căn phòng trống bên cạnh, sau đó khóa cửa lại và đẩy Giản Tùy Anh vào tường.

Giản Tùy Anh ôm bụng mình giãy giụa: "Không muốn đâu..."

Thiệu Quần nhìn người mình nhung nhớ bấy lâu nay đang đứng trước mặt mình, miệng thì nói không nhưng cơ thể tựa hồ lại nghe theo ý hắn. Hắn liền hưng phấn, một tay ôm eo Giản Tùy Anh, tay kia thô bạo cởi thắt lưng rồi cởi luôn quần anh, bàn tay hư hỏng của hắn dần mò mẫm vào bên trong quần lót Giản Tùy Anh.

Hắn biết Giản Tùy Anh có chút sợ hãi liền nhẹ nhàng vuốt ve anh: "Ngoan, thả lỏng một chút nào em"

Giản Tùy Anh bị Thiệu Quần mơn trớn tới cương cứng, Thiệu Quần có thể cảm nhận rõ ràng chiếc quần lót bao quanh dương vật và âm hộ của Giản Tùy Anh dần dần ướt đẫm, hắn bắt đầu đùa giỡn với bé mèo của Giản Tùy Anh qua lớp quần lót.

Giản Tùy Anh đứng không vững vì âm đạo liên tục bị ngón tay Thiệu Quần cọ xát qua lớp quần lót. Động tác của tay Thiệu Quần không hề nhẹ nhàng, đầu tiên hắn ấn mạnh vào âm đạo căng hồng của Giản Tùy Anh, sau đó miết theo khe âm đạo từ trên xuống dưới rồi ấn sâu vào. Hắn mô phỏng động tác quan hệ tình dục mà đưa đẩy ngón tay mình qua lớp quần lót, miếng vải mềm mại ẩm ướt nhanh chóng bị ngón tay Thiệu Quần nhét vào trong hoa huyệt ướt sũng của Giản Tùy Anh.

Hành động của Thiệu Quần chẳng khác nào đang gãi ngứa, trêu chọc Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh cảm thấy vô cùng khó chịu, anh nhẹ nhàng rên rỉ: "Cởi ra đi."

Thiệu Quần ôm Giản Tùy Anh vào lòng: "Gọi daddy đi."

"Im mẹ mồm anh đi".

Thiệu Quần cười phá lên rồi nhấc từng chân của Giản Tùy Anh lên, cởi hết mọi thứ ra cho đến khi Giản Tùy Anh hoàn toàn lõa thể.

Hắn ấn Giản Tùy Anh vào tường rồi hôn lấy bờ môi căng mọng hắn nhớ nhung bấy lâu. Bàn tay Thiệu Quần cũng xoa nắn bờ mông căng tròn của Giản Tùy Anh rồi hắn dùng hai ngón tay nhéo vào bé mèo múp của anh, nheo lấy hột le một cách đột ngột, Giản Tùy Anh bị bất ngờ tới mức suýt lên cao trào phun nước ra.

Thiệu Quần vân vê hai cánh môi âm đạo, chà xát từng lớp thịt mềm, nheo rồi xoa tròn âm vật đang sưng tấy lên của Giản Tùy Anh. Những ngón tay dài của Thiệu Quần không ngừng xoa nắn, bóp nheo, chà xát khắp bé mèo của Giản Tùy Anh. Hắn vừa vân vê mơn trớn, rồi lại lấy ngón cái và ngón trỏ của mình bóp lấy hai cánh môi âm đạo khiến Giản Tùy Anh không ngừng ra nước dâm.

"Bé cưng, sướng chứ?". Thiệu Quần vừa nói, vừa đưa đẩy lưỡi mình vào sâu trong miệng Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh cảm thấy một khoái cảm dâng trào mãnh liệt trong lòng, cảm giác muốn đi tiểu càng lúc càng mạnh, anh không khỏi lắc lư cơ thể khi Thiệu Quần đùa giỡn với bé mèo của mình, cả cơ thể Giản Tùy Anh ửng hồng lên một cách dâm đãng.

"Đừng xoa nữa, chọc vào, chọc vào đi." Giản Tùy Anh thở hổn hển.

"Chọc cái gì cơ?". Thiệu Quần rõ ràng biết ý lại còn cố tình hỏi vặn.

Giản Tùy Anh nhắm mắt lại, nhất quyết không nói nữa.

Thiệu Quần đứng dậy ghé vào tai Giản Tùy Anh nói: "Giản tổng thực sự muốn tôi chọc bím ở nơi công cộng như này sao?".

Những lời bậy bạ của Thiệu Quần khiến tai Giản Tùy Anh đỏ bừng, Thiệu Quần không thể kiềm chế liền cúi xuống cắn lỗ tai Giản Tùy Anh, cắn xong lại liếm hết cả vành tai đỏ. Cùng lúc đó, hắn tăng sức nhào nặn bím hồng của Giản Tùy Anh rồi cho ba ngón tay đâm vào sâu.

Tay Thiệu Quần đâm vào âm đạo ướt sũng nước của Giản Tùy Anh một cách không khoan nhượng, tựa hồ như đang mô phỏng dương vật của hắn mà ra sức đâm chọc. Hắn cố đâm thật sâu, rồi lại uốn ngón tay cong trong lỗ, cố gắng kiếm điểm G của Giản Tùy Anh rồi dùng toàn lực chọc tới đó. Cả căn phòng kín chỉ toàn tiếng đâm chọc, tiếng rên rỉ, tiếng nước dâm bị đẩy ra ngoài do tốc độ ngón tay của Thiệu Quần. Một tay hắn vòng qua đỡ bụng Giản Tùy Anh, tay còn lại điên cuồng đâm ba ngón, cả người Giản Tùy Anh đỏ bừng, bị hắn chọc bím tới mức cong cả người.

Giản Tùy Anh bị hắn đâm liên tiếp vào điểm G khiến khoái cảm tuôn trào không kiểm soát, anh không chịu nổi kiễng chân lên như muốn tránh ngón tay Thiệu Quần. Nhưng Giản Tùy Anh càng kiễng càng né tránh lại càng khiến con thú điên bên trong Thiệu Quần càng hưng phấn, Giản Tùy Anh kiễng chân tới đâu, né tới đâu, Thiệu Quần lại kéo anh lại, tay hắn lại đi theo đâm sâu vào lỗ hoa tới tận cùng. Giản Tùy Anh không thể chịu nổi được nữa, anh cao trào mãnh liệt, dương vật xuất tinh, bím hồng phun nước mạnh tới mức co giật cả chân.

"Dừng lại...a..ưm...nhanh quá..tên khốn...thả tôi ra".

Vậy mà tên khốn Thiệu Quần vẫn không chịu dừng lại!!

Giản Tùy Anh đã lên đỉnh phun nước rồi mà tay hắn vẫn điên cuồng đâm sâu trong lúc Giản Tùy Anh cao trào, tựa hồ như muốn vắt kiệt nước của anh, Giản Tùy Anh hét lên rồi cố thoát ra, lấy tay đập liên tục ngực Thiệu Quần yêu cầu hắn dừng lại. Cho tới khi Thiệu Quần thấy Giản Tùy Anh mặt đỏ bừng, rơi nước mắt, cả hông ưỡn cong trốn tránh tới cùng và ngừng phun nước rồi hắn mới chịu dừng lại,

Thiệu Quần để cả người Giản Tùy Anh dựa vào lòng mình, hắn cười khẩy rồi rút tay ra khỏi âm đạo Giản Tùy Anh, trước khi rút ra hắn còn cố tình nhéo lấy hột le. Hắn giơ bàn tay sũng nước và dịch nhờn lên vẫy trước mắt Giản Tùy Anh rồi liếm sạch nước dâm của Giản Tùy Anh trên tay mình trước mặt anh.

Sau khi cơn cực khoái thô bạo của âm đạo qua đi, Giản Tùy Anh tựa hồ lại khó chịu, ham muốn có dương vật to dài đâm sâu vào bên trong âm đạo ngứa ngáy lại dâng lên.

Thiệu Quần tựa hồ đã phát hiện ra Giản Tùy Anh đang suy nghĩ gì, áp trán hắn vào trán của Giản Tùy Anh, hôn lên đôi môi đỏ mọng của anh: "Em giờ thai ngày một lớn rồi, không thể tùy ý quậy như trước được nữa. Hơn nữa ở chỗ này mình dễ bị người khác phát hiện. Chờ em sinh con xong, daddy sẽ chịch chết em".

"Nhưng nếu giai đoạn em vẫn thích sướng thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Ngón tay của tôi đủ sức cho em lên đỉnh, cho em phê tới mức quên hết trời đất".

Sau đó, hắn cẩn thận lau chùi phần thân dưới của Giản Tùy Anh rồi giúp Giản Tùy Anh mặc quần lại vào.

"Này, còn quần lót của tôi." Giản Tùy Anh lo lắng kéo tay Thiệu Quần.

Thiệu Quần giơ chiếc quần lót ướt mềm trong tay hắn lên, cười nham hiểm nói: "Đây là chiến lợi phẩm của tôi." Sau đó hắn nhét thẳng quần lót vào túi áo rồi bước đi.

Giản Tùy Anh tức giận khó chịu nhưng không thể nói ra, chỉ có thể cố gắng chịu đựng cho đến khi buổi tiệc kết thúc. Bé mèo mềm mại vừa bị Thiệu Quần chơi đùa tàn bạo xong giờ đã sưng lên đỏ mọng, mỗi bước đi đều cọ vào quần khiến Giản Tùy Anh vừa khó chịu, vừa ngứa ngáy. Giản Tùy Anh vừa phải tỏ ra bình thường, vừa phải cố gắng khiến Lý Ngọc không phát hiện ra quần lót của mình đã bị đánh cắp. Đêm đến khi nằm trên giường ngủ, Giản Tùy Anh thầm "hỏi thăm" mười tám đời tổ tiên của Thiệu Quần trong lòng.

Nửa tháng sau, Thiệu Quần lại nhận được cuộc gọi từ Giản Tùy Anh.

"Đến đón tôi."

Thiệu Quần không hỏi một câu, lập tức lấy xe đi đón Giản Tùy Anh.

"Anh có chỗ ở nào mà người khác không thể tìm được không?" Giản Tùy Anh chợt hỏi Thiệu Quần.

Thiệu Quần bất ngờ một chút: "Tôi có một biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh, nơi này không có nhiều người biết."

"Đi"

Thiệu Quần gật đầu rồi lập tức sắp xếp hành lý giúp Giản Tùy Anh.

"Tôi sống ở đó cho tới khi sinh con ra, có ổn không?"

"Có chuyện gì với em vậy?"

"Lý Ngọc muốn đưa tôi đi kích thích chuyển dạ*, hôm nay em ấy tới chỗ bác sĩ nên tôi có cơ hội gọi cho anh..."

*Kích thích chuyển dạ (Khởi phát chuyển dạ): Chấm dứt thai kỳ được bác sĩ chỉ định trong những trường hợp sức khỏe thai phụ và thai nhi đang bị đe dọa, và chấm dứt thai kỳ có thể là mổ lấy thai hay kích thích chuyển dạ theo dõi sinh ngả âm đạo.

Chưa kịp nói xong, Thiệu Quần suýt ném điện thoại đi: "Thằng Lý Ngọc nó ăn gan hùm à? Sao nó dám làm thế với em?"

Giản Tùy Anh im lặng một chút: "Em ấy cũng chỉ vì nghĩ cho tôi mà thôi."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Đừng quan tâm nhiều, chỉ cần nói cho tôi biết anh có thể giúp tôi hay không."

Thiệu Quần hít sâu một hơi: "Giúp."

Giản Tùy Anh cười, ôm lấy cánh tay Thiệu Quần: "Vẫn là Tiểu Quần Tử đáng tin cậy nhất."

Sau đó, Giản Tùy Anh sống ở đây, Lý Văn Tốn phát hiện chuyện này liền cố thuyết phục Thiệu Quần nhiều lần nhưng vô ích, chỉ còn cách giúp Thiệu Quần che đậy. Hơn nữa Thiệu Quần vẫn sinh hoạt như bình thường, ngày nào cũng tới công ty đi làm, không hề mang dáng vẻ đang giấu một ai đó khiến cả nhà Lý với nhà Giản đều không nghi ngờ được hắn.

Hôm nay Thiệu Quần đi làm về muộn thì không thấy Giản Tùy Anh ở trong phòng, hắn lo lắng tìm hồi lâu mới từ ban công tầng hai nhìn thấy Giản Tùy Anh đang ngồi cạnh hồ nước nhân tạo ở sân biệt thự ngẩng mặt ngắm trời đêm. Thiệu Quần đun một cốc sữa nóng rồi chậm rãi bước tới trước mặt Giản Tùy Anh.

"Đệt, anh chắn hết tầm nhìn của tôi rồi"

"Em là trẻ con đó à? Lớn như vậy rồi mà còn giữa đêm đếm sao trời sao?". Thiệu Quần có hơi lớn tiếng nói.

"Ông đây thích thế đấy thì làm sao." Giản Tùy Anh trợn mắt nhận lấy sữa: "Sao lại uống cái này nữa? Tôi muốn uống trà sữa cơ."

"Đã lâu rồi không kiếm chuyện nên em khó chịu sao, Giản Tùy Anh?"

Giản Tùy Anh sốt ruột vặn vẹo người, nằm xuống ghế thư giãn, bình tĩnh nói: "Tôi sợ sau không còn cơ hội uống được nữa"

Thiệu Quần hơi giật mình, nhỏ giọng nói: "Sẽ không đâu." Hắn cúi xuống nằm bên cạnh Giản Tùy Anh, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh quay đầu, im lặng nhìn vào mắt Thiệu Quần, đôi mắt hắn trầm ngâm, đen tựa vực sâu, lộ ra vẻ trầm tư cùng một thoáng buồn bã khó nguôi ngoai.

"Anh đã biết rồi à?"

"Ừ."

"Vậy...anh vẫn nguyện ý giúp tôi?"

"Nếu anh không giúp, thì em phải làm sao?"

Hai người im lặng nhìn nhau, hồi lâu không ai nói gì nữa.

Một lúc sau, Giản Tùy Anh lên tiếng: "Bác sĩ nói với cơ thể của tôi, việc tôi có thể mang thai đã là điều kỳ tích rồi. Nếu tôi không giữ đứa con này, thì tương lai khả năng cũng không thể có con được nữa".

"Lúc đầu thì không có vấn đề gì, nhưng thể chất của tôi khá đặc biệt nên sau khi tham khảo ý kiến của các chuyên gia, tôi được khuyên nên phá thai. Với trình độ y tế hiện tại, nếu tôi tiếp tục cố gắng sinh con ra, họ e rằng sẽ không cứu được tôi." Giản Tùy Anh hơi mím môi: "Chậc, tôi cũng xui xẻo quá đi."

"Cho nên Lý Ngọc nhất quyết đòi bắt em đi phá thai."

"Phải."

"Vậy em nghĩ thế nào?"

"Tôi không biết, tôi không nghĩ gì cả."

"Không phải em trốn đi để sinh con ra sao?" Thiệu Quần cảm thấy đầu lưỡi hơi đắng.

"Thai nhi không có bệnh, hà cớ gì không sinh nó ra?" Giản Tùy Anh cười nói, "Tôi chỉ nghĩ đứa trẻ này như một món quà, mang lại cho tôi niềm hy vọng sau cuộc đời đầy sóng gió. Anh biết đấy, mẹ tôi mất sớm, Giản Đông Viễn, Giản Tùy Lâm đều không có tốt đẹp gì cả. Hiện giờ trong tôi mang huyết thống máu mủ của mình, con là người thân, cũng tựa như hi vọng mới của tôi về gia đình vậy".

"Hơn nữa, bọn họ đều muốn tôi bỏ con đi, nhưng tôi không muốn. Cả đời này tôi đã bị ép buộc quá nhiều, buộc phải mất mẹ, buộc phải chấp nhận Triệu Nghiên và Giản Tùy Lâm. Sau này khi lớn lên, tôi tưởng mình đã chiến thắng số mệnh, nhưng cuối cùng lại bị ép nuôi cả một gia đình, bị ép từ bỏ công ty, rồi bị buộc phải chấp nhận tha thứ cho Lý Ngọc".

"Vì vậy" Giản Tùy Anh ngập ngừng "Lần này, tôi muốn tự mình đứng ra lựa chọn."

"Kể cả khi em phải trả giá bằng mạng sống của mình?"

"Đm anh có thể nghĩ viễn cảnh lạc quan hơn cho tôi được không?"

Thiệu Quần ngồi dậy: "Nhưng đây không phải là con của mình em".

"Đương nhiên là của tôi." Giản Tùy Anh nhếch môi. "Lý Ngọc và tôi cũng chưa có nhận chứng chỉ kết hôn."

"Cái gì?" Thiệu Quần mở to mắt. "Không phải em đã nói.."

"Ui trời, chỉ là hai nhà cùng nhau ăn tối, em ấy cầu hôn tôi thôi."

"Em không còn yêu Lý Ngọc nữa à?"

"Yêu chứ, làm sao tôi có thể không yêu em ấy, nhưng tôi không thể chỉ dựa vào tình yêu mà sống được. Tôi không phải là người rộng lượng. Mỗi khi nghĩ đến những điều Lý Ngọc đã làm với mình, tôi lại thấy có lỗi với chính bản thân".

"Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, em ấy đã liều mạng vì tôi, tôi không thể bỏ mặc em ấy. Vốn tôi cũng nghĩ, hay thôi kệ đi, cứ sống như này cả đời cũng được. Nhưng từ ngày mang thai đứa bé, tôi bắt đầu có hy vọng hơn. Ngày tôi rời khỏi viện, Lý Ngọc nhất quyết muốn tôi bỏ con đi, tôi biết em ấy sợ mất tôi, nhưng tôi cũng biết Lý Ngọc không thực sự hiểu được bản thân tôi cần gì."

Thiệu Quần không nói nữa, trong sân im lặng không tiếng người, ánh sáng yếu ớt từ các vì sao trên trời nhẹ chiếu xuống sân. Đất và trời hiện tại như cùng một màu, hòa quyện lấy nhau, khó lòng phân biệt.

Thiệu Quần nhớ lại thuở còn nhỏ, Giản Tùy Anh thật kiêu ngạo và sống phóng túng vô cùng. Thiệu Quần khi đó nghĩa Giản Tùy Anh sống thật tự do tự tại, nhưng đến hôm nay hắn mới nhận ra tự do thực sự không có nghĩa là muốn làm gì thì làm, mà là có thể không làm những điều bản thân không muốn. Cả cuộc đời này, Giản Tùy Anh chưa bao giờ thoát khỏi xiềng xích, cũng như bây giờ, điều Giản Tùy Anh cần là một cơ hội để phá bỏ gông cùm, chống lại số phận.

Thiệu Quần chậm rãi đến gần Giản Tùy Anh hơn, nhẹ nhàng dìu Giản Tùy Anh dựa vào lòng mình. Một lúc sau, Giản Tùy Anh đã ngủ mất trong vòng tay Thiệu Quần, Thiệu Quần nhẹ nhàng ôm lấy rồi bế Giản Tùy Anh vào phòng ngủ. Hắn đắp chăn cho Giản Tùy Anh rồi nằm cạnh ôm vào lòng, ghé tai Giản Tùy Anh khẽ thì thầm: "Có anh ở đây".

Sau đó Thiệu Quần liên tục đi khắp các bệnh viện hàng đầu trong Trung Quốc, Mỹ và Châu Âu. Chỉ trong vòng vài tuần, một đội ngũ bác sĩ chuyên gia hàng đầu thế giới về sản phụ khoa đã được thành lập và Giản Tùy Anh được đưa đến một bệnh viện tư nhân cao cấp do chính Thiệu Quần đầu tư. Bệnh viện có cơ sở vật chất cao cấp và rất gần với tập đoàn của Thiệu Quần, khiến cho hắn thuận tiện lúc nào cũng có thể tới chăm sóc cho Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh thai càng lớn càng khó chiều hơn nhiều, đặc biệt là khẩu vị của anh đã trở nên khó tính hơn rất nhiều. Thậm chí có lúc nửa đêm đột nhiên muốn ăn chanh, mà phải là loại Chanh ngón tay. Thiệu Quần đành phải lái xe suốt hai tiếng đồng hồ vào ban đêm đi kiếm bằng được cho Giản Tùy Anh loại chanh như ý muốn. Sau đó, Thiệu Quần chủ động dự trữ những món mà Giản Tùy Anh thường không thích ăn, đề phòng thỉnh thoảng khẩu vị anh lại thay đổi.

Không những vậy, ban đêm bắp chân của Giản Tùy Anh thường xuyên bị chuột rút nên Thiệu Quần phải nửa quỳ trên giường, ôm bắp chân xoa bóp Giản Tùy Anh. Một lần, Thiệu Quần đang ngủ say thì nghe thấy tiếng hét, hắn hoảng sợ nhảy dựng lên, túm lấy bắp chân của Giản Tùy Anh xoa nắn rồi nhẹ giọng dỗ dành.

Giản Tùy Anh quay lại nhìn Thiệu Quần rồi cười khúc khích: "Này, tôi trêu anh đấy, không có bị chuột rút đâu."

Dưới ánh trăng, Giản Tùy Anh trông xinh đẹp và quyến rũ vô cùng, vẻ mặt ngây thơ và vô hại hơn thường ngày. Thiệu Quần tuy rất tức giận nhưng cũng không đành lòng làm điều gì gay gắt, chỉ có thể nhéo vào khuôn mặt trắng như ngọc. Hắn nghĩ một lúc rồi ôm lấy Giản Tùy Anh, ngậm bờ môi mềm lại và nhẹ nhàng hôn anh.

Không có khi nào hạnh phúc hơn lúc này, Thiệu Quần thầm nghĩ.

Một đêm nọ Thiệu Quần đi họp tiếp khách về muộn, cẩn thận mở cửa thì thấy Giản Tùy Anh đang nằm bất động trên sofa xem phim.

Lúc đầu Thiệu Quần tưởng Giản Tùy Anh đã ngủ quên nên lặng lẽ bước vào, không ngờ Giản Tùy Anh đột nhiên cất tiếng khiến hắn giật mình.

"Anh nói xem, hai người họ rõ ràng yêu nhau, tại sao không chịu nói rồi phải giả vờ làm bạn bè nhiều năm như vậy?"

Thiệu Quần sửng sốt một lát không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Giản Tùy Anh.

Bộ phim kết thúc khi nữ chính gặp tai nạn rồi qua đời trong sự đau khổ của nam chính.

Giản Tùy Anh bất ngờ khóc: "Mẹ nó chứ, chịu đựng bao nhiêu năm mãi mới đến được với nhau, thế mà người thì chết mất tiêu rồi."

Thiệu Quần khẽ xoa bụng cho Giản Tùy Anh tựa hồ an ủi, thì thấy Giản Tùy Anh đột nhiên cười to lên: "Nhưng cũng tốt, nếu cô ấy chết đi thì nam chính cả đời này cũng sẽ không thể quên được cô ấy. Anh thấy có đúng không, Thiệu Quần?"

Thiệu Quần xoa tay Giản Tuỳ Anh, nhẹ nhướng mày, nhìn vô định vào TV mà không nhìn Giản Tùy Anh: "Anh ta sẽ buồn thật hai ba ngày, giả vờ buồn một tháng, sau một tháng thì khéo đã tìm được tình yêu mới rồi."

"Đệt mẹ!" Giản Tùy Anh đấm vào vai Thiệu Quần: "Không hổ danh là tên khốn Thiệu Quần."

Thiệu Quần lúc này mới quay đầu lại nhìn Giản Tùy Anh, chậm rãi nói từng chữ: "Đây là sự thật. Dù có bao nhiêu người ngưỡng mộ và gắn bó thân thiết với em khi em còn sống, chỉ cần em chết đi, tất cả đều sẽ đi theo thời gian trôi vào quên lãng. Cuối cùng sẽ chẳng còn ai nhớ tới em cả".

Giản Tùy Anh cổ họng cay cay, nghẹn ngào nói: "Tôi không cần mấy người các anh nhớ tới tôi, một mình tôi cứ vậy là được rồi."

Thiệu Quần ôm Giản Tuỳ Anh vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, ánh mắt vẫn thâm trầm nhìn vào màn hình tối đen mà không nhận ra, người trong lòng mình mắt đã đỏ hoe từ khi nào.

Hơn một tháng sau Lý Ngọc cuối cùng cũng nghi ngờ tới Thiệu Quần, cậu kiểm tra toàn bộ tài sản của nhà họ Thiệu và nhanh chóng tìm ra bệnh viện tư nhân này. Lý Ngọc một mình tới bệnh viện mà không có ai trong nhà họ Lý đi theo. Thiệu Quần vừa nãy nhận điện thoại của Lý Huyền đã khó chịu sẵn trong lòng, nhìn bộ mặt hôi hám của Lý Ngọc, hắn càng tức giận hơn.

Lý Ngọc không thèm nhìn Thiệu Quần mà lao thẳng vào bên trong viện.

"Lý Ngọc, mày vào địa bàn của tao mà dám không phép tắc như thế à?" Thiệu Quần lạnh lùng nói, sau đó chỉ đạo vài vệ sĩ vây quanh Lý Ngọc.

"Anh không biết gì cả, mau cút đi." Lý Ngọc nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiệu Quần.

"Tao biết nhiều hơn mày nghĩ."

"Thiệu Quần, cho cậu ấy vào." Lý Ngọc đang định phản bác thì giọng Giản Tùy Anh vang lên từ trong phòng.

Thiệu Quần dừng lại, lạnh lùng ra lệnh cho vệ sĩ: "Cho cậu ta vào."

Lý Ngọc đi vào rất lâu, đến khi chân Thiệu Quần rời đầy tàn thuốc. Thiệu Quần nhìn đống tàn thuốc vương vãi dưới chân, chợt nhận ra mình đã lâu không hút thuốc, khoảng thời gian này không những hắn không hút thuốc, hắn còn thậm chí còn ngừng uống rượu. Thiệu Quần thực sự nghiêm túc muốn thành người bố cho con của Giản Tuỳ Anh.

Lý Ngọc cuối cùng cũng đi ra, bắt gặp ánh mắt của Thiệu Quần, cuối cùng cậu cũng chậm rãi bước tới. Thiệu Quần nhìn không rõ biểu cảm trên mặt Lý Ngọc, có lẽ trên mặt cậu không có biểu cảm gì, nhưng một người đàn ông cao gần 1m9 nhìn mất sức sống tới mức tựa như một cơn gió cũng có thể thổi bay thì cũng làm người ta thấy kỳ lạ.

Lý Ngọc nói với Thiệu Quần: "Anh nghĩ anh ấy yêu anh sao? Anh ấy đã cố gắng hết sức, thậm chí không màng tính mạng mình, chỉ để giữ đứa con của anh ấy với tôi".

Đôi mắt Thiệu Quần thâm trầm, một lúc sau chỉ nói từng chữ: "Tuỳ Anh có yêu tôi hay không không quan trọng, đứa trẻ là của em ấy, em ấy có quyền tự mình quyết định."

"Anh căn bản không yêu anh ấy! Anh cam tâm nhìn anh ấy đi tới cửa tử sao?!" Lý Ngọc bỗng nhiên cuồng loạn gầm lên với Thiệu Quần.

Thiệu Quần ngước mắt nhìn thẳng vào Lý Ngọc, đau lòng nói: "Lý Ngọc, Tuỳ Anh được tự do rồi".

Lý Ngọc vừa nghe những lời này, liền ngừng nói, nước mắt chảy ra từ khóe mắt cậu, cậu tựa như không hiểu gì nhưng lại thực ra đã rõ ràng được tất cả.

Quá khứ trôi qua là giả, ký ức tựa hồ con đường vô tận, mọi mùa xuân đẹp trôi qua cũng không còn nữa, và ngay cả tình yêu bền bỉ và điên cuồng nhất, suy cho cùng, cũng chẳng qua là hiện thực thoáng qua. Lý Ngọc chợt nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Giản Tùy Anh, cậu nhận ra người đàn ông rực rỡ kiêu ngạo tự tin đó đã biến mất khỏi cuộc đời mình, chỉ còn lại thân xác này bị cậu cưỡng ép khóa chặt bên mình.

"Hãy sóc anh Giản thật tốt." Lý Ngọc bần thần quay người rời khỏi bệnh viện như một thây ma.

Sương mù ngày đó tan đi, không chỉ riêng ngày hôm đó, không chỉ riêng sương mù.

Lý Ngọc không bao giờ quấy rối Giản Tùy Anh nữa mà thường xuyên gửi thông tin y tế thu thập được cho Thiệu Quần, thực ra đội ngũ chuyên gia do Thiệu Quần thành lập đã đưa ra phương án sinh tốt nhất nhưng hắn sẵn sàng chấp nhận sự nỗ lực chân thành của Lý Ngọc.

Ngày Giản Tùy Anh sinh con, có rất nhiều người đến, trong đó có Giản Tuỳ Lâm, Giản Đông Viễn, Bạch Tân Vũ,... Ngoài ra còn có Lý Ngọc u sầu, đều là những người từng đem đến ưu phiền cho Giản Tuỳ Anh, và cũng là những người mà cuộc đời này Giản Tuỳ Anh không buông bỏ được.

Tiếc thay Giản Tùy Anh bị hành hạ nặng nề bởi cơn đau đẻ bắt đầu từ đêm hôm trước, anh rên rỉ than phiền với Thiệu Quần: "Mẹ nó chứ, bọn họ đều ở đây, đang chờ nhìn tôi chết đi đây à?"

Thiệu Quần xoa đầu Giản Tùy Anh, nhẹ nhàng nói: "Em đừng nóng giận, tiết kiệm sức lực để sinh con nào."

Trước khi bước vào phòng sinh, Thiệu Quần bất ngờ đi tới với một tờ giấy và cây bút: "Ký nhanh!"

Giản Tùy Anh cáu kỉnh chửi hắn: "Nhà họ Giản bao nhiêu người như thế, không ai ký thay được à?"

"Phải được đích thân em ký."

Giản Tùy Anh cũng không thèm nhìn, miễn cưỡng ký tên vào tờ giấy đỏ.

Ký xong, anh nhận ra có hai người mặc lễ phục đang đứng cạnh mình.

Một người trong số họ mỉm cười và nói: "Chúc mừng hai anh đã trở thành một cặp vợ chồng hợp pháp".

"Cái gì? Vợ chồng hợp pháp gì cơ?" Giản Tùy Anh bối rối.

Thiệu Quần ghé vào tai anh nói: "Em vẫn chưa hiểu à? Bây giờ chúng ta đang làm một việc đặc biệt trong một thời khắc đặc biệt. Chúng ta kết hôn rồi. Em phải sống, bên con, bên anh. Gia đình ba người chúng ta sẽ mãi sống hạnh phúc bên nhau. Nếu em bỏ anh mà đi, thì trường hợp tệ nhất anh sẽ phải gà trống nuôi con tới cuối đời. Em nỡ lòng nào để anh sống cô độc tới già, đúng khồn?"

Giản Tùy Anh nghe xong chưa kịp phản ứng gì đã bị đẩy vào phòng sinh, ánh đèn mổ chói lóa khiến anh nhắm mắt lại một lúc, sau một luồng ánh sáng trắng lóe lên, anh cảm thấy mắt mình mờ đi. Trong cơn mê man, anh hình như đã nhìn thấy Thiệu Quần thời thiếu niên, chàng trai cao lớn đứng ở hành lang vẫy tay và hét lên với Giản Tùy Anh:

"Tiểu Anh Tử, mau đi thôi!"

"Qua bao nhiêu năm tháng, qua bao nhiêu con người đi qua cuộc đời, tại sao trong trái tim em, anh luôn chiếm vị trí quan trọng nhất?"

"So many years, so many people have passed through my life, but why is it you who occupies such an important position in my heart?"

(Kết thúc)

_______________________

Phần này vừa hot vừa soft quá các bạn nhỉ uwu

Thiệu Quần, Giản Tuỳ Anh và gia đình nhỏ nhất định sẽ hạnh phúc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro