Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 05

Rehvenge dường như không chút ngạc nhiên khi thấy cô gọi cho anh, Marissa nghĩ vậy. Hình như anh luôn có cách nào đó để đọc suy nghĩ trong đầu cô.

Lấy chiếc áo choàng đen, cô đi ra cổng sau biệt thự của anh trai mình. Màn đêm vừa buông xuống, cô hơi rùng mình, không phải vì lạnh. Mà là vì giấc mơ khủng khiếp hồi sáng. Trong mơ, cô đã bay, bay ngang qua những mảnh đất rộng, bay qua một cái ao đóng băng với những cây thông xa xa, xuyên qua rặng cây vòng tròn, cho đến khi cô bay chậm lại và nhìn xuống. Trên mặt đất phủ đầy tuyết, có ai đó đang cuộn tròn và đang chảy máu bê bết, cô nhìn thấy ... Butch.

Sự thôi thúc gọi cho hội Huynh Đệ cứ nấn ná lần lượt mãi vì cơn ác mộng đó. Vì cô sẽ cảm thấy ngu ngốc như thế nào khi các chiến binh đáp lại khi họ bị làm phiền, rồi trả lời cô rằng anh ấy hoàn toàn ổn? Họ có thể nghĩ rằng cô đang theo dõi anh ấy. Ngoại trừ, chúa ơi, cái hình ảnh máu anh ấy thấm đẫm nền tuyết trắng, trong cái tư thế bất lực co rúm như thai nhi đã ám ảnh cô thật sự.

Đó chỉ là một giấc mơ. Chỉ là mơ thôi.

Nhắm mắt lại, cô buộc mình đi vào sự an tĩnh và dịch chuyển đến trung tâm thành phố, tới sân thượng căn hộ penthouse trên toà nhà hơn 30 tầng. Ngay khi cô tới nơi, Rehvenge kéo một trong sáu cánh cửa kính ra..

Anh lập tức nhíu mày. "Sao lại buồn vậy em."

Cô gượng cười khi đi qua anh. "Anh biết mà, em luôn có một chút không thoải mái. "

Anh chĩa cây gậy vàng chạm khắc vào cô. "Không, cái này khác."

Chúa ơi, cô chưa bao giờ biết có ai đó hiểu được cảm xúc mình. " Em sẽ ổn thôi."

Khi anh nắm lấy khuỷu tay cô và kéo cô vào trong nhà, như thể cô được bao trọn trong luồng hơi nóng vùng nhiệt đới. Rehv luôn bật máy sưởi, anh luôn mặc chiếc áo choàng dài chấm sàn cho đến khi họ đến bên chiếc ghế dài. Cô không biết làm thế nào anh có thể chịu được cái nóng đó, nhưng anh dường như rất thích như vậy.

Anh đóng cửa lại. "Marissa, tôi muốn biết những gì đang xảy ra."

"Không có gì mà."

-----

Xoay nhẹ người, cô cởi áo choàng ra và treo nó lên một chiếc ghế màu đen mạ crome bóng loáng. Ba mặt của căn hộ đều là kính, đứng từ trong nhà có thể nhìn rõ toàn cảnh thành phố Caldwell, bên là ánh đèn lung linh của trung tâm thành phố, bên là đường uốn khúc tối đen của sông Hudson, bọc bởi bầu trời đầy sao. Toàn bộ được trang trí theo kiểu tối giản, thanh lịch với màu gỗ mun và màu kem ... phù hợp với phong cách của Rehv, mái tóc chỏm cắt ngắm và làn da phủ bởi ánh đèn vàng óng cộng thêm những bộ quần áo đẹp đẽ xa xỉ.

Có lẽ,trong một hoàn cảnh khác, cô sẽ  vô cùng thích căn hộ này.

Có lẽ, trong một hoàn cảnh khác, cô sẽ vô cũng thích anh ấy.

Đôi mắt tím của Rehv nheo lại khi anh chống vào cây gậy và đi đến bên cạnh cô. Anh ta là một người đàn ông to lớn, vạm vỡ như những chiến binh trong hội Huynh Đệ, và anh hạ tầm mắt xuống nhìn cô, khuông mặt đẹp trai như tượng đanh lại. : "Đừng dấu tôi."

Cô khẽ mỉm cười. Những con đực kiểu như anh luôn có xu hướng bảo bọc mọi người xung quanh, mặc dù hai người không hề có mối ràng buộc gì với nhau, nhưng nếu cần anh ấy sẵn sàng mạo hiểm vi cô. "Em gặp ác mộng sáng nay mà vẫn chưa loại nó ra khỏi đầu nổi. Chỉ có vậy thôi."

Anh quan sát kĩ nét mặt cô, cô có cảm giác kỳ lạ như thể anh đang đọc từng cảm xúc trong đầu cô, dò xét chúng từng chút một.

"Đưa tay cho tôi nào," anh nói.

Cô không ngần ngại đưa tay ra. Rehv luôn tuân thủ theo mọi nghi lễ của giới thượng lưu và hình như anh vẫn chưa chào đón cô theo đúng phép tắc quý tộc thì phải. Khi khi lòng bàn tay họ tiếp xúc với nhau, anh không đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Mà anh xoay ngón tay cái lên cổ tay cô và nhấn xuống một cái. Rồi mạnh hơn chút nữa. Đột nhiên, như thể anh mở ra một cánh cổng vô hình nào đó, cảm giác sợ hãi và lo lắng của cô chảy ào ào xuống cánh tay và như thể chúng được truyền sang anh, chúng được tuôn ra bởi sự tiếp xúc giữa họ.

"Anh Rehvenge?" Cô thì thầm yếu ớt.

Ngay lập tức anh buông cô ra, cảm xúc lại ùa về, mùa xuân như đã chấm dứt rồi.

"Em không thể ở bên tôi tối nay."

Cô đỏ bừng mặt và xoa xoa chỗ da tay nơi anh chạm vào hồi nãy. "Tất nhiên là em sẽ ở lại rồi. Cho em chút thời gian thôi."

Cô đi đến chiếc ghế da màu đen mà họ thường ngồi và đứng bên cạnh nó. Lúc sau, Rehvenge đến bên cô và cởi chiếc áo m, trải phẳng tấm thảm lông ra để họ dựa vào. Sau đó, anh mở nút áo khoác màu đen và để nó sang một bên. Chiếc áo lụa mịn màng, trắng tinh, từng chút mở ra khi đầu ngón tay anh di chuyển, vòng ngực nở nang mịn màng được phơi bày hoàn toàn. Hình xăm trên ngực, hai ngôi sao năm cánh màu đen, và còn nhiều hình xăm khác ở bụng nữa.

Khi anh ngồi xuống và dựa vào chỗ để tay của chiếc ghế dài, cơ bắp anh cuộn lên. Nhìn qua, đôi mắt tím màu thạch anh ấy như muốn nhấn chìm cô, rồi anh dang rộng đôi tay và chỉ ngón trỏ về phía cô. "Đến đây nào, tình yêu. Tôi đã sẵn sàng cho em mọi thứ."

Cô hơi nâng váy váy lên và trèo lên giữa hai chân anh. Rehv luôn khăng khăng muốn cô uống máu từ cổ họng anh ấy, ba lần uống máu vừa rồi, anh chưa bao giờ cương cứng. Điều đó khiến cô vừa bớt ngượng ngùng vừa như điều đó gợi lại chuyện cũ .... Wrath cũng chưa bao giờ cương cứng khi anh ở gần cô.

Khi cô liếc xuống làn da mịn màng của Rehv, cơn đói máu từ hồi mấy ngày trước bỗng nhiên trỗi dậy. Cô đặt lòng bàn tay lên ngực anh và cúi xuống nhìn, ngắm khuôn mặt và đôi mắt nhắm nghiền, cằm anh hơi nghiêng sang một bên, anh đưa tay lên xoa nhẹ hai cánh tay cô. Một tiếng rên khe khẽ bật khỏi môi anh, đó là điều anh luôn làm ngay trước khi cô cắn xuống. Nếu như ở hoàn cảnh khác, cô sẽ nói đó là sự hưởng thụ, nhưng mà bây giờ điều đó không đúng. Cơ thể anh phía dưới lúc nào cũng bình thường ko phản ứng, nên cô khó thể tin rằng anh thích bị uống máu.

Cô mở miệng, răng nanh thon dài nhe ra. Dựa vào Rehv, cô ..

Hình ảnh Butch nằm trong tuyết làm cô đông cứng, cô phải lắc lắc đầu để tập trung vào cổ họng của Rehv và cơn đói của mình.

Uống máu nào, cô tự nhủ. Uống máu của anh ấy đi.

Cô cố gắng lần nữa, nhưng ngừng lại khi miệng cô cận kề với cổ anh. Khi cô nhắm nghiền mắt vì thất vọng, Rehv đưa tay và nâng cằm cô lên.

"Anh ta là ai vậy, tình yêu?" Ngón tay cái của Rehv vuốt ve môi dưới của cô. "Người đàn ông nào em yêu mà lại không cho em uống máu? Và tôi sẽ hoàn toàn bị xúc phạm nếu em không kể với tôi."

"Ồ, Rehvenge, anh không biết người đó đâu."

"Anh ta là một kẻ ngốc."

"Không. Em mới là đứa ngốc."

Đột nhiên, Rehv kéo cô xuống sát miệng mình. Cô vô cùng sửng sốt, trong cơn bốc đồng, lưỡi anh đã tiến vào trong khoang miệng cô. Anh hôn cô với kỹ năng tuyệt vời, nụ hôn mượt mà, đầu lưỡi anh rất điêu luyện. Cô không cảm thấy chút phấn khích nào nhưng có thể nói khi yêu anh là kẻ sẽ tấn công mạnh mẽ một cách đầy cá tính ...

Cô chống tay đẩy anh ra, anh liền giữ khoảng cách với cô.

Khi Rehv bình tĩnh lại, đôi mắt thạch anh của anh lấp lánh, một ánh sáng màu tím đẹp đẽ toả ra, tràn vào lòng cô. Mặc dù cô không hề thấy anh cương cứng, nhưng sự run rẩy kích tình từ cơ thể to lớn vạm vỡ của anh đã nói cho cô biết tâm trí và trong máu của anh đang vô cùng ham muốn --- anh thật sự muốn lên giường với cô.

"Sao em lại ngạc nhiên," anh lùi lại.

Nhìn lại cách đàn ông nhìn về mình từ đó đến giờ, cô nói  "Hơi đột ngột. Đặc biệt là em không nghĩ anh có thể ...."

"Tôi có khả năng lên giường với phụ nữ chứ." Mí mắt anh hơi cụp xuống, và trong một khoảnh khắc nhìn anh hơi đáng sợ. "Tuỳ trường hợp thôi."

Bỗng nhiên, hình ảnh bắn vào não cô thật sốc: cô trần truồng trên giường với một chiếc chăn mềm lót bên dưới, Rehv cũng trần truồng và đắm đuối, anh nằm giữa hai chân cô. Phía đùi trong của mình, cô nhìn thấy một vết cắn, như thể anh uống máu từ chỗ đó thì phải."

Khi cô hít mạnh và che mắt lại, hình ảnh ngay lập tức biến mất và anh lẩm bẩm: "Tôi xin lỗi, tình yêu. Tôi nghĩ những tưởng tượng của tôi hơi quá. Nhưng đừng lo, tôi chỉ giữ trong đầu mình thôi."

"Lạy Chúa, Rehvenge, em không hề chuẩn bị trước. Nếu như mọi chuyện có thể khác đi thì ..."

"Không sao" . Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô rồi lắc đầu. "Tôi thực sự muốn gặp người đàn ông cuả em."

" Vấn đề nằm ở chỗ đó. Anh ấy vốn không thuộc về em."
"Vậy tôi đoán đúng quá rồi, hắn đúng là thằng ngu." Rehv vuốt tóc cô. "Mặc dù bây giờ em đang đói, nhưng mà chúng ta sẽ găp nhau lúc khác vậy. Đêm nay, trái tim em không muốn chuyện này."

Cô né anh và đứng dậy, mắt cô nhìn về phía cửa sổ và thành phố rực rỡ đèn. Cô tự hỏi Butch đang ở đâu và anh đang làm gì, rồi nhìn lại Rehv và muốn biết tại sao cô lại không hề bị anh ta thu hút. Anh ta đẹp đẽ theo cách của một chiến binh, mạnh mẽ, dòng máu cao quý, đầy uy lực, đặc biệt là bây giờ, với cơ thể to lớn nằm trên chiếc ghế dài phủ khăn lông mềm, đôi chân dang rộng kia như lời mời gợi tình một cách trắng trợn.

"Em ước gì mình cũng khao khát anh, Rehv."

Anh cười khô khốc. "Thôi nào, tôi hiểu ý em mà."

-----

V đi băng qua sảnh chính ra ngoài đứng trong sân. Trước bức tường đá, anh để tâm trí mình chìm vào màn đêm, cố tìm kiếm một chút manh mối gì đó.

"Cậu không được đi một mình," Rhage gầm gừ bên tai anh. "Cậu tìm thấy nơi họ đang giữ anh ta rồi nói cho chúng tôi biết."

Khi V không trả lời, ai đó túm chặt lấy vai lắc anh như lắc con búp bê rách.. Mặc dù thực tế rằng anh cao gần 2m.

Rhage ghé sát mặt lại gần, không chút đùa giỡn. "Vishous. cậu nghe tôi nói gì chưa?"

"Ừ sao cũng được." Anh đẩy người đàn ông ra, và ý thức được rằng chỗ này không chỉ có bọn họ. Mọi người của hội Huynh Đệ đều đợi câu trả lời, đeo đầy đủ vũ khí và đang rất nóng nảy, như nòng súng mồi sẵn lửa sẵn sàng nã bất cứ lúc nào. Xen lẫn trong sự sự hung hăng của họ là sự lo lắng. Nhưng sự quan tâm quá mức này lại khiến anh bực bội không muốn nhìn thêm.

V điều chỉnh lại tâm trí xuyên qua màn đêm, cố gắng tìm chút âm thanh của mình đang ở bên trong Butch. Trong bóng đêm, anh ta tìm kiếm khắp các cánh đồng, núi non và những hồ nước đóng băng và những con lạch đang dẫn ... dẫn. ...

Ôi Chúa ơi.

Butch vẫn còn sống. Thoi thóp.  Cậu ấy ở ...phía đông bắc. Mười hai hoặc có lẽ cách đây mười lăm dặm.

Khi V moi ra khẩu Glock của mình, một bàn tay cứng như sắt nắm lấy cánh tay anh. Rhage lập lại lời mình một cách cứng rắn. " Cậu không được chiến đấu một mình với đám Thanh Trừng đó."

"Tôi biết rồi."

"Thề với tôi mau," Rhage ngắt lời. Giống như anh ta biết rõ V đã nghĩ đến việc vội vã chạy tới đấm bất cứ ai đang giữ Butch và chỉ gọi cho anh em khi cần phải dọn dẹp bãi chiến trường thôi.

Điều này cũng là chuyện cá nhân, không nói đến cuộc chiến giữa ma cà rồng và Hội Thanh Trừng. Những tên khốn bất tử đó đã lấy đi người ...  của anh, anh cũng không biết miêu tả mối quan hệ giữa Butch và anh là thế nào. Nhưng tình cảm anh em bọn họ thật sự sâu sắc hơn tất cả những gì xảy qua trong những năm tháng dài đằng đẵng của cuộc đời này..

"Vishous"

"Tôi sẽ gọi cho cậu khi tôi ổn và sẵn sàng." V lập tức dịch chuyển biến mất khỏi sự kìm kẹp của người anh em.

Dịch chuyển vào vùng nông thôn Caldwell , đến một khu rừng cạnh cái ao đóng băng. Anh xuất hiện tại điểm cách tín hiệu của Butch khoảng trăm mét, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Nên là vậy vì anh cảm giác được đám Thanh Trừng ở khắp mọi nơi

V nhíu mày và thở nhẹ lại. Di chuyển chầm chậm theo hình bán nguyệt, tập trung nghe và nhìn, chứ không dựa vào bản năng cảm giác gì cả. Có vẻ không có đám đồ tể xung quanh. Không có gì hết. Thậm chí không có một cái lán nhỏ hay nhà nghỉ cho người đi săn bắn.

Đột nhiên, anh rùng mình. Không, có một cái gì đó trong khu rừng này, đúng là vậy ... một con quái vật, một tín hiệu khủng bố chết chóc, một ác quỷ khiến anh phát run.

Thánh Omega.

Khi anh quay đầu về phía nguồn năng lượng khủng khiếp đó, một cơn gió lạnh thốc mạnh vào mặt, giống như mẹ thiên nhiên đang thúc giục anh hãy chạy theo hướng ngược lại.

Chết tiệt anh phải cứu người bạn cùng phòng ra khỏi đây.

V chạy về hướng mà anh cảm nhận được Butch đang ở đó, đôi ủng nhấn sâu vào lớp tuyết dày. Ở phía trước, vầng trăng tròn vành vạnh sáng lung linh ở rìa trời không chút gợn mây, nhưng sự hiện diện của ác quỷ càng lúc càng rõ ràng khiến V có thể lần theo con đường tối tăm mà bước. Chết tiệt, Butch đã gần chìm hẳn vào cái hố đen đó rồi.

Chạy được khoảng năm mươi thước, V thấy những con sói. Chúng đang lượn vòng quanh một cái gì đó trên mặt đất, gầm gừ như thể không phải vì chúng đang đói mà vì chúng đang bị đe dọa sợ hãi.

Điều gì đã thu hút sự quan tâm của chúng đến mức bọn sói thậm chí không nhận thấy V đang dần tiến sát. Để đuổi chúng đi, anh chĩa súng lên trời và bắn vài viên đạn. Đàn sói lập tức cong đuôi chạy và V bước nhanh tới. Khi anh nhìn lên mặt đất, anh không thể nuốt nổi. Nhưng không sao vì miệng anh giờ vốn khô khốc.

Butch nằm nghiêng trên tuyết, trần truồng, bầm dập, máu me bê bết, khuôn mặt sưng húp và bầm tím. Đùi anh ấy được băng bó, nhưng bất cứ vết thương vẫn rỉ máu thấm qua lớp gạc. Điều đó cũng chưa hẳn là kinh khủng, tuy nhiên. Ác uỷ lượn lờ xung quanh .. xung quanh anh bạn cớm, những bước chân từ địa ngục tăm tối mà V có thể cảm nhận được

Lạy đức mẹ Đồng Trinh cõi Hư Vô.

Vishous thăm dò xung quanh, sau đó quỳ xuống và nhẹ nhàng đặt bàn tay đeo găng lên người bạn của mình. Cảm giác đau đớn bắn thẳng vào tay anh. Bản năng V mách bảo anh nên lùi lại vì nơi anh đang đặt lòng bàn tay lên cần phải tiếp xúc bằng mọi giá. Ác quỷ.

"Butch, là tôi đây. Butch?"

Với một tiếng rên rỉ, chàng cớm cựa quậy, tia hy vọng bùng lên trong khuôn mặt bầm dập của anh ấy, như thể anh ta ngẩng đầu lên nhìn vầng thái dương. Nhưng rồi anh ấy yếu dần.

Lạy Chúa, mi mắt anh ấy đóng băng vì khóc, những giọt nước mắt không thể rơi xuống trong lúc trời lạnh cóng thế này.

"Đừng lo lắng, cớm. Tôi sẽ ... "  Phải làm gì đây ? Anh ấy đang thoi thóp sắp chết, nhưng cái quái gì đã xảy ra? Anh ấy như đang hoà dần vào trong bóng đêm.

Miệng của Butch hơi hé. Những âm thanh khàn khàn phát ra có thể là lời nói, nhưng nghe không được.

"Cớm, đừng nói gì cả. Tôi sẽ xử lý mọi thứ ..."

Butch lắc đầu và bắt đầu di chuyển. Với sự yếu đuối thảm hại, anh ta dang tay ra và nắm lấy mặt đất, cố gắng kéo lê cơ thể bầm dập của mình trong tuyết. Cố cách xa V. ra.

"Butch, tôi đây mà ...."

"Không" Anh cớm điên cuồng, trườn, lết ra xa. " Nhiễm khuẩn .... không biết bằng cách nào .... nhiễm khuẩn... cậu không thể ... đưa tôi về. Tôi không biết tại sao..."

V quát ầm lên, từng lời từng chữ đanh thép "Butch! Thôi ngay !"

Anh cớm bình tĩnh lại, không biết là do ngoan ngoãn nghe lời hay là quá mệt nên anh ta không thể di chuyển nữa.

"Bọn khốn nạn đã làm gì cậu, hả người anh em?"  V lấy ra một tấm chăn nhiệt trong túi ra và quấn xung quanh người bạn của mình.

"Nhiễm khuẩn." Butch ngượng ngùng nằm ngửa lại , đè lên tấm chăn ở phía dưới, bàn tay bầm tím để lên bụng.

"Nhiễm khuẩn."

"Cái quái gì ..."

Trên bụng Butch có một vòng tròn màu đen cỡ nắm tay, nhìn như vết bầm gọn gàng lạ lùng. Chính giữa vết bầm, dường như có một vết sẹo dài như bị phẫu thuật.

"Chết tiệt." Bọn chúng đã nhét cái gì đó vào anh ấy

"Giết tôi đi." Giọng của Butch run rẩy. "Giết tôi ngay bây giờ. Nhiễm khuẩn. Có gì đó.. bên trong. Đang từ từ lớn lên ..."

V thừ người ngồi ngửa ra đưa tay túm lấy tóc mình. Ép buộc cảm xúc xuống để nó biến mất, anh dốc hết tâm trí suy nghĩ và hi vọng rằng đống chất xám thừa thãi của mình sẽ giải quyết được vụ này. Một lát sau, anh có một kiến giải hơi liều nhưng hợp lý. Nó khiến anh bình tĩnh lại. Anh rút một trong những con dao găm màu đen của mình ra khỏi vỏ, bàn tay còn lại vững vàng đè lên người bạn cùng phòng.

Bất cứ những gì không thuộc về nơi này cần phải được lôi ra ngoài. Những thứ thuộc về ác quỷ, nó phải được thực hiện ở đây, trong một nơi hoang vu, thay vì ở nhà hoặc trong phòng khám của Havers. Thêm vào đó, cái chết đang lan tới cổ của Butch rồi, và anh ấy phải được chữa càng sớm càng tốt.

"Butch, anh bạn, tôi muốn cậu hít một hơi thật sâu, rồi giữ yên. Tôi sẽ ...

"Hãy cẩn thận nào, chiến binh."

V quay ngoắt người lại. Ngay phía sau anh, lơ lửng giữa không trung, là Đức Mẹ. Người luôn là hiện thân của sức mạnh, áo choàng đen của người không hề bị gió cuốn đi, khuôn mặt ẩn dấu, giọng nói trong trẻo như làn không khí ban đêm.

Vishous mở miệng, nhưng người đã cắt lời anh. "Trước khi ngươi vượt qua giới hạn của mình và đưa ra yêu cầu, ta sẽ trả lời luôn là không, ta không thể can thiệp trực tiếp vào chuyện này. Đây là một vấn đề mà ta luôn né. Tuy nhiên, ta sẽ nói điều này. Ngươi nên khôn ngoan khi tiết lộ lời nguyền mà ngươi ghét. Xử lý những thứ gì bên trong anh ta sẽ đưa ngươi đến gần cái chết hơn bao giờ hết. Và không ai có thể loại bỏ nó nổi để cứu ngươi. " Đức mẹ mỉm cười một chút, như thể bà đọc được suy nghĩ của anh." Ừ, khoảnh khắc này bây giờ là giấc mơ ngươi thấy anh ấy lúc ban đầu. Nhưng có một lý do khác khiến ngươi sẽ thấy vào những lúc cần thiết "

"Anh ấy sẽ sống chứ?"

"Hành động đi, chiến binh," Người nói với giọng điệu cứng rắn. "Ngươi sẽ học được nhiều thứ hơn khi cứu anh ấy hơn là hỗn xược với ta."

V cúi xuống Butch và rạch dao thật nhanh, rút con dao ra. Khi tiếng rên bật ra từ miệng anh ấy, thì vết cắt mở toang.

"Ôi Chúa ơi." Có một cái gì đó màu đen đã kéo kén trong bụng..

Giọng nói của Đức Mẹ rõ ràng, như thể bà đang ở sát bên vai anh. "Bỏ găng tay ra, chiến binh, hãy dè chừng tốc độ của nó. Nó lan nhanh đấy."

V nhét con dao găm của mình vào bao da ở ngực và cởi găng tay ra. Anh thò tay xuống, rồi dừng lại. "Đợi đã, tôi không thể chạm vào bất cứ ai như thế này cả."

"Năng lượng từ bàn tay đó sẽ bảo vệ con người kia. Hành động đi, chiến binh, ngay khi đụng vào đó, hãy minh tưởng vòng sáng phát ra từ bàn tay sẽ bao bọc lấy ngươi, như thể ngươi được đắm mình trong đấy."

Anh tiếp xúc với cái kén màu đen đó, cơ thể anh run rẩy và oằn người. Cái thứ đó, dù nó là gì, nó rã ra với một tiếng rít và bụp một phát, nhưng, ôi, chết tiệt, anh thấy chóng mặt muốn bệnh."

"Thở đi," Đức Mẹ nói. "Hít thở để vượt qua nào."

Vishous lắc lư rồi sụp người, đầu cúi xuống, cổ họng nôn nao. "Tôi nghĩ rằng tôi sẽ ..."

Ừ, anh phát bệnh rồi. Cơn buồn nôn hành hạ anh hết lần này đến lần khác, anh bỗng cảm thấy mình được nâng lên. Đức Mẹ đã nâng anh lên  khi những cơn nôn thắt ruột xoắn lại, lúc nó kết thúc, anh dựa hẳn vào bà. Trong khoảnh khắc V nghĩ hình như bà đang vuốt tóc anh.

Bỗng dưng, điện thoại di động của anh xuất hiện ở bàn tay kia, và giọng bà vang lên rành tọt. "Đi ngay, đưa con người này đi, nhớ rằng cái ác tồn tại trong linh hồn chứ không phải thể xác.Ngươi phải mang một cái lọ chứa linh hồn của kẻ thù. Mang nó đến nơi này và đặt bàn tay kia lên cái lọ. Làm ngay tức khắc."

V gật đầu. Lời răn dạy của Đức Mẹ không phải nghe cho vui đâu..

"Thêm nữa, chiến binh, hãy đặt ánh sáng của ngươi xung quanh con người này như một lá chắn. Hơn nữa, hãy dùng bàn tay để chữa lành cho anh ta. Anh ta vẫn có thể chết nếu không đủ ánh sáng chiếu vào cơ thể và trái tim anh ta."

V cảm thấy sức mạnh của bà xa dần ngay khi một cơn buồn nôn cuộn lên trong ruột anh. Trong khi anh chịu đựng cái hệ quả vì chạm vào cái kén đen đó, anh nhận ra, lạy chúa, nếu anh ta cảm thấy tồi tệ như vậy, anh ta không thể tưởng tượng được Butch đã khổ sở đến nhường nào..

Khi điện thoại reo lên trong tay, anh nhận ra mình đã nằm ngửa trên tuyết một lúc rồi "Xin chào?" Anh nói.

"Cậu đang ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra?" Giọng cao vút của Rhage đúng là cứu tinh.

"Tôi tìm được cậu ấy rồi. Tôi tìm .. " - V nhìn sang thân hình bầm dập máu me kia chính là người bạn cùng phòng của mình.

- "Chúa ơi, tôi cần một chiếc xe bán tải. Ôi, chết tiệt, Rhage"

-V đưa tay lên mắt và bắt đầu run rẩy." Rhage, những gì bọn chúng đã làm với cậu ấy .... "

Giọng nói của người anh em ngay lập tức trở nên mềm mỏng  như thể anh ấy biết V đã quá sức chịu đựng rồi. "Nào, bình tĩnh nào. Nói cho tôi biết, cậu đang ở đâu?"

"Trong rừng ...tôi cũng không rõ .." Chúa ơi, bộ não của anh đang đờ đẫn.  "Cậu có thể xác định chính xác chỗ tôi bằng GPS không ?"

Một giọng nói ở phía sau vang lên, hình như là thế.

Phury, hét lên, "Tìm được cậu ấy rồi."

"Được rồi, V, chúng tôi đã đã xác định được chỗ cậu rồi, tới đó ngay đây .."

"Không, chỗ này bị phơi nhiễm nặng rồi." Khi Rhage bắt đầu hỏi cái gì, V cắt ngang "Xe hơi. Chúng tôi cần một chiếc xe hơi. Tôi sẽ phải đưa anh ấy ra ngoài. Tôi không muốn ai khác đến đây."

Một khoảng lặng dài. "Được rồi. Đi thẳng về phía bắc,  người anh em của tôi. Khoảng nửa dặm cậu sẽ chạy vào Tuyến đường 22. Chúng tôi sẽ ở đó chờ."

"Gọi cho " Anh phải hắng giọng và dụi mắt. "Gọi cho Havers. Nói với ông ta rằng chúng ta có người bị chấn thương. Và cần phòng cách ly."

"Chúa Jesus, bọn chúng đã làm gì với anh ta?"

"Nhanh lên, Rhage ... khoan đã! Cậu mang một lọ đựng linh hồn Thanh Trừng tới nữa. "" Tại sao? "

"Không có thời gian để giải thích lúc này. Nhớ đem cho tôi một cái lọ."

V nhét điện thoại vào túi, đeo găng tay vào bàn tay phát sáng rồi lại gần Butch. Sau khi chắc chắn rằng tấm chăn nhiệt Mylar đã được đặt đúng chỗ, anh nhấc cậu cớm lên. Butch rên lên vì đau đớn.

"Đây sẽ là một chuyến đi khó khăn," V nói, "nhưng bọn tôi phải di chuyển cậu" . V cau mày nhìn xuống mặt đất. Butch đã không còn chảy máu nhiều nữa, nhưng mẹ kiếp, còn dấu chân in trên tuyết thì sao? Nếu lỡ thằng Thanh Trừng nào đó quay lại rồi nó sẽ lần theo dấu bọn họ mất..

Từ trong hư không, bỗng đâu ra những đám mây bão cuộn vào và tuyết bắt đầu đổ mạnh.

Ha, Đức Mẹ quá đỉnh.

Khi V đi khỏi nơi đó, anh tạo ra một làn ánh sáng trắng bảo vệ xung quanh cả anh và người bạn của mình.

---

"Cô tới rồi"

Marissa mỉm cười vui vẻ khi cô đóng cửa bước vào phòng bệnh không cửa sổ. Trên giường, đứa bé gái tầm 7 tuổi nhỏ bé còi cọc đang ngồi. Bên cạnh con bé , người phụ nữ nhìn còn mong manh dễ vỡ hơn nữa, chắc hẳn là mẹ đứa nhỏ.

"Cô đã hứa hồi đêm qua là sẽ tới thăm cháu đúng không nào?

Con bé cười toe toét, có một chỗ hổng nơi chiếc răng sữa vừa rụng . "Vâng, cô đã đến rồi nè, cô đẹp quá đi."

"Cháu cũng rất xinh" Marissa ngồi trên giường và nắm lấy tay của con bé " Cháu khỏe không?"

"Mẹ với cháu xem phim Cuộc Phiêu Lưu của Dora đó."

Người mẹ mỉm cười một chút, nhưng không có chút niềm vui nào trong ánh nhìn hoặc khuôn mặt. Kể từ khi đứa trẻ được đưa vào đây ba ngày trước, người mẹ dường như đã ở trong tình trạng tê liệt. À, ngoại trừ khi cô ấy giựt thót mình mỗi khi có người vào phòng.

"Mẹ nói rằng mẹ con cháu chỉ được ở đây thêm chút nữa thôi. Có phải ko ạ?"

Người mẹ tính mở miệng, nhưng Marissa nói nhanh: "Cháu không phải lo lắng về việc rời đi lúc này. Chúng ta cần chăm sóc đôi chân của cháu trước."

Họ không phải là thường dân giàu có, có lẽ không thể trả tiền cho bất kỳ dịch vụ nào, nhưng Havers không bao giờ quay lưng lại với bất kì ai. Anh ấy chắc chắn sẽ không đuổi họ đi.

"Mẹ nói rằng chân của cháu bị thương nặng rồi. Có đúng thế không ạ?

"Sẽ khỏi nhanh thôi." Marissa nhìn xuống cái chăn. Havers sẽ phẫu thuật xử lý chỗ xương gãy. Hy vọng đứa trẻ sẽ lành mau.

"Mẹ nói rằng cháu sẽ ở trong căn phòng màu xanh trong một giờ. Có thể ở trong đó ngắn hơn ko ạ?"

"Anh trai của cô sẽ để cháu ở trong đó cho đến lúc xong ca mổ thôi."

Havers sẽ thay thế xương ống chân của con bé bằng một thanh titan, vẫn tốt hơn là cụt chân nhưng tương lai sẽ không dễ dàng gì. Đứa trẻ sẽ cần thêm một vài lần phẫu thuật nữa khi trưởng thành, nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của người mẹ, cô ta biết đây chỉ là khởi đầu.

"Cháu không sợ." Con bé ôm con hổ nhồi bông rách nát của mình vào gần cổ. "Mastimon sẽ đi cùng cháu. Cô y tá nói có thể mang bạn ấy theo."

"Mastimon sẽ bảo vệ cho cháu. Cậu ta rất mạnh mẽ vì cậu ấy là một con hổ"

"Cháu sẽ bảo bạn ấy không được ăn thịt người khác"

"Giỏi." Marissa thò tay vào túi chiếc váy màu hồng nhạt và lấy ra một cái hộp da.
"Cô có thứ này cho cháu nè"

" Quà ạ?"

"Ừ." Marissa xoay chiếc hộp để đối mặt với con bé và mở ra. Bên trong, có một chiếc đĩa bằng vàng lớn bằng đĩa đựng trà, nó sáng lấp lánh, sáng như gương, như ánh nắng mặt trời.

"Đẹp quá ạ," đứa trẻ thì thầm.

"Đây là chiếc đĩa điều ước của cô dấy" Marissa lấy nó ra và lật lại. "Nè cháu có thấy chữ cái đầu của tên cô ở đây không?"

Đứa bé nheo nheo mắt. "Vâng. Ô kìa, Có một chữ cái giống như tên của cháu vậy."

"Cô đã thêm tên cháu vào đó. Cô muốn tặng cháu vật này."

Tiếng hít thờ mạnh vang lên trong góc chỗ người mẹ. Cô ta biết cái đĩa vàng này giá trị đến cỡ nào.

"Có thật không ạ?" con bé hồ hởi.

"Đưa tay cho cô nào." Marissa đặt đĩa vàng vào lòng bàn tay của đứa trẻ.

"Ôi, nó nặng quá."

"Cháu có biết sử dụng đĩa Ước này như thế nào không?" Khi cô bé lắc đầu, Marissa lấy ra một mảnh giấy da nhỏ và một cây bút máy. "Hãy nghĩ về một điều ước và cô sẽ viết nó ra nhé. Trong lúc cháu ngủ, Đức Mẹ sẽ đến và đọc."

"Nếu Người không ban điều ước của cháu, điều đó có nghĩa là cháu không ngoan phải ko ạ?"

"Ồ, không đâu. Điều đó chỉ có nghĩa là Người có một thứ gì đó tốt hơn cho cháu. Vậy cháu muốn gì nào? Nó có thể là bất cứ thứ gì. Kem khi cháu thức dậy. Hay là có thêm bạn Dora?"

Cô gái nhỏ nhíu mày tập trung. "Cháu muốn mẹ không phải khóc. Mẹ cứ cố gắng giả vờ như không có gì, nhưng kể từ khi cháu ngã cầu thang, mẹ buồn lắm."

Marissa nuốt nước bọt, biết rõ đứa trẻ không phải bị gãy chân như thế. "Cô nghĩ điều đó hay đó. Cô sẽ viết nó xuống liền."

Sử dụng các ký tự phức tạp của Cổ Ngữ, cô viết xuống bằng mực đỏ - Nếu không quá phận, con sẽ vô cùng biết ơn khi mẹ của con thật sự vui vẻ hạnh phúc.

"Nè. Được chưa?"

"Tuyệt rồi ạ!"

"Bây giờ chúng ta gấp lại và để lại đây. Có lẽ Đức Mẹ sẽ trả lời cháu khi cháu đang ở trong phòng Phẫu Thuật đèn xanh lá cây kia."

Đứa trẻ ôm con hổ của mình lại gần. "Cháu mong sẽ như vậy".

Khi y tá bước vào, Marissa đứng dậy. Trong cơn bốc đồng, cô cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt muốn bảo vệ che chở đứa nhỏ khỏi những gì đã xảy ra ở nhà và những gì sắp xảy ra trong phòng giải phẫu.

Thay vào đó, Marissa nhìn sang người mẹ. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Khi cô đi đến và đặt tay lên bờ vai gầy, người mẹ run rẩy, rồi nắm chặt lấy bàn tay của Marissa.

"Nói cho tôi biết hắn không thể vào được đây," người phụ nữ nói như thì thào. "Nếu hắn tìm thấy chúng tôi, hắn sẽ giết mẹ con tôi. "

Marissa nhỏ giọng, "Không ai có thể vào thang máy mà không phải nhìn vào máy quay an ninh. Hai mẹ con cô đã an toàn rồi. Tôi bảo đảm với cô."

Khi người phụ nữ gật đầu, Marissa rời đi để con bé được tiêm thuốc mê.

Bên ngoài phòng bệnh nhân, cô dựa vào bức tường ở hành lang và cảm thấy cơn thịnh nộ đang bốc lên. Hai mẹ con tội nghiệp đó bị thương tổn vì sự vũ phu của người chồng đã đủ khiến cô học cách nổ súng rồi.

Và Chúa ơi, cô không thể tưởng tượng được việc để hai mẹ con họ ra ngoài kia vì chắc chắn thằng chồng kia sẽ tìm được ngay khi họ rời bệnh viện. Mặc dù hầu hết những người đàn ông đều coi trọng người bạn đời của mình, nhưng lại vẫn tồn tại một vài kẻ có xu hướng bạo lực, vốn dĩ bạo lực gia đình lại quá tệ và khó khăn để giải quyết.

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro